Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 203: Làm càn

Cát gia làm bộ tùy tiện nói: “Mỗi tháng ngươi được cho mấy viên Đạo Nguyên Thạch?”
Khương Vọng xuất thân chính thống từ Đạo quốc phục thuộc Độ Thành đạo viện, vì thế hắn chưa từng chứng kiến được cuộc sống của thật sự của những người tu hành tầng dưới chót.
Nhưng tâm tư xấu xa của nhân loại thì cho dù là giai cấp nào cũng không hề xa lạ.
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn gã, không đáp lại.
Được người khác gọi gia tới gọi gia lui, thật sự coi bản thân là gia rồi.
Lão tu sĩ họ Cát này chờ một lúc, chỉ thấy từ đầu đến cuối Khương Vọng không hề đáp lại gã câu nào, sắc mặt lập tức khó coi, vung tay rời đi.
Lúc gã nói chuyện cũng không hề cố kỵ Xuyên Tử đang đứng canh cửa bên ngoài, thấy gã đi ra, Xuyên Tử cúi đầu khom lưng với gã, giống như đã quen thuộc với loại nhận dạng thân phận này.
Khương Vọng nhắm mắt tĩnh tọa một hồi, Hồ quản sự đã chạy chậm trở về.
Có lẽ là do kích động quá mức nên hô nhanh hai tiếng “A An” thành một tiếng “An”.
“Giường của ngươi đã được chuẩn bị tốt, không bằng đi nhìn thử một chút ha?”
Nhìn gương mặt nhăn nheo như vỏ cây của đối phương, toàn thân Khương Vọng nổi đầy da gà, hơn nửa ngày sau mới chậm chạp bước xuống.
Thở dài: “Ai dà.”
Hoàn cảnh của quặng mỏ tất nhiên không thể nào quá tốt được, nhưng quặng mỏ Hồ thị đã đặc biệt chuẩn bị riêng mấy căn tiểu viện một người ở cho những người tu hành ở đây.
Về phần tại sao chỉ có bốn tu sĩ nhưng lại có tận sáu tiểu viện thì mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Chỉ cần Trọng Huyền gia không đường đường chính chính tới kiểm tra thì sáu gian nhà này vĩnh viễn không được lấp đầy.
Chỗ sinh hoạt hàng ngày của tu sĩ được tách riêng với các thợ mỏ, ngày thường hai bên gần như sẽ không gặp nhau.
Lúc đi đến cửa tiểu viện, Khương Vọng chợt nhìn thấy một đại thúc râu ria xồm xoàm đang đi về phía bọn hắn.
"Hướng gia!" Hồ quản sự lên tiếng chào hỏi.
Đại thúc được gọi là Hướng gia chỉ giơ một tay về quơ quơ, coi như là đáp lại bọn hắn, cả quá trình không thèm chớp mắt lấy một cái, bước đi xa.
Hồ quản sự đã quen với tính cách của đối phương, vừa đẩy cửa tiểu viện vừa giải thích:
“Tính tình Hướng gia là thế, cũng không phải là có thành kiến với bất kỳ ai hết, đều kiếm sống như nhau mà.”
Khương Vọng gật đầu.
Bài trí trong tiểu viện rất bình thường, nhưng đối với nơi như quặng mỏ này thì lại không đến nỗi nào.
Hơn nữa vì vừa được quét dọn nên bên trong rất sạch sẽ, thoáng đãng sáng tỏ.
Khương Vọng tùy tiện nhìn lướt ra liền bày tỏ bản thân hài lòng.
Nhưng Hồ quản sự lại hơi nhăn nhó nói:
“A An, ngươi vừa mới tới, thị nữ trong nội viện lại đúng lúc không có ai rảnh tay, lúc nãy ta có mời thị nữ của Trương gia sang quét dọn sân nhỏ giúp ngươi. Đợi cuối tháng này về trên trấn thì mới có thể tuyển thị nữ mới cho ngươi được.”
Hồ quản sự nhìn Khương Vọng, hình như chưa suy nghĩ kỹ đã mở miệng:
“Mấy ngày này, không bằng, ngươi dùng Xuyên Tử tạm vài hôm xem sao?”
“Trương gia” hẳn là vị siêu phàm tu sĩ thứ ba tại quặng mỏ Hồ thị, nhìn thái độ của Hồ quản sự, xem ra người này có vẻ là người tương đối dễ nói chuyện.
Về phần thị nữ...
Khương Vọng yên lặng nhìn thoáng qua Xuyên Tử diện mạo thật thà.
Xuyên Tử cũng nhiệt tình cười ngây ngô.
Khương Vọng cố ý hỏi: "Không lẽ Hồ quản sự quyền cao chức trọng, còn là Hồ đình trưởng bản gia mà lại không có lấy một thị nữ hầu hạ sao?"
“Nếu như ta có thể điều người thì đã an bài cho ngươi rồi!”
Hồ quản sự nói xong thì lập tức xích lại gần Khương Vọng, thì thầm bên tai hắn: “Ách lão bà tử mỗi tháng đều sẽ đến đây nhìn một lần đấy, tên kia, móng tay vô cùng sắc nhọn.”
Khương Vọng cười, nói: “Được rồi Hồ quản sự, ta cũng không quý giá đến thế, không cần có người hầu kẻ hạ mọi lúc mọi nơi. Các ngươi chỉ cần chuẩn bị đồ ăn đúng giờ lại được."
Thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, Hồ quản sự cưới tươi đến mức gương mặt già nua nhăn nhúm, nhìn kiểu gì cũng thấy Khương Vọng rất thuận mắt.
Nhưng miệng lại vô cùng thành thật nói:
“Đợi đến cuối tháng, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi một người đẹp đến giật mình!”
Đúng lúc này, âm thanh của Cát gia vang lên từ ngoài cửa:
“Ta nghe nói việc quét dọn trong nội viện này là nhờ thị nữ của Trương Hải qua làm giúp, như vậy coi sao được? Đó không phải là đang lạnh nhạt với tiểu huynh đệ của chúng ta sao?”
Gã ngoài cười nhưng trong không cười bước vào tiểu viện, phía sau còn dẫn theo một nữ tử đang nhắm mắt cúi đầu.
Gã nhìn Khương Vọng, ánh mắt nghiền ngẫm, nói: “Trước đó thị nữ trong viện của ta không đủ dùng nên đã mượn thị nữ ở bên này qua, nếu ngươi đã vào đây ở thì liền trả lại cho ngươi dùng. Ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Không chờ Khương Vọng đáp lại, gã đã nói với Hồ quản sự:
“Nếu như cuối tháng tuyển thị nữ mới thì đúng lúc trong viện của ta thiếu thị nữ, tuyển cho ta một người mới đi.”
Hồ quản sự vội vàng đồng ý: “Đã hiểu, Cát gia.”
Lúc này thì Khương Vọng đã hiểu vì sau lúc nãy mặt mày của Hồ quản sự lại nhăn nhó đến vậy. Thì ra gian phòng này vốn dĩ có thị nữ, chỉ là đối phương đã bị họ Cát cuỗm đi, bản thân Hồ quản sự lại không dám đắc tội Cát gia nên đành phải ấp úng lấp liếm qua.
Nhưng Khương Vọng lại không nảy sinh thành kiến với Hồ quản sự vì chuyện này, hắn chỉ cảm thấy lão đầu họ Cát này, nhìn có vẻ hào phóng tốt bụng nhưng thực tế lại vô cùng hẹp hòi, khiến người khác phản cảm.
Nếu như gã chỉ muốn lấy thị nữ của tiểu viện này đi rồi không trả lại thì Khương Vọng chỉ cảm thấy không có gì đáng kể, nhưng lão đầu họ Cát này lại cố ý tới tận cửa trả người, nói rõ là muốn người khác buồn nôn.
Nhưng từ nãy đến giờ Khương Vọng vẫn luôn nhớ kỹ mục đích của chuyến đi này, trước khi thu thập đủ thông tin tình báo cùng bằng chứng thì hắn tuyệt không bại lộ bản thân.
Cho nên chỉ cười nói: “Cát gia lớn tuổi cần người hầu hạ là chuyện ta hoàn toàn có thể hiểu được. Thị nữ này ngươi mang về đi, ta không phải người tàn phế, tự chăm sóc bản thân cũng không thành vấn đề.”
Biểu cảm ôn hòa, trong bông có kim.
“Ngươi vẫn nên giữ lại đi.” Cát gia âm dương quái khí nói: “Hiện tại là điểm giao mùa xuân hạ, cẩn thận buổi tới bị cảm lạnh.”
“Thật sự không cần.”
Khương Vọng vô thức cứ tuyệt lần nữa, nhưng bỗng nhiên hắn lại ngừng lại.
Bởi vì lúc này đây, hắn nhìn thấy nữ tử đứng sau Cát gia ngẩng đầu lên.
Khương Vọng ngừng lại không phải bởi vì nhan sắc của nàng xinh đẹp đến mức chấn động hay gì, mà là do bên trong đôi mắt bầm đen của đối phương lại xuất hiện… chút cầu xin trong im lặng.
Loại ánh sáng mờ nhạt kết hợp từ khổ sở cùng chờ mong thật sự khiến người khác không nỡ lòng dập tắt.
Khó trách nàng vẫn luôn cúi đầu, thì ra là do trên mặt có vết thương.
“Vậy thì ở lại đi.”
Khương Vọng sửa lời, nói.
"Đã nghe rõ chưa? Còn chưa cút qua đó?"
Cát gia cau mày nói.
Thị nữ kia nhẹ nhàng bước lên hai bước.
“Có chút chuyện cũng làm không xong! Đi đường cũng chậm như rùa bò!”
Cát gia nhấc nàng lên bằng một tay, đột ngột ném về phía Khương Vọng.
Cho dù là đột ngột bị nhấc bổng lên trong ném đi như một thứ vũ khí nhưng thị nữ kia cũng không dám hét lớn, nàng chỉ gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng nàng lại không hề cảm nhận được đau đớn như trong dự đoán, nàng cảm nhận được có một luồng kình khí nhu hòa bao vây lấy thân thể của mình khiến nàng giống như té vào bông vậy.
Nàng mở to mắt, một gương mặt thiếu niên hiện ra trước mặt nàng. Trên gương mặt đó, ngoài vẻ thanh tú trẻ tuổi ra thì còn xen lẫn sự kiên nghị hiếm gặp ở độ tuổi này.
Khương Vọng tiện tay thả nàng xuống đất.
Sau đó tiến lên phía trước một bước, nhìn thẳng Cát gia:
“Họ Cát, ngươi làm càn!”
Mặc dù hắn tới đây là có mục đích riêng nhưng cũng không thể mặc người muốn nhào nặn kiểu gì thì nhào, kiểu nhịn nhục như thế chỉ tổ rước thêm nghi ngờ vào người mà thôi.
"Không đến mức, không đến mức. Tới tới tới, Cát gia." Mắt thấy tình hình có vẻ nghiêm trong, Hồ quản sự cuống quýt hòa giải: “Ở chỗ ta vừa có được một bình rượu hổ cốt thương hạng, ngươi có muốn nếm thử một chút không?”
Cát gia chỉ là tức giận trong lòng nên mới chủ động khiến Khương Vọng buồn nôn, bày tỏ uy quyền của mình chứ không thật sự muốn cùng hắn sinh tử tương bác.
Người càng già thì càng tiếc mạng, nếu chuyện quậy to ra thì đối với gã mà nói được không đủ bù mất.
Nghe vậy, Cát gia hừ giọng mũi một tiếng: “Vậy thì nhìn thử một chút.”
Hồ quản sự khéo léo vừa dẫn đường cho gã vừa quay đầu nói với Khương Vọng:
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta quay về đưa cho ngươi một vò.”
Bóng người của bọn họ đã đi xa nhưng âm thanh nịnh nọt của Hồ quản sự vẫn còn vang lên văng vẳng:
“Tất cả mọi người đều là tu sĩ lão gia, xảy ra tranh chấp vì đám người thường như chúng ta thật không đáng, không cần thiết lắm có đúng không?”
Trong nhất thời người trong viện đã đi sạch sẽ, nội viện chỉ còn lại Khương Vọng cùng thị nữ kia.
"Ngươi tên là gì?"
Khương Vọng hỏi.
Thị nữ cúi người hành lễ đáp lời:
"Nô tên Tiểu Tiểu."
Thanh âm của nàng tuy hơi khàn nhưng lại có chút non nớt. Có lẽ tuổi tác cũng không quá lớn, chỉ là chịu nhiều khổ cực.
"Được, dọn dẹp phòng ở đi thôi."
Khương Vọng thuận miệng phân phó một tiếng, xoay người chọn đại một phòng ngủ rồi đi về phía đó.
Chưa đi được mấy bước thì hắn quay đầu lại.
“Ta kêu ngươi tự đi thu dọn phòng ở của mình, ngươi đi theo ta làm gì?”
Cho dù âm thanh của Khương Vọng rất ôn hòa nhưng Tiểu Tiểu lại giật nảy mình, hai tay không biết nên đặt ở đâu, cực kỳ sợ hãi, không biết nên làm gì.
Bên dưới mái tóc dài tán loạn của nàng là một gương mặt vô cùng ngây ngô, một bên mắt thì sưng to bầm đen, bên còn lại thì ươn ướt lệ quang, tràn đầy sự bối rối.
Trông cực kỳ đáng thương.
Nội tâm Khương Vọng thở dài, trên mặt lại không có cảm xúc gì, ngón tay chỉ về căn phòng phía bên trái, nói: “Kia là phòng của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận