Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 229: Hồi mộng

Con đường nối hầm mỏ Hồ thị và Thanh Dương trấn đã bị xuống cấp.
Bởi vì hầm mỏ đã định bị bỏ hoang, Thanh Dương trấn đương nhiên không định đầu tư đi sửa đường.
Chiếu Sở dẫn thị nữ đã cải trang từ từ bước đi, cười đùa nho nhỏ với nhau, thản nhiên tự đắc.
Đầu kia của con đường, có một người đứng ngay giữa đường.
Chiếu Sở vẻ không nằm ngoài dự đoán: "Hồ Thiểu Mạnh, mặc dù ngươi không ở trong hầm mỏ, nhưng vẫn nắm rõ tình hình trong hầm mỏ như lòng bàn tay nhỉ."
"Đừng có nói nhảm." Đứng ở đây chờ đã lâu, Hồ Thiểu Mạnh đã gần như mất hết kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Ta cũng muốn hỏi một chút, ngươi có mục đích gì đó!" Chiếu Sở hỏi ngược lại: "Thuê người ám sát sứ giả Trọng Huyền gia, ngươi thật là thế mà cũng nghĩ ra được. Loại chuyện này mà quăng được lên đầu Tịch gia sao? Chẳng lẽ Trọng Huyền gia sẽ tin?"
"Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ. Mua người hành thích sứ giả Trọng Huyền gia, chẳng lẽ không phải năm gia tộc kia liên thủ làm ra sao?"
"À, à." Chiếu Sở lắc đầu bật cười: "Cũng đúng."
Hồ Thiểu Mạnh cố kiềm chế sự nóng nảy trong lòng: "Cho nên rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
Không có ai hiểu rõ chân tướng hơn hắn.
Thuê người ám sát Khương Vọng, đúng là thủ bút của hắn.
Sau khi tiếp xúc, Khương Vọng từ chối đề nghị đóng cửa hầm mỏ, thái độ kiên quyết làm hắn thấy bất an. Sau đó thậm chí còn thẳng tay vả mặt tộc nhân Trọng Huyền do Hồ Do mời tới.
Hồ Thiểu Mạnh nhờ vậy nhận ra, dù hắn có nói gì nữa, đều sẽ mang tới kết quả hoàn toàn ngược lại. Có lẽ Khương Vọng đã phát hiện ra cái gì đó, nên cố ý không chịu rời khỏi hầm mỏ Hồ thị.
Một kế không thành, thì làm cái nữa.
Lão Lý đầu là người tuyệt đối tin được, là tâm phúc hắn đặt trong Gia Thành, ban đầu là một trong số ám tử nhằm vào Tịch gia, bây giờ dùng tới, đúng lúc đúng chỗ.
Tổ chức sát thủ hữu danh vô thực Thiên Hạ Lầu, là tổ chức hắn cố tình chọn lựa. Chỉ một lý do ở cách xa trung tâm Thương Phong thành, đã đủ để lọt vào tầm mắt hắn.
Thiên Hạ Lầu có giết được Khương Vọng hay không, không quan trọng.
Nếu giết được thì rất tốt, Trọng Huyền gia ở Tề quốc xa xôi, lần nữa phái người tới điều tra, cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trong khi thứ hắn cần chính là thời gian, chính là đoạn thời gian bỏ trống sau khi Khương Vọng chết.
Không giết được Khương Vọng, ép hắn rời đi cũng được.
Lão Lý đầu ra mặt đi thuê người, đã được hắn điều đi nơi khác.
Bị ám sát rồi, dù Khương Vọng có moi được đầu mối từ đâu, thì cũng không thay đổi được kết quả.
Nếu Khương Vọng đi Thương Phong thành tìm Thiên Hạ Lầu xử lý, dù thắng hay bại, thì đi một lần cũng sẽ tốn thời gian, Hồ Thiểu Mạnh cũng vẫn đạt được mục đích.
Nếu hắn đi truy xét lão Lý đầu, vậy thì càng thú vị.
Lão Lý đầu sẽ tận lực chạy trốn, gia tăng độ khó lùng bắt lên. Chờ đến khi Khương Vọng khổ cực bắt được lão Lý đầu, hắn sẽ bất ngờ "Phát hiện", lão Lý đầu là người của Tịch gia, đang làm việc cho Tịch gia!
Kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ, là người bày ra nó, Hồ Thiểu Mạnh phải nói là rất tự đắc.
Nhưng điểm duy nhất hắn chưa nghĩ tới, là Khương Vọng bắt sống được thích khách, tra khảo được thông tin, nhưng rồi lại không đi đâu cả, cứ ở lì trong hầm mỏ.
Bất kể Khương Vọng đi theo phương hướng nào, cũng đều sẽ bị hắn dắt mũi dẫn đi. Nhưng nếu Khương Vọng đứng yên không đi, hắn lại không làm được gì cả.
Rồi Chiếu Sở lại đứng ra đè chuyện xuống, để đám cá nhỏ chủ sự của các gia tộc nhỏ bị xử phạt, cũng là chuyện hắn không nghĩ tới.
Và là chuyện làm hắn bất an nhất.
"Ngươi muốn làm gì?" Hồ Thiểu Mạnh lặp lại câu hỏi.
Chiếu Sở cũng không thèm giở trò, nhàn nhạt đáp: "Ngươi muốn làm cái gì, thì ta muốn làm cái đó."
Mặc dù sau khi Chiếu Sở đột nhiên trở về Gia Thành, trong lòng đã có dự đoán trước, nhưng Hồ Thiểu Mạnh vẫn không nhịn được mặt trắng nhợt: "Ngươi biết cả rồi?"
Cả chuyện giết thợ mỏ, lẫn giết siêu phàm tu sĩ trú đóng hầm mỏ, đều là để che giấu bí mật. Hắn đã nghĩ mình làm đến gió thổi không lọt, không ngờ cũng vẫn bị lọt.
"Gia Thành là Gia Thành của Tịch gia." Chiếu Sở bình tĩnh nhìn hắn: "Ở nơi này, không có chuyện gì giấu giếm được ta."
"Nhưng Thanh Dương trấn là họ Hồ."
"Thanh Dương trấn mang họ gì, thì chờ người của Trọng Huyền gia đi rồi, chúng ta sẽ thảo luận lại." Chiếu Sở chuyển đề tài: "Hai phe tranh giành, vẫn tốt hơn là ba phe tranh, đúng không?"
Hồ Thiểu Mạnh dù gì cũng là một nhân vật, rất nhanh đã nghĩ thông hơn thiệt. Nếu câu chuyện đã không còn cửa vãn hồi, vậy thì cũng chỉ có thể chọn cách nào nhẹ nhất.
Hắn hỏi thẳng: "Khương Vọng bên đó không có khả năng ngươi nói cái gì chính là cái đó, nhất định sẽ đi thẩm vấn. Ngươi chắc chắn mấy người đó có thể tin tưởng được?"
"Tính mạng cả tộc bọn họ đều nằm trong tay ta, nên nói như thế nào, bọn họ đều hiểu rõ. Hơn nữa, sâu trong lòng bọn họ, đây vốn là sự thật. Cho nên dù hắn có thẩm cỡ nào, cũng sẽ không có vấn đề."
Hồ Thiểu Mạnh biến sắc.
Ý nghĩa câu này là gì, hắn hiểu rất rõ.
Chỉnh sửa trí nhớ!
Loại chuyện này, không phải một tu sĩ Đằng Long cảnh có thể làm được.
Nếu chỉ đấu với một mình Chiếu Sở, với lá bài tẩy của bản thân, hắn tin mình vẫn có khả năng cạnh tranh, nhưng nếu đối phương dùng được đến sức mạnh cấp độ này, thì mọi điều hắn làm đều là vô dụng.
Đuổi được Trọng Huyền gia đi cũng chẳng còn ý nghĩa.
"Ngươi không cần căng thẳng." Để tránh lại có rắc rối, Chiếu Sở giải thích: "Ta là dùng Hồi Mộng Hương, sư phụ cũng chỉ cho ta có nửa cây, giờ đã dùng hết rồi."
Hắn lấy ra một khúc tàn hương đã cháy rụi, chỉ còn chút xíu tàn dính lại, không còn khả năng phát huy hiệu quả. "Ngươi có thể lấy về kiểm tra."
Hồ Thiểu Mạnh nhận khúc tàn hương, khí tức đặc dị vẫn chưa tan hết, quả thật là Hồi Mộng Hương. Trong lòng thoáng thở phào, nhưng vẫn không bỏ hết cảnh giác.
Chiếu Sở lại nói: "Ngươi cũng biết vật này trân quý như thế nào. Để bịt kín sơ hở ngươi tạo ra, mà ta không thể không dùng hết nó. Nếu ta đã bỏ ra nhiều như vậy, thì cũng phải thu về một mức nhất định khiến ta hài lòng mới được."
Hồ Thiểu Mạnh hừ lạnh: "Hồ gia vốn có thể dựa vào cái quặng mỏ này kinh doanh ba mươi năm. Ta trả giá cũng đâu có ít hơn ngươi."
"Thì chính vì ta thấy ngươi chịu bỏ vốn nặng như vậy, nên ta mới đồng ý đánh cuộc với ngươi còn gì, Hồ thiếu gia."
Chiếu Sở bật cười, ôm thị nữ giả nam trang, bỏ đi.
Có một việc hắn không nói. Đó chính là, hi sinh người chủ trì của những gia tộc nhỏ kia, không phải chỉ để trám sơ hở cho Hồ Thiểu Mạnh. Nếu chỉ cần trám sơ hở, hắn vẫn còn có nhiều biện pháp khác, không cần phải dùng tới bảo vật như Hồi Mộng Hương.
Tịch gia nắm Gia Thành trong tay nhiều năm, lật tay là có thể trấn áp mấy tiểu gia tộc này, thường ngày sở dĩ không đụng gì tới họ, là để triều đình Dương quốc yên lòng, không muốn tạo nên cái danh cường hào, với lại cũng chưa đủ lý do chính đáng.
Nhưng nếu những người này là do Trọng Huyền gia giết chết, vậy thì khác. Mấy gia tộc này là tự tìm chết, không liên quan gì tới Tịch gia.
Hắn cũng chẳng hề lo Hồ Thiểu Mạnh sẽ gây thêm chuyện, chỉ cần để cho hắn chút hy vọng, đã bỏ nhiều tiền cược vào như vậy, đương nhiên không thể tay trắng rời sân.
Bỏ vào càng nhiều, càng không thể buông tay.
Hắn và Hồ Thiểu Mạnh đều hiểu rõ, khiến Trọng Huyền gia rời đi, là mục tiêu chung của bọn họ.
Hai người thì còn ăn no được, chứ kẻ khổng lồ Trọng Huyền gia mà chui vào, thì tất cả mọi người đều phải đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận