Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1672: Giống như hắn (1)

Đấu Chiêu tay cầm trường đao, Kim Thân sáng chói, ngạo nghễ đứng giữa trời cao.
Tịnh thổ của Nguyệt Thiên Nô đã vỡ tan, Hải Cự Linh của Tả Quang Thù cũng đã sụp đổ.
Chiến ý của y vẫn đang sôi sục, nhưng đã không còn đối thủ.
Trong trạng thái này, lẽ ra y có thể thỏa thích tận hưởng sau khi một trận chiến kết thúc.
Nhưng y lại cảm thấy cô đơn.
Y như nghe được tiếng thở dài của thiên kiêu, nhỏ nhoi mà tiếc nuối.
Dù vậy y vẫn xách đao tiến lên, xông về phía Nguyệt Thiên Nô đang bay ngược, muốn vẽ ra một dấu chấm hết có chút tiếc nuối cho trận chiến này.
Chuyện thế gian dù sao cũng có hồi kết.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, y khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Y thấy một bóng người như trường hồng, từ nơi xa xôi bắn tới với tốc độ kinh hoàng.
Y cảm nhận được một luồng khí thế ngút trời, như muốn phá vỡ cả trời biển.
Y nghe thấy tiếng kiếm minh, sắc bén và sát khí ngập trời!
Trong tầm mắt của y, người kia vượt biển mà đến một tay bắt lấy Tả Quang Thù đang bay ngược, sau đó mới dừng lại, khuôn mặt dần rõ ràng, sau lưng có một ấn ký Thanh Vân đang dần tan biến.
Người kia một tay ôm lấy Tả Quang Thù, sau đó ngẩng đầu nhìn y.
Đôi mắt kia trong trẻo nhưng cũng vô cùng kiên định.
Ngay cả người sở hữu thần thông đỉnh cao nhất như Khuất Thuấn Hoa, hay kẻ có thể phát huy lực lượng Tịnh thổ ở cảnh giới Ngoại Lâu như Nguyệt Thiên Nô cũng phải kiêng dè khi nhìn vào mắt y.
Nhưng người lúc này lại không có loại tâm tình như vậy, chỉ có chiến tâm.
Đấu Chiêu lập tức xoay người lại, xách đao đối mặt.
Nguyệt Thiên Nô đã mất đi sức chiến đấu, không cần phải quan tâm nữa.
Mà y rất mong đợi.
Khương Thanh Dương được Dư Bắc Đấu đánh giá Nội Phủ đệ nhất lịch sử giờ đây sẽ ra sao?
Ba đấu một, một chết hai tàn.
Dù luôn biết Đấu Chiêu mạnh mẽ, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Phẫn nộ vô dụng, điên cuồng vô dụng, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện.
Tả Quang Thù bất lực ngã xuống, trong lòng thầm nghĩ đến một bóng hình đã sớm rời xa kia.
Gã đã dốc hết sức lực, ngày đêm tu luyện, xông pha chiến đấu. Đã miệt mài nghiên cứu hầu hết các điển tịch về thủy hành của Tả thị. Trong Thái Hư huyễn cảnh, gã đã giao thủ với vô số cao thủ. Từ nhỏ được nâng niu trong nhung lụa, nhưng ở Luyện Ngục Sơn Hải khắc nghiệt này, gã chưa từng than vãn một lời.
Gã tin rằng bản thân đã nỗ lực hết mình, nhưng vẫn phải đối mặt với chênh lệch quá lớn.
Giống như một vực sâu thăm thẳm!
Đại Sở có biết bao anh tài xuất chúng.
Huynh trưởng của gã có thể che lấp cả thế hệ, rốt cuộc đã liều mạng đến mức nào?
Trong những thời khắc mà gã chưa từng biết đến, huynh trưởng đã vượt qua ra sao?
"Chờ ta trở lại."
Tựa như bàn tay dịu dàng luôn vuốt tóc gã, lời nói này luôn vang vọng bên tai.
Khi gã bắt đầu đơn độc đối mặt với phong ba, khi một mình tiến bước, gã mới càng thấm thía vẻ dịu dàng của bàn tay ấy.
Thế gian tàn khốc, mọi gian nan vất vả đều bị chặn lại phía sau.
‘Ta muốn…’.
Gã thở hổn hển.
Lưỡi đao sắc bén vẫn đang cắt xén, va chạm trong cơ thể gã.
‘Ta muốn…’.
Gã cố gắng giãy giụa, nhưng không thể sinh ra chút khí lực dư thừa.
"Giống như huynh vậy!"
Gã gần như kêu lên thành tiếng, nhưng không chắc mình có thực sự lên tiếng hay không.
Lúc này gã cảm thấy mình rơi vào một luồng chân khí mềm mại.
Một bàn tay nắm lấy lưng gã, mang lại cảm giác vững trãi và an tâm.
Chân nguyên cường đại nhưng ôn hòa truyền đến, bảo vệ những điểm yếu trước, rồi lan tỏa khắp toàn thân.
Đao ý vẫn đang hoành hành trong cơ thể gã bị đẩy lùi.
Gã mở to đôi mắt hoảng hốt, nhìn thấy một chiếc cằm dưới đường nét rõ ràng.
"Ca..." Gã gọi.
Khương Vọng không cúi đầu.
Ai có thể rời mắt khỏi Đấu Chiêu trong lúc giao tranh chứ?
Giờ phút này, Đấu Chiêu Kim Thân rực rỡ, hiên ngang giữa bầu trời.
Mà hắn đứng vững trên mặt biển thanh tĩnh, tay trái nâng Tả Quang Thù, tay phải nắm chặt Trường Tương Tư.
Áo xanh tung bay, cả người cô độc.
Hắn đã đẩy lùi luồng đao khí tàn phá trong cơ thể Tả Quang Thù, cũng nghe được tiếng gọi khẽ kia.
"Nghỉ ngơi một chút."
Hắn chỉ đáp lại như vậy.
Sau đó chậm rãi quỳ xuống, đặt Tả Quang Thù nằm ngang trên mặt biển.
Suốt cả quá trình này, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào mắt Đấu Chiêu, duy trì trạng thái có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Kiêu ngạo như Đấu Chiêu, có lẽ cũng sẽ không ra tay vào lúc này.
Nhưng cảnh giác tuyệt đối như vậy chính là thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với đối phương.
Mặt biển như gương, dịu dàng nâng đỡ Tả Quang Thù.
Người nam tử áo xanh lỗi lạc kia cũng từ từ đứng dậy.
Rồi đột ngột phóng lên!
Ầm!
Không khí nổ tung.
Trong quá trình này, sương trắng giăng đầy sau lưng, hỏa diễm đỏ rực chảy quanh người, kiếm quang lóe lên trong mắt, khí thế lừng lẫy không gì sánh được, sáng chói trên bầu trời cao.
Thanh Văn Tiên Thái mở ra!
Kiếm Tiên Nhân giáng lâm!
Mặt biển chỗ giày hắn bước qua chỉ để lại một gợn sóng nhỏ xíu, nhạt nhòa, gần như không thể thấy.
Chỉ là một động tác tự nhiên.
Cho đến khi hắn đi xa khỏi vị trí của Tả Quang Thù, sóng lớn mới đột nhiên cuộn trào!
Không nói một lời.
Khương Vọng và Đấu Chiêu lần đầu giao thủ, giữa hai người không có bất kỳ lời mở đầu nào.
Chỉ có ánh mắt tràn ngập chiến ý nhìn nhau.
Mũi kiếm Trường Tương Tư nghiêng lên, đâm thẳng vào lưỡi Thiên Kiêu đao.
Dùng chuyện này mở màn!
Tiếng va chạm kia thanh thúy nhưng lại xen lẫn dữ dội, không ai chịu nhường ai.
Gợn sóng khổng lồ từ đó lan tỏa, đẩy không khí tràn về bốn phương tám hướng.
Khí lãng như thủy triều dâng lên, trải rộng hơn ba mươi trượng.
Thậm chí còn cuốn tới chỗ Nguyệt Thiên Nô vừa mới kịp ổn định thân hình.
Nàng vội vàng vươn tay, triệu hồi một tôn Ma Hô La Già đầu người thân rắn chắn trước người, mới tránh được bị luồng khí lãng này cuốn đi.
Một trận giao phong kinh thiên động địa!
Hai người va chạm trên không trung.
Một Kim Thân sáng chói, một áo choàng dục hỏa.
Danh khi trên đời đụng độ sinh tử, thiên kiêu tuyệt thế nào chịu nhường nhịn?
Kiếm khí và đao khí vẫn đang xé rách lẫn nhau.
Đấu Chiêu hai tay cầm đao giáng xuống, lưỡi đao Thiên Kiêu dừng lại trước mũi kiếm Trường Tương Tư một đoạn.
Trong tiếng xé gió chói tai, một loạt tia lửa cháy rực bắn ra, lấy công đối công, cứng rắn chém Kiếm Tiên Nhân này rơi khỏi không trung!
Khương Vọng rơi thẳng xuống.
Hắn hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của Đấu Chiêu, cảm nhận được cảm giác đối mặt với y của những người trên Quan Hà Đài.
Thân ảnh kim quang xán lạn kia mang đến cảm giác áp bức vô biên.
Trong quá trình hạ xuống, hắn nhấn một tay xuống.
Hỏa giới rực rỡ chói lọi lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra trên không trung.
Diễm hoa nở rộ, Diễm tước bay lượn.
Một thế giới hỏa diễm tràn đầy sức sống.
Nó vừa là bức tường ngăn cản đối phương, vừa là chỗ dựa của hắn.
Đấu Chiêu nhanh chóng đuổi tới, Kim Thân sáng chói trực tiếp xông vào hỏa giới, một đao chém xuống!
Liệt diễm bùng nổ, nhưng không thể dung luyện được kim quang.
Khương Vọng giơ kiếm kéo một đường, lấy Danh Sĩ kiếm cách xa nhau.
Nhưng đường ngang tiêu sái này lại không thể hoàn toàn triển khai.
Bởi vì Thiên Kiêu đao trong chớp mắt khi tiếp xúc với Trường Tương Tư đã lập tức mở ra, sau đó lại dùng tốc độ nhanh hơn chém xuống!
Thế đao rõ ràng đã thành hình, vậy mà có thể thu hồi một cách tùy tiện như vậy, rồi lại có thể bùng phát trở lại chỉ trong chớp mắt.
Hoàn toàn tùy tâm sở dục, đây chính là đao thuật cực cảnh.
Đường ngang chia cắt sinh tử của Khương Vọng căn bản không thể kéo ra thêm nữa.
Hắn chỉ có thể giơ ngang kiếm trên không trung, ngăn lại đòn trảm kích này.
Keng!
Một tiếng chói tai vang vọng.
Keng! Keng! Keng!
Đấu Chiêu lại dùng Đấu Chiến Kim Thân cứng rắn chịu tổn thương của hỏa giới, vung đao chém liên tiếp.
Chiến đao nặng nề không ngừng bổ xuống, đao quang vỡ vụn đồng thời quay về bảo vệ bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận