Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1020: Không gian Hồng Mông

Chỉ có hơi thở của sự cổ kính, trôi nổi trên cảm giác nặng nề.
Nó xuất hiện một cách đột ngột, nhưng lại giống như đã đứng lặng từ lâu, vẫn luôn lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Khương Vọng vươn tay đặt lên cánh cửa đá, ngoài cảm giác chất đá hơi lạnh ra thì cũng không có cảm nhận đặc biệt nào khác. Đạo nguyên bơi lội trên đó cũng không có một chút phản ứng nào.
Lúc này, không gian Phúc địa nho nhỏ mà hắn đang ở, rất giống với thế giới trong gương nơi mà nhục thân tiến vào Hồng Trang Kính. Tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ là một tấc đất vuông xung quanh, còn mọi thứ bên ngoài đều mù mịt.
Nhưng Thái Hư Huyễn Cảnh an toàn hơn nhiều so với thế giới trong gương của Hồng Trang Kính.
Thế giới trong gương Hồng Trang Kính, Khương Vọng không dám bước quá một bước. Mấy lần ít ỏi "mạo hiểm" muốn khám phá đều gặp nguy hiểm tứ phía.
Mà trong Thái Hư Huyễn Cảnh thì chưa bao giờ gặp nguy hiểm.
Do các bên cùng giám sát nên đảm bảo được tính an toàn của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng nhẹ nhàng đẩy, cửa đá mở ra. Đất trời chưa mở, trong đục không phân, vạn vật hỗn độn, là vì... Hồng Mông. Không có gì cả, thậm chí cũng không có bóng tối.
Bởi vì chưa từng có ánh sáng, nên cũng chưa từng sinh ra khái niệm bóng tối.
Khương Vọng xuất hiện ở một nơi khó hình dung như vậy.
Không cảm nhận được hết thế giới, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Đang lúc bối rối, thứ đầu tiên xuất hiện là âm thanh.
Âm thanh cao mịt mờ kia: Thái Hư sứ giả, tu sĩ Thái Hư Lục Hợp Độc Cô Vô Địch. Ngươi đã tiến vào không gian Hồng Mông.
Thế giới âm thanh ...
Trong trạng thái không biết gì và không có gì, phản ứng đầu tiên của Khương Vọng với âm thanh này không phải là đi suy ngẫm để hiểu nội dung của nó, mà là theo bản năng điều động Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh, hoặc có thể nói là, điều động Thanh Văn Tiên Điển đã thiếu sự tồn tại của Thuật Giới, đi cảm nhận, thăm dò...
Mênh mông! Hùng vĩ!
Âm thanh rõ ràng và cao mịt mờ kia, tựa như đến từ ngoài bầu trời.
Nhưng khi dùng Bộ âm Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh cảm nhận âm thanh này, lại giống như tùy tiện xông vào một thế giới rộng lớn và hùng vĩ!
Kỳ điệu như vậy, tráng lệ như vậy, một thế giới có thể chứa đựng những huyễn tưởng vô tận.
Âm thanh vẫn luôn cao vút lạnh lùng kia, dường như đã phát ra một tiếng hiếu kỳ.
Đây là ấn tượng cuối cùng còn sót lại của Khương Vọng, còn những chuyện sau đó, hắn hoàn toàn không cảm nhận được nữa.
Một nơi huyền bí nào đó.
Đỉnh núi treo ngược trên không, mây mù bay lượn qua lại.
Độn quang đến và đi, xuyên qua như điện.
Thỉnh thoảng có hạc trắng bay qua, hoàn toàn không sợ hãi những tu sĩ đang hối hả đi qua đi lại, chúng khoan thai tự đắc, tiếng kêu kéo dài như tiếng chuông.
Hư Trạch Phủ đang bay, chân đạp trên mây.
Trên những đỉnh núi treo ngược kia, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt như núi non biển cả rơi xuống.
Hư Trạch Phủ không hề chống cự, thản nhiên chấp nhận bị "giám sát".
Những ánh mắt này đến từ những người giám sát của các thế lực đỉnh cấp.
"Sư thúc đã trở lại!"
"Sư bá!"
Trong độn quang xuyên qua như điện, nếu ngẫu nhiên có người chào hỏi y thì cũng vội vã bỏ lại một câu, không có một câu chào nào hoàn chỉnh.
Nhiều độn quang cứ thế rời đi, căn bản coi như y không tồn tại, cũng không phải là coi như y không tồn tại... mà đa số chủ nhân độn quang đang vội vàng lên đường, không chịu dừng chân một chút nào.
Hư Trạch Phủ không để tâm chuyện này, có người chào hỏi, thì y sẽ cười đáp lại. Không ai để ý, y sẽ tự mình đi đường.
"Sư đệ mau tới mau tới!" Một nữ tu đầu bù tóc rối mặt mũi nhem nhuốc bỗng nhiên nhảy ra, bắt lấy tay y bay sang bên cạnh: "Đã bảo là tháng này ta cần dùng ngươi, chạy đi đâu thế? Nhanh nhanh!"
Hư Trạch Phủ vội vàng giải thích: "Ta phụng sư mệnh đi..."
"Không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó!" Nữ tu không chút khách khí ngắt lời y: "Mau tới nhìn giúp ta, xem làm sao để biến hóa đạo thuật này?"
Độn quang cuộn một vòng, hai người biến mất.
Tầng mây mù mịt đi xuống.
Vẫn là mây chồng lên mây, gió cuốn theo gió.
Một đường đi xuống là có thể tới điểm thấp nhất của nơi huyền bí này, nơi mà tu sĩ bình thường không thể tới gần.
Đây là một vùng đất bằng phẳng, bên ngoài là hư vô.
Bất cứ ai sống ở đây đều biết, hư vô chính là ranh giới.
Trên nền đất phẳng có ba gian nhà đá, một trước, hai sau.
Không thể nói là rộng lớn, chỉ là ba gian nhà đá nhìn rất bình thường.
Gian nhà đá được xây ở phía trước kia, trên hoành phi treo khắc ba chữ "Tổ Sư Đường". Ba chữ này rất đẹp, nhưng tiếc là không có nhiều người có thể thưởng thức chúng.
Trong ba gian nhà đá đều không có người.
Một người duy nhất ở trên vùng đất phẳng này, đang ngồi xếp bằng bên mép bờ đối mặt hư vô.
Nhưng người đó không hề nhìn chằm chằm vào hư vô, mà là nhắm mắt.
Đây là một tu sĩ không nhìn ra tuổi tác, thậm chí cũng không thấy rõ khuôn mặt.
Không biết gã đã ngồi bao lâu, cũng không thể khẳng định được rằng gã có đang ngồi hay không.
Gã giống như có thể tồn tại và biến mất bất cứ lúc nào.
"Ồ!"
Giữa hư và thực, gã phát ra một tiếng nghi hoặc.
Một chuyện rất thú vị vừa xảy ra.
Trong kỳ quan tu hành rộng lớn kia, một người trẻ tuổi bỗng "nghe" được âm thanh của gã.
Đây vốn không phải là chuyện có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Âm thanh xuất hiện trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đều là bản sao âm thanh của gã. Gần như mỗi tu sĩ tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh đều có thể nghe được âm thanh này.
Nhưng "nghe" này thì khác.
Cường giả ở tầng thứ này như gã, thân động pháp theo.
Vạn sự vạn vật biến đổi theo nhất cử nhất động. Thông thường, trước khi xuất hiện trước mặt người khác sẽ kiềm chế bản thân, lúc giao lưu với người khác đều phải áp chế sức mạnh.
Nếu không sẽ lập tức phát sinh biến hóa khó lường.
Áp chế bản thân là để bảo vệ hiện thế, bảo vệ người khác, đồng thời cũng ngăn người bên cạnh rình mò khả năng đạo tắc của bản thân.
Thái Hư Huyễn Cảnh là một kỳ quan tu hành vĩ đại, ý thức của gã rong ruổi ở đó, đồng thời cũng không cản trở những thứ khác.
Nhưng vừa rồi đã có một chút "hiểu lầm" kỳ diệu.
Không gian Hồng Mông không hề mở ra hoàn toàn, nó đang biến đổi đặc biệt hơn.
Âm thanh ngày thường của gã vẫn phát ra như bình thường. Việc này vốn cũng không là gì.
Nhưng người trẻ tuổi kia, đã dùng một loại phương thức thời đại cận cổ, truy tìm bản gốc của "âm thanh".
Nói đơn giản là... Người đó nhất thời nghe được âm thanh thực sự của gã.
Nói theo một mức độ nào đó, là đã "nghe" được đạo tắc của gã.
Giống như đạo tự vừa nhìn là sẽ hiểu được ý nghĩa của nó.
Âm thanh của gã cũng có thể coi là đạo âm ở một mức độ nào đó.
Đương nhiên, giống như một trong những nguyên nhân mà đạo tự bị che giấu đó là có vài đạo tự quá mạnh, dễ dàng "giết chết" người mà nó gặp, cứ thế càng nhiều người tu luyện thì càng nhiều người chết.
Ngại với thực lực của người trẻ tuổi kia, thì người đó cũng không thể nghe được nhiều. Đây chính là nguyên nhân khiến sự tồn tại này khiến gã kinh ngạc. Một người trẻ tuổi yếu ớt nhỏ bé như vậy, lại có thể bắt được một điểm "hiểu lầm" kỳ diệu này, thật sự tiến gần hơn một bước tới âm thanh vốn có của gã.
Dù chỉ là khoảng cách một bước nhỏ không đáng kể như vậy, nhưng cực kỳ có thiên phú.
Với một số tồn tại, loại chuyện này có thể xem là mạo phạm, động thủ giết chết người đó cũng không có gì là quá đáng.
Nhưng đối với gã ... Chuyện này không là gì cả.
Gã chỉ khẽ "Ồ" một tiếng, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Không giúp đỡ, cũng không làm phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận