Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 379: Quá khứ như một cuốn sách ố vàng

Cửa hàng kinh doanh mà Trọng Huyền Thắng bày ra ở Lâm Truy cũng không lớn.
Nhưng Khương Vọng cùng gã bận rộn cả đêm, đêm nay cũng là cả đêm Tụ Bảo Thương Hội giày vò tự cứu mình.
Nhưng mà những gợn sóng này còn không thể ảnh hưởng đến màn đêm của một tòa thành lớn như Lâm Truy.
Một đêm trầm mặc ở nơi này trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, liền có hạ nhân đến truyền tin, lão Hầu gia triệu tập!
Trọng Huyền Thắng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất tốt, chỉ nói: "Vị bá phụ kia của ta không giỏi thứ gì, cáo trạng là hảo thủ đứng đầu!”
Khương Vọng nắm chặt thời gian điều dưỡng cô đảo thiên địa, liền nghe gã oán giận.
"Thúc phụ nói với ta, lão văn không chuyên, võ không giỏi, nhưng từ nhỏ lại rất được sủng ái."
Thúc phụ trong miệng Trọng Huyền Thắng, tất nhiên là vị đường thúc Trọng Huyền Trử Lương của gã.
Nếu đơn thuần luận huyết thống, gã phải càng thêm thân cận với Trọng Huyền Minh Quang, nhưng luận đến thân cận trong bản tâm, hai người vẫn khác nhau một trời một vực.
Đường thúc Trọng Huyền Trử Lương là chỗ dựa của gã từ nhỏ, thế nhưng tiếc nuối cũng nằm ở chỗ này, chỗ dựa lớn nhất của gã đồng thời cũng là đường thúc của Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân cũng là hậu bối ưu tú của Trọng Huyền Trử Lương, huyết mạch thân nhân, cho dù nổi danh hung đồ bá đạo cũng không có khả năng thật sự làm gì được y.
"Khi còn bé ta luôn nghĩ, nhân vật như ông nội, sao lại thiên vị người bá phụ ngu xuẩn kia như vậy chứ?"
“Mấy năm về sau ngược lại đã thấy rõ!”
Ước chừng là thế cục đến thời khắc mấu chốt, Trọng Huyền Thắng có chút khẩn trương, lời nói cũng bắt đầu trở nên lải nhải. Đây cũng là một cách để trấn an cảm xúc của chính mình.
"Gia gia có bốn đứa con trai ruột, cha ta cùng Tam thúc đều không còn, một vị Tứ thúc ở hải đảo xa xôi, quanh năm không trở về, cũng ít khi thấy thư từ qua lại. Ngược lại vị bá phụ này của ta mặc dù không thích nghe giáo huấn, cũng đã chuyển ra bên ngoài ở, nhưng buổi sáng hoặc buổi trưa mỗi ngày đều đến vấn an, không thiếu một ngày nào.”
“Có thể thấy được mỗi người đều có ưu điểm, sở thích của riêng mình, chỗ rung động cũng hoàn toàn khác nhau! Ngu xuẩn như bá phụ Minh Quang của ta vẫn có phương diện hiếu tâm của riêng lão. Anh hùng như gia gia của ta, sau khi về già, trong lòng không thể tránh khỏi có chút ôn nhu!”
Khương Vọng kinh ngạc nói: "Đây là những gì ngươi nghĩ đến khi còn bé?”
"Ừm. Khi còn bé ta luôn nằm trên giường một mình, nghĩ bản thân và người khác có gì khác biệt, tại sao lại khác nhau như vậy. Thập Tứ sợ ta đói mà gầy người, luôn luôn mang theo thức ăn, ngồi bên giường đút cho ta ăn. Ta chỉ cần ăn và suy nghĩ!”
“Suy nghĩ nhiều khiến con người cũng thông minh sao? Hoặc có thể nói, có đôi khi hoàn cảnh bức người... phải thông minh?”
Tưởng tượng một tên mập mạp nho nhỏ nội tâm cô độc, vì mình nhận phải lạnh nhạt mà khổ sở suy tư đáp án, cảnh tượng kia khó tránh khỏi khiến lòng người có chút chua xót.
Khương Vọng liền cố ý cười nói: "Ngươi mập như vậy, vốn là trách nhiệm của Thập Tứ!”
“Đúng vậy, đều oán Thập Tứ!” Trọng Huyền Thắng nói xong, đại khái nghĩ đến Thập Tứ vẫn chưa lành, liền mất đi hứng thú. Gã đẩy sách vở trước mặt ra: "Đi thôi, đi một chuyến phủ Bác Vọng Hầu với ta!”
Khương Vọng lúc này đã thu công, cũng không hỏi vì sao liền đứng dậy đi theo.
"Đều nói vào Hầu môn sâu như biển, nhờ phúc của ngươi, ta vừa mới đến Lâm Truy đã vào biển tận hai lần!"
Trọng Huyền Thắng liền cười ha ha: "Thủy tính không tệ!”
......
Đi theo Trọng Huyền Thắng trực tiếp bước vào phủ Bác Vọng Hầu, ngược lại cũng không có trắc trở gì khác.
Khương Vọng lần đầu tiên nhìn thấy Bác Vọng Hầu bằng da bằng thịt ở chính đường.
Đây là một lão nhân uy phong lẫm lẫm, nếp nhăn trên mặt tuy sâu, nhưng khí tràng lại nghiêm túc, mặc thường phục lại như khoác chiến bào, ngồi cực kỳ ngay ngắn.
Ông ta thân hình cao lớn, mặc dù là tư thế ngồi, vẫn làm cho người ta cảm giác giống như núi như nhạc.
Trọng Huyền Minh Quang cũng không có ở đây, có lẽ là do không muốn đối mặt với Trọng Huyền Thắng, hoặc là có lý do khác mà Khương Vọng cũng không biết.
Chỉ là ở bên cạnh Bác Vọng Hầu còn có một bóng người giáp đen kín người ngoài ý muốn đứng ở đó.
Không phải Thập Tứ của Trọng Huyền gia tộc vốn nên dưỡng thương thì lại là người nào?
Chỉ không biết y đã dưỡng thương xong từ bao giờ, nhưng chưa trở lại bên cạnh Trọng Huyền Thắng mà thôi.
Đây là một lời nhắc nhở nho nhỏ, trên thân phận, Thập Tứ là hộ vệ bên người Trọng Huyền Thắng, cũng là tử sĩ gia tộc, chủ nhân trước gia tộc sau.
Trọng Huyền Thắng trước tiên hành lễ với cụ ông Trọng Huyền gia, ngay sau đó lại là không chút cấm kỵ nở nụ cười: "Thập Tứ!”
Thập Tứ hơi cúi đầu, xem như đáp lại. Lại nhìn bên phía Khương Vọng một cái, khẽ gật đầu.
Đối với Thập Tứ mà nói, đây chính là tán thành và chào hỏi khó có được, xem trên phân nhượng kề vai chiến đấu ở Dương địa.
Khương Vọng cũng theo Trọng Huyền Thắng hành lễ, nói: "Khương Vọng bái kiến Hầu gia.”
Trọng Huyền Vân Ba hơi giơ tay lên: "Không cần đa lễ. Trử Lương đã kể cho ta nghe về ngươi, nói ngươi không tệ!”
Có thể được Trọng Huyền Trử Lương nhắc tên ở trước mặt Bác Vọng Hầu, thật sự là vinh hạnh.
Khương Vọng khiêm cung nói: "Thật sự không dám nhận khen ngợi của Định Viễn Hầu.”
Trọng Huyền Vân Ba chỉ hơi gật đầu, liền chuyển hướng nói với Trọng Huyền Thắng: "Người của Trọng Huyền gia chúng ta, cũng nên một mình tán gẫu?”
Với địa vị như ông ta, chịu nói một câu với Khương Vọng đã là coi trọng.
Mà lúc này có chuyện muốn nói với Trọng Huyền Thắng, ông ta cũng không tán thành Khương Vọng có tư cách ở bên cạnh nghe.
Khương Vọng cũng không đến mức tranh giành cái gì trước mặt cụ ông Trọng Huyền gia, nghe vậy đang muốn lên tiếng cáo lui.
Nhưng một bàn tay to béo đã giữ hắn lại.
Trọng Huyền Thắng nhìn lão Hầu gia nói: "Nếu là chuyện tán gẫu giữa gia gia và tôn nhi, tất nhiên tôn nhi phải phụng bồi ngài. Nhưng nếu muốn tán gẫu chuyện của Trọng Huyền gia... Gia gia, tôn nhi cũng không thấy có chuyện gì mà Khương Vọng không thể nghe, Thập Tứ cũng là như thế.”
“Lúc tôn nhi hai bàn tay trắng, là Thập Tứ phụ trợ tôn nhi. Lúc tiền đồ tôn nhi tối tăm, là Khương Vọng cùng Thập Tứ không quản hiểm nguy, cùng tôn nhi xông vào Thiên Phủ bí cảnh. Ở Dương địa, cũng là ba người chúng cháu sát cánh chiến đấu đẫm máu cùng nhau, mới tranh được một chút cục diện! Gia gia, sự nghiệp của tôn nhi có một phần của bọn họ.”
Thập Tứ từ trước đến nay không nói một lời, Khương Vọng cũng tự mình trầm mặc.
Trọng Huyền Vân Ba nhìn tôn nhi nhà mình một hồi, nói: "Phụ Nhạc đã được tu bổ xong, nhưng cũng không bằng năm đó!”
Phụ Nhạc giáp trên người Thập Tứ từng vỡ vụn một lần, sau đó trải qua tu bổ, nhưng lại tổn hại lần nữa dưới mũi tên của Kỷ Thừa trên chiến trường Dương địa.
Trọng Huyền Thắng suy tư một hồi, sau đó mới trả lời: "Không cần như năm đó!”
Trọng Huyền Vân Ba thở dài nói: "Giáp luôn có thể tu bổ, nhưng người lại không thể.”
Trong lời nói hàm chứa một tia bi ai.
Điều Khương Vọng không hiểu chính là, danh giáp Phụ Nhạc từng là giáp của phụ thân Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Phù Đồ. Khi y huyết chiến mà chết, bộ giáp này cũng đã vỡ vụn trên chiến trường.
Sau đó trải qua tu bổ cũng không còn như năm đó. Bộ giáp này làm di vật để lại cho Trọng Huyền Thắng, nhưng gã lại giao nó cho Thập Tứ.
"Gia gia." Trọng Huyền Thắng nói: "Nếu không thể tu bổ, vậy không làm cũng được. Giáp như sao, người như vậy!”
Trọng Huyền Vân Ba hy vọng con cháu đầy cả sảnh đường, một nhà hòa khí, nhưng làm sao có thể?
Ông ta hy vọng như vậy, nhưng cũng tự biết đây là chuyện không thể nào.
Bởi vậy ông cũng chỉ thở dài một tiếng, chuyển lời nói: "Ta biết ngươi hận Khương Vô Lượng, nhưng hắn đã bị giam cầm mười chín năm, ngươi thật sự không cần đâm thêm một đao nữa, đoạn tuyệt dư vọng cả đời này của hắn.”
Nơi ở của Khương Vô Lượng tên là Thanh Thạch cung.
Danh cung này rất cầu kỳ.
Lại không bàn đến ngọc thạch, chỉ nói riêng một chữ "Thanh".
Thái tử bình thường ở Đông cung, mà phương đông thuộc mộc, thiên về màu xanh, cung xanh thường gọi là Đông cung.
Tề Quân hiển nhiên chán ghét đã sâu đối với trưởng Hoàng tử, nhưng đáy lòng không phải không có một tia kỳ vọng chưa từng nói rõ. Dù sao đó cũng là con trai đầu lòng của lão, từng trải qua những năm tháng gian nan cùng vị đế quân này.
Mà Trọng Huyền Thắng lúc này mượn chuyện Hứa Phóng chết, ngoài việc báo thù Tụ Bảo Thương Hội, cũng cho Khương Vô Lượng một kích trùng trùng điệp điệp, đánh đối phương xuống tận vực sâu.
Chỉ là... vì sao lại nói Trọng Huyền Thắng hận Khương Vô Lượng?
Vì sao gã hận tên Thái tử bị phế kia?
Khương Vọng trầm mặc ở một bên, ý thức được điều kế tiếp hắn sắp nghe được là quá khứ phủ bụi bặm của Trọng Huyền gia, thậm chí là cả Tề quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận