Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 546: Sức mạnh danh môn

Trọng Huyền Trử Lương là nhân vật bực nào, làm sao không nhìn ra ở hiện trường có dấu vết của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh".
Chớ nói chi đích tử độc nhất của vong huynh nằm dưới đất cách đó không xa, đã bị thương nặng! Ngay cả Thông Thiên cung, cũng mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ, hỗn loạn không chịu nổi.
Tất cả đã vô cùng rõ ràng, sao y có thể làm như không thấy.
Nhị ca Trọng Huyền Phù Đồ đã chết, chết từ rất lâu rồi. Y quyết không cho phép bất kỳ ai uy hiếp tính mạng của Trọng Huyền Thắng, ngay cả khi người đó là Khương Mộng Hùng!
Giải thích ư...
Đã từ rất lâu, Khương Mộng Hùng không còn bị ai yêu cầu mình phải giải thích, nhưng người lên tiếng là Trọng Huyền Trử Lương, là Trọng Huyền Trử Lương vì nước Tề vào sinh ra tử, lập được vô số công lớn. Đã từng phá Hạ, phá Kim, phá Dương, lấy công phong hầu! Mà thực ra, vào trận chiến phá Hạ năm đó, y đã đủ để có thể phong hầu!
Cho dù Khương Mộng Hùng chưởng quản Thiên Phúc quân, thống lĩnh cả cửu chốt, là người đứng thứ nhất trong quân, thì cũng không thể coi thường vị "Hung Đồ" này.
Giải thích ư... phải giải thích thế nào đây? Hung Đồ sẽ có thể vì người của mình mà làm đến mức nào?
Khương Mộng Hùng đang định nói thì có một giọng nói đã giành trước một bước, vang lên.
"Vương Di Ngô mất trí, gây nháo ngay trong thành, muốn vây giết đích tử của Trọng Huyền gia!"
Người lên tiếng, chính là thiếu niên mập mạp đang bị thương nặng dưới đất. Thương thế trên người hắn, rất rõ ràng là do Vô Ngã Sát Quyền tạo thành.
"Thậm chí còn dùng trọng khí trong quân 'Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh', mang pháp khí dùng để đối phó tướng địch để đối phó ta! Trọng Huyền gia ta đời đời trung lương, vì nước Tề khai cương thác thổ, triều đại tiên hoàng ân vinh có thừa, cho phép Trọng Huyền thị ta cùng nước cùng vinh! Trọng Huyền Thắng ta là đích tử đích mạch của Trọng Huyền thị, ta vì nước Tề bị thương đổ máu, chém tướng đoạt cờ! Ta trong chiến trường Tề - Dương bỏ mặc sinh tử, được bệ hạ ban cho tử y! Ai cho hắn cái quyền giết ta?! Ai cho hắn cái quyền ở Lâm Truy công khai hành hung!"
Hắn gắng gượng đứng dậy, giọng rất to, gần như là gầm lên: "Trấn Quốc Đại nguyên soái! Ngài là Trấn Quốc Đại nguyên soái của một mình Vương Di Ngô, hay là Trấn Quốc Đại nguyên soái của Đại Tề ta? ! Vương Di Ngô mất trí, miệt thị vương pháp. Sự thật rõ ràng thiên địa chứng giám! Ngài muốn bỏ mặc Trọng Huyền Thắng hy sinh vì quân dân Đại Tề, nhất quyết bảo vệ kẻ nghịch này sao? ? !"
Trọng Huyền Thắng mặc dù rất bức xúc, nhưng nói chuyện vô cùng rõ ràng.
Không chỉ để Khương Mộng Hùng nghe rõ, mà hơn thế, còn để tất cả những người đang chạy tới hiện trường nghe rõ chuyện đã xảy ra.
Ví dụ như người nãy giờ luôn không nói một lời - Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế. Đương nhiên Trịnh Thế vẫn không thể làm gì khác hơn là yên lặng. Bắc Nha Đô úy là người phụ trách trị an của Lâm Truy, nhưng dưới tình huống này, cơ bản là không có năng lực nhúng tay.
Ví dụ như một hoạn quan mặc trường bào đỏ thắm, hai tay lồng trong tay áo.
Ví dụ những người thân thì chưa đến, nhưng ánh mắt thì đã đến rồi...
Trọng Huyền Thắng xác định luôn tính chất sự việc, cho thấy thái độ của bản thân, không cho phép hàm hồ, qua loa chối bỏ.
Dám đối mặt Khương Mộng Hùng nói năng như vậy, khen một câu có gan có thức, cũng không quá đáng.
Khương Mộng Hùng đương nhiên có thể đoán ra sự thật giả trong lời của Trọng Huyền Thắng, vì dấu vết chiến đấu không lừa được người.
Ông ta cũng không hài lòng sự lỗ mãng của Vương Di Ngô, muốn dạy cho hắn một bài học, nhưng không thể thật sự để mặc chuyện này.
Vì nếu ông ta mặc kệ, tên Hung Đồ đang nổi điên kia rất có khả năng sẽ băm Vương Di Ngô thành thịt vụn.
Trầm mặc một hồi, ông ta nói với Trọng Huyền Trử Lương: "Trử Lương, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau."
Ông ta muốn bồi thường, sẽ không tiếc bỏ ra thật nhiều để bồi thường.
Trọng Huyền Thắng không nói gì. Hắn luôn rất có chừng mực, hắn không thể tỏ thái độ thay Trọng Huyền Trử Lương, dù Trọng Huyền Trử Lương thương yêu hắn cỡ nào.
Và Khương Mộng Hùng, cũng chỉ quan tâm quyết định của Hung Đồ. Trọng Huyền Thắng chỉ là hậu bối, dù có là đích tử của cao cấp danh môn, thì ở trước mặt ông ta, cũng không có quyền lên tiếng.
"Đại nguyên soái." Trọng Huyền Trử Lương ngày thường trông như một lão giả ôn hòa hơi mập, lúc này mặt chỉ hơi nghiêm một chút, đã khiến người ta biết thế nào là "Hung Đồ".
Y nhìn thẳng vào Khương Mộng Hùng: "Nhị ca ta chết thế nào, ngài biết rõ. Huynh ấy giao giọt máu duy nhất của mình lại cho ta, ta cũng đã đấm ngực hứa với huynh ấy."
"Hôm nay! Ngay tại Lâm Truy! Ở ngay dưới mí mắt ta, lại có người muốn giết nó! Hung Đồ cái chó gì, cái danh này của ta cứ như một trò cười nhạo."
Y nở nụ cười, tiếng cười mang theo sát khí.
"Nói sao à?"
Y không nói!
Ngay tại đô thành Lâm Truy của Đại Tề, Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương cứng rắn đối đầu với Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng!
Hư ảnh Khương Mộng Hùng từ từ bay xuống, hạ chắn trước người Vương Di Ngô, vừa để đề phòng Trọng Huyền Trử Lương nổi điên, vừa để mình không còn giữ vẻ cao cao tại thượng, để khỏi kích thích người ta.
Giọng hòa hoãn nói: "Trử Lương, Di Ngô là đệ tử quan môn của ta, ta đã nói đời này không thu đệ tử nữa."
Ngữ khí có ý năn nỉ, yếu thế, muốn Trọng Huyền Trử Lương thông cảm, nhẹ tay.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương đáp: "Vương Di Ngô chết, thì còn Trần Trạch Thanh, đệ tử của Đại nguyên soái nhiều lắm. Nhưng Trọng Huyền Thắng chết, Nhị ca ta sẽ đứt hương khói. Quan môn không có nghĩa không thể lại khai môn, nhưng Nhị ca ta... chẳng lẽ còn có thể sống lại hay sao?"
Lại bị chống đối, giọng Khương Mộng Hùng bắt đầu có chút không vui: "Không cần cứ mãi nhắc tới Nhị ca của ngươi. Chuyện xảy ra như vậy, đâu phải ai muốn. Tiểu bối xung động, ngươi cũng xung động theo sao? Tỉnh táo lại, thương lượng cách giải quyết mới là đạo lý. Ngươi là danh tướng trong quân, đại viên trong triều, là người hiểu đại cuộc, chẳng lẽ nhất định cứ muốn làm lớn chuyện này, để các nước chê cười?"
Giỏi cho ngươi chụp cái mũ to lên đầu ta!
Ngươi bảo vệ học trò, liền bảo đây là chuyện nhỏ, Trọng Huyền Trử Lương đòi giải thích cho cháu, ngươi liền bảo người ta không để ý đại cuộc.
Nhưng dù biết là như vậy, Trọng Huyền Trử Lương cũng không có khả năng nói thẳng như vậy với ông ta.
Vì ông ta là Trấn Quốc Đại nguyên soái! Ông ta là quân thần Đại Tề!
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên.
"Thế nào, người chết rồi, nhưng chết thì cũng chết trong vinh dự, nói cũng không được nói ra à? Tên của nó không xứng được xuất hiện à?"
Mọi người vội quay qua nhìn, thấy một lão nhân tóc bạc bay nhanh tới, căm tức nhìn Khương Mộng Hùng.
Lão gia tử của Trọng Huyền gia, Bác vọng hầu Trọng Huyền Vân Ba!
Trọng Huyền Vân Ba chỉ có tu vi Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, nhưng dựa vào truyền thừa bí mật của Trọng Huyền gia, lại có chiến lực của Thần Lâm cảnh.
Đương nhiên, nếu nói về thực lực, đối với Khương Mộng Hùng, chiến lực Thần Lâm cũng vẫn không coi vào đâu.
Nhưng Trọng Huyền Vân Ba chinh chiến cả đời, bối phận còn bày ra ở đó. Năm xưa thời ông ta dẫn quân đi chiến đấu, Khương Mộng Hùng còn nằm ở dưới quyền của ông.
Cho dù hôm nay Khương Mộng Hùng đã là người đứng đầu trong quân, thì đối mặt Trọng Huyền Vân Ba, cũng không khỏi lúng túng, bày tỏ thái độ: "Lão gia tử, ta không phải ý đó."
Trọng Huyền Vân Ba không thèm đáp, quay qua nhìn vị hoạn quan mặc bào đỏ nãy giờ đứng im như tượng đá: "Hàn công công!"
Thành Lâm Truy xảy ra chuyện lớn như vậy, Tề Đế đương nhiên không thể không biết.
Nhưng ông ta không thể tự mình hiện thân.
Quân thần Khương Mộng Hùng chỉ cách không hạ xuống, nếu Tề Đế tự mình hiện thân, há chẳng phải đảo ngược tôn ti, nên người tới, là "ánh mắt" của ông ta. "Hàn công công" này ở một trình độ nào đó, chính là đại diện cho Tề Đế.
Hàn công công cũng thật sự là chỉ mang theo một đôi mắt tới, từ đầu tới cuối không nói một câu, không có bất kỳ động tác nào.
Nhưng Trọng Huyền Vân Ba đã chủ động chào ông ta, ông ta không thể giả vờ không nghe thấy.
Đành phải khẽ khom người, tỏ vẻ tôn kính: "Lão Hầu gia."
"Ngài là người bên cạnh bệ hạ, biết tâm ý bệ hạ. Phiền ngài thay ta hỏi giúp, cái chức vị Bác Vọng hầu cha truyền con nối này của ta, có phải bị tước rồi không?!"
Trọng Huyền Vân Ba thốt ra lời nói kinh người, khiến tất cả những người có mặt đều giật mình.
Râu tóc lão nhân rung lên, giận dữ: "Con mẹ nó sao ta không cảm thấy mình giống một Hầu gia cha truyền con nối?! ? Ở Lâm Truy mà có người dám giết cháu trai ruột của ta! Hắn là lai lịch gì?! Hắn ỷ vào ai hả?! Hắn muốn làm gì?!"
"Cái này ..." Ti Lễ Giám Đại thái giám Hàn Lệnh, nhất thời không trả lời nổi.
Hắn có nói thế nào cũng đều không đúng, tỏ thái độ thế nào cũng có vấn đề, nên cứ lắp bắp “cái này…” mãi.
Khương Mộng Hùng đau cả đầu. Ông ta quân lược vô song, dụng binh như thần, nhưng dưới tình thế như thế này, bao nhiêu thủ đoạn đều không có chỗ thi triển.
Đối mặt Trọng Huyền Trử Lương, ông ta còn có thể đè áp xuống, nhưng đối mặt Trọng Huyền Vân Ba lão gia tử, là tiền bối trong quân, ông ta quả thực không tiện làm gì được.
Hơn nữa câu vừa rồi của Trọng Huyền Vân Ba, quả thực tru tâm. Những tước vị danh môn thế gia cha truyền con nối này, đều là nhờ tổ tiên quên mình hy sinh, lập công lớn cho đất nước mới giành được, cùng nước Tề một thể cùng vinh.
Trải qua nhiều năm phát triển, những danh môn thế gia này đã trở thành những trụ cột của đế quốc. Tuy ngày thường có tí tranh chấp, nhưng dám động tới tước vị cha truyền con nối, không khác nào khiêu khích lợi ích cơ bản của tất cả danh môn thế gia, ai mà chịu ngồi nhìn? Thậm chí nói hơi nghiêm trọng tí... là còn làm dao động căn cơ thống trị của Khương thị!
Làm sao ông ta dám nói lời như thế, làm sao có thể không vội chứng tỏ thái độ?
Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, vội nói với Trịnh Thế: "Trịnh Đô úy cho khống chế tình hình xung quanh một chút, tạm thời không cho những kẻ không có nhiệm vụ đến gần."
Mấy lời sắp nói, không thích hợp để cho quá nhiều người nghe.
Ai ngờ nói thế rồi, vậy mà Trịnh Thế không hề nhúc nhích.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khương Mộng Hùng, Trịnh Thế đáp: "Khải bẩm Đại nguyên soái, ta chỉ nghe lệnh của bệ hạ."
Khương Mộng Hùng có chút không hiểu, ta có mâu thuẫn gì với Trịnh Thế ngươi? Chỉ là một Bắc Nha Đô úy, còn dám ra vẻ diễn đúng mực ở chỗ này với ta?
Trong tình hình hiện giờ, không phối hợp chính là không nể mặt ông ta. Từ lúc nào mặt mũi của quân thần lại chẳng có giá trị gì như vậy? Hung Đồ nóng lòng bảo vệ, mới dám chống đối, Bắc Nha Đô úy nhà ngươi cũng dám chống đối ta?
Nhưng nói đúng ra, cái chức Bắc Nha Đô úy, đúng là chỉ thuộc về Tề Đế, câu vừa rồi của Trịnh Thế quả thực nói không sai.
Quân thần không có cách nào phát tác.
Hàng mày rậm của ông ta cau lại, định hạ lệnh thẳng cho cấm quân.
Hàn Lệnh đột nhiên hết lắp bắp, vội lên tiếng, nói với Trịnh Thế: "Làm phiền Trịnh Đô úy."
Trịnh Thế lúc này mới lên tiếng đáp, rồi rời đi, chỉ huy lính Bắc Nha xử lý sạch sẽ xung quanh.
Theo ý hắn, hắn hy vọng chuyện huyên náo càng lớn càng tốt, tốt nhất là khiến mọi người đều biết việc Vương Di Ngô vừa làm.
Nhưng Hàn Lệnh đã lên tiếng, đồng nghĩa Tề Đế cũng không muốn chuyện này huyên náo quá nghiêm trọng.
Quyền lực và chỗ dựa của Trịnh Thế là đến từ Tề Đế, bản thân ông ta ở trước mặt quân thần vốn không có quyền phát ngôn. Đây cũng là lý do hai tên tiểu bối Văn Liên Mục, Vương Di Ngô dám giở trò với con trai ông ta.
"Quân thần ở đất Tề có uy vọng thật là cao, người của Trấn Quốc phủ Đại nguyên soái làm việc gì cũng không cần kiêng kỵ. Hôm nay Vương Di Ngô dám ở ngay trong thành nhốt giết con trai trưởng Trọng Huyền gia, hành động này với hành vi của tên điên của Điền gia kia có gì khác biệt? Trọng Huyền Vân Ba hỏi không sai, hắn đây là ỷ vào ai? Thế của quân thần... quá lớn. Không biết bệ hạ cũng có nghĩ như vậy hay không."
Trịnh Thế đứng thủ ở vòng ngoài, yên lặng nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận