Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2344: Thương hương tiếc ngọc

Hàn Sơn đã từng có hạc, trên Bất Lão sơn có Bất Lão tuyền.
Sau khi Yêu tộc đại bại, Thiên Yêu của Hàn Sơn Hạc gia Hạc Khánh Tung, dùng thần thông vô thượng di dời Bất Lão tuyền.
Núi xanh hóa già, nên gọi là Lão Sơn.
Hàn Sơn không còn tiếng hạc kêu vang, nên gọi là Minh Không Hàn Sơn.
Đây là đất phong của Võ An hầu Khương Vọng nước Đại Tề, đất phong của Bác Vọng hầu Trọng Huyền Thắng nước Đại Tề.
Bất Lão tuyền là chí bảo hiện thế, không biết bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu cơ duyên tình cờ, mới được trời sinh ra ở nơi ấy. Từ xưa đến nay vẫn chảy ở Bất Lão sơn, sinh ra trong đó, sống trong đó.
Mạnh như Thiên Yêu Hạc Khánh Tùng, tái thiết cơ nghiệp Hàn Sơn Hạc gia, cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Bất Lão tuyền khô cạn.
Mạnh như Thiên Yêu Hạc Hoa Đình một mình phục hưng Hạc gia, nhưng không thể phục hồi nó.
Vô số năm tháng ở Yêu giới đã chứng minh, Bất Lão tuyền rời khỏi Bất Lão sơn, cuối cùng chỉ có số mệnh khô kiệt. Nếu muốn tự cứu, khả năng duy nhất chính là "về nhà"!
Nó vốn chẳng thuộc về Yêu tộc, cũng chẳng thuộc về Nhân tộc, nó thuộc về hiện thế.
Mà hiện thế đang do Nhân tộc làm chủ, nhân ý tức thiên ý.
Thay vì nói rằng Khương Vọng đã giành được Bất Lão tuyền trong cuộc tranh đấu với Chu Lan Nhược, chi bằng nói rằng đó là đại thế huy hoàng do Nhân tộc trấn áp Yêu tộc vô số năm tháng thai nghén mà thành, đã sớm định ra "danh" và "phận". Cuộc tranh giành Bất Lão tuyền, chẳng qua chỉ là hình ảnh thu nhỏ của cuộc đấu tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Đại thế cuồn cuộn, rốt cuộc ai là bọ ngựa?
Là Khương Thanh Dương đau khổ giãy giụa trong thế giới Thần Tiêu, hay là Yêu tộc bị nhốt trong thế giới Thiên Ngục, hiện giờ ngay cả lòng chảo văn minh cũng không nhổ nổi?
Lúc đầu, Khương Vọng vốn đã là sơn cùng thủy tận, bị kiếm này đâm xuống đáy nước, linh thức bị dẫn nổ.
Nhưng giờ phút này...
Thân thể chất chồng vết thương của hắn ngã xuống đáy Bất Lão tuyền.
Toàn bộ Bất Lão tuyền, phảng phất như trở thành một cái phễu khổng lồ, mà hắn nằm ở đáy cổ phễu.
Hắn là bình rượu, là vò đựng gạo, nắm quyền lực của Bất Lão sơn, là chủ nhân chân chính của Bất Lão tuyền này.
Trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử, được vinh quang sắc phong ở hiện thế, mới có thể triệu hồi báu vật thế gian này !
Nước Bất Lão tuyền tử khí thâm trầm, giờ phút này dâng trào bành trướng, như kẻ tha hương trở về quê nhà, điên cuồng chảy ngược vào trong thân thể hắn!
Sinh lực thuộc về Bất Lão tuyền nhanh chóng tu bổ thân thể đã bị nghiền ép đến cực hạn.
Bất Lão tuyền vĩnh viễn không cạn kiệt, ba trăm ba mươi ba năm rơi một giọt, mười giọt mới có thể hợp thành một ngụm, uống vào có thể trường sinh bất lão.
Dấu quyền trên ngực chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy, ngón tay đứt lìa ở tay trái chỉ trong chốc lát đã mọc ra, mái tóc đen nhanh chóng phủ kín cái đầu trọc lốc, vết thương bị chưởng đao xuyên thủng trước ngực tự nhiên liền lại.
Từ khi chạy trốn khỏi Sương Phong cốc đến nay, thân thể vốn chưa từng khỏe mạnh, giờ phút này bệnh tật tiêu tan, tựa như được tái sinh!
Lộc Thất Lang treo trên trời cao, rõ ràng đang ngắm nhìn thiên kiêu Nhân tộc kia bại vong, thậm chí khí tức sinh mệnh cũng đã điêu tàn.
Rõ ràng hắn tự tay nhen lửa "pháo hoa" của người này, nhưng sau khi Linh Vực nổ tung, đôi mắt đỏ rực mở ra dưới đáy Bất Lão tuyền, lại là một đối thủ vừa quen thuộc vừa xa lạ như thế.
Đương nhiên hắn chú ý đến bàn tay của Khương Vọng, cho dù là lúc sinh mệnh trôi đi, thần ý tan rã, vẫn nắm chặt lấy chuôi trường kiếm. Lúc này năm ngón tay dần dần buông ra, lại dần dần nắm chặt. Tựa hồ đang... làm quen với thân thể này một lần nữa.
Ngay sau đó...
Ầm!
Nước Bất Lão tuyền gần như vô tận kia đã hoàn toàn biến mất, ngưng tụ thành một viên ngọc màu xanh biếc, dán chặt vào ngực Khương Vọng, vừa vặn chính giữa Ngũ Phủ đang được tái thắp sáng, được ánh sáng của Thiên Phủ chiếu rọi.
Mà người này đứng ở đáy suối đã cạn khô, quanh thân là huyết khí mơ hồ tản mát. Dưới xích diễm và sương phong bay lượn, ngoài thân thể trần trụi đang thể hiện sức mạnh và vẻ đẹp kia... một bộ áo xanh đột nhiên khoác lên người, bồng bềnh tựa tiên!
Sinh cơ đến từ Bất Lão tuyền quả thật dồi dào, thậm chí khí huyết bành trướng ngay lập tức lấp đầy Như Ý Tiên Y, khiến nó tức khắc phục hồi như cũ, rực rỡ như mới!
Không để cho Lộc Thất Lang quá nhiều thời gian kinh ngạc.
Khi hắn đối mặt với ánh mắt của Khương Vọng lần nữa,
Áo xanh đã hóa thành cầu vồng!
Khí huyết gần như trải rộng vô hạn, kéo tốc độ của Khương Vọng đến cực hạn.
Keng!
Lộc Thất Lang chỉ kịp giơ kiếm ngang người, đã bị cả người lẫn kiếm đã cùng bị chém lên chỗ cao hơn, chém vào trong biển mây!
Máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng, vẻ kinh ngạc trong mắt đều bị ánh vàng của Vạn Thần hải che lấp.
Quá nhanh, quá nặng, quá mạnh mẽ!
Mái tóc đen dài của Khương Vọng phất phơ trong gió núi, huyết khí dâng trào quá mức khiến cho huyết vụ dâng lên che phủ quanh người hắn. Còn có từng ngọn lửa đỏ như chiếu rọi thần linh, gió thổi từng đợt, như ôm lấy tiên nhân giáng trần.
Mây xanh liên tiếp vỡ vụn dưới chân hắn, kéo dài đến Vạn Thần hải, phảng phất như bậc thang mây dẫn lên trời trong truyền thuyết.
Ta đến trời cao chém thần linh, ta đến rút kiếm hỏi yêu nghiệt!
Hắn liền chậm rãi bước trên "bậc thang mây" này, sương trắng bồng bềnh khoác trên vai, kiếm quang chiếu rọi tầm mắt. Tay trái kết thành kiếm chỉ, lấy Bất Chu Phong trong Bát Phong làm chủ đạo, chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt quanh thân Linh Hi Hoa, mà lại có một tòa Hùng thành lửa đỏ hoa lệ rực rỡ từ trên cao phủ xuống.
Lúc này kiếm diễn vạn pháp, Bát Phong Long Hổ nối liền với Diễm Hoa Phần Thành!
Hắn chém bay Lộc Thất Lang, nhưng không nhìn Lộc Thất Lang, đôi mắt đỏ hơi chuyển, đã bắt được ánh mắt của Chu Lan Nhược.
Cuộc chiến thần hồn lại một lần nữa mở màn.
Tất nhiên là Triêu Thiên Khuyết trấn áp giữa trời, Phật chưởng đưa ra cửa, năm ngón tay xoay chuyển lục dục.
Mà trước khi "bậc thang mây" tới gần Lộc Thất Lang vừa xoay người từ biển mây trở về, kiếm của Khương Vọng đã chém tới trước một bước!
Vẫn là Nhân Tự Kiếm.
Nhưng lại nồng nhiệt như vậy, dâng trào như vậy, tựa như dòng lũ lịch sử, có vô số bóng dáng anh hùng.
Lần này đến Yêu giới, hiểu biết một chút lịch sử trước đây chưa từng biết; cũng nhận thức lại Nhân tộc từ một góc độ khác; càng có cảm nhận sâu sắc hơn về Yêu giới, về hiện thế...
Nhưng mãi đến giờ phút này, mới có đủ lực lượng và thể phách, để diễn giải.
Thuật đấu với Linh Hi Hoa, thần trấn Chu Lan Nhược, kiếm chỉ Lộc Thất Lang.
Thiên kiêu của Nhân tộc Khương Vọng, một mình tấn công đồng thời ba vị Yêu Vương!
Không phải vừa đánh vừa lui, không phải vừa chạm là đi, không phải trước sau liên tiếp... mà là đồng thời! Là chính diện đối lập! Là không ngừng áp sát!
Thật quá ngông cuồng!
Mặc dù Chu Lan Nhược hao hết lực lượng thần thông, Linh Hi Hoa cụt tay, nhưng dù sao cũng là ba chiến lực vị Thiên Bảng Tân Vương hàng thật giá thật.
Nhìn khắp toàn bộ danh sách Thiên Bảng Tân Vương, ai dám nói lấy một địch ba?
Nhưng đặt trên người Khương Vọng lúc này lại không hề hoang đường, trái lại nên là như thế!
Hành vi của hắn quả thực rất ngông cuồng, nhưng hắn thật sự có tư cách cuồng vọng.
Đương nhiên Chu Lan Nhược không chỉ có Lan Nhân Tố Quả, không chỉ có đầy đủ âm sát chi thuật để tranh đấu với Khương Vọng, mà ngay khi ả đột nhiên mất đi khống chế đối với Bất Lão tuyền, tuy kinh hãi nhưng không rối loạn. Ngón tay ngọc khẽ nhấc, dây đàn đứt rời tay bay ra, quét ngang trước người ả, chính là một chữ "Nhất".
Cái rãnh ngang này dường như đã cắt ra một lạch trời.
Mà đầu ngón tay của ả lại khẽ động, mười ngón tay kéo ra song song, kéo thành năm đường kẻ linh thức.
Ánh sáng như ẩn như hiện, bao trùm tám trăm trượng quanh thân.
Chúng giăng khắp nơi, nối liền với nhau, cũng lay động theo gió, tấu vang những khúc nhạc khác nhau.
Không rõ là tơ nhện, hay là dây đàn.
Nhưng tâm như lưới tơ, bên trong có ngàn vạn điểm nối. Huyền Vực của ả ở chốn này!
Trong thế giới bên ngoài, ánh lửa rực rỡ, rơi vào tầng tầng lớp lớp lưới tơ, không ngừng kéo phía ả, lại như cách xa vô hạn.
Trong thế giới thần hồn, Phật chưởng ngũ quang lục dục giáng xuống, lại bị từng dây đàn cắt đứt.
Đối với Chu Lan Nhược nắm giữ Lan Nhân Nhứ Quả mà nói, lục dục quả thật không dễ kích động.
Nhưng sao ả cam tâm để Bất Lão tuyền bị mang đi? Sao cam tâm chỉ chỉ giữ phòng ngự?
Tầm mắt bị Khương Vọng bắt lấy, ả cũng tuyệt không trốn tránh, kiên định đối diện với Khương Vọng, ánh mắt giao với ánh mắt, mà sợi dây đàn đứt lại rung động, một ngang biến thành một dọc.
Cuối dây đàn đè lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng, kéo về phía sau đến cực hạn, tựa như cung đã kéo căng.
Sau đó dây cung dựng thẳng như mũi tên, mượn lực lượng Huyền Vực của ả, một ý niệm là phóng, mũi tên nhắm thẳng vào ngực Khương Vọng, nhắm thẳng vào viên ngọc châu màu xanh kia!
Một ý niệm là phóng, động niệm là tới, không thể tránh né, quả thật có mấy phần nhân quả đã định.
Không phải chỉ mình Chu Lan Nhược đang liều mạng.
Linh Hi Hoa đã sớm trọng thương lại đứt mất một cánh tay, đang trong quá trình chạy trốn thì bị cố định, vừa dùng Linh viêm đốt đứt cơn gió xung quanh thì Diễm Hoa Phần Thành đã ập tới.
Đứng giữa ánh lửa kết thành ngựa xe như nước, hắn nảy sinh nỗi sợ hãi vô biên.
Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng đã thiêu đốt Linh viêm của hắn rất nhiều lần. Nếu hắn thật sự theo được bước đi của Hùng Tam Tư, thật sự trở thành Linh tộc, Linh viêm này tuyệt đối không đến nông nỗi như vậy. Nhưng giờ phút này nói gì cũng đã muộn.
đương nhiên Diễm Thành này không thể nào Tam Muội Chân Hỏa xây dựng, nhưng Tam Muội Chân Hỏa chính là cốt lõi thống trị Diễm Thành này. Vừa thúc đẩy thế lửa, vừa tựa như lưỡi đao sắc bén treo trên cổ.
Linh Hi Hoa quyết đoán vung tay, cánh tay còn lại cũng rời khỏi thân thể, chỉ trong nháy mắt đã bị Linh viêm thiêu đốt, hóa thành một cây cốt thương có huyết văn, xuyên qua Diễm thành, lao thẳng đến Khương Vọng.
Đòn ném thương này vừa có lực lượng vừa có tốc độ, khiến cho không gian phát ra tiếng vang vọng liên miên.
Mất đi phần lớn lực lượng, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn còn ở Diễm Thành đã bị đốt thành tro bụi.
Mà cây cốt thương mang hoa văn sắc máu được ném ra, trong quá trình lao về phía Khương Vọng lại lập tức bành trướng, mọc ra tứ chi ngũ quan. Hắn nhìn chằm chằm Khương Vọng, đôi mắt gần như ngập tràn sắc máu, gương mặt lại là một màu trắng bệch.
Hắn ý thức được hắn không thể trốn thoát, cho nên hắn muốn liều mạng!
Lần này Linh Hi Hoa suy yếu hơn bất cứ thời điểm nào khác, nhưng cũng nguy hiểm hơn bất cứ thời điểm nào khác.
Dường như hắn chỉ mỏng manh như một tờ giấy, nhưng nếu trang giấy chuyển động... cũng có thể giết người!
Còn có Lộc Thất Lang bị một kiếm chém vào Vạn Thần hải, không buồn lau vết máu khóe trên miệng, lại xuất kiếm từ trong Vạn Thần hải đâm ra.
Năm Yêu Vương trên Thiên Bảng Tân Vương của tộc Yêu, vây giết một thiên kiêu Nhân tộc, bị giết chết liên tiếp hai Yêu Vương thì cũng đành chịu, nếu còn để đối phương mang theo Bất Lão tuyền rút lui toàn vẹn, Lộc Thất Lang hắn còn mặt mũi nào mà kiêu ngạo? Chẳng thà chịu kiếm mà chết đi cho rồi!
Đối mặt với một kiếm khí huyết hùng hồn, đối mặt với chiêu kiếm tựa sóng người hùng tráng trong lịch sử liền mạch kia.
Hắn dựa vào Động Thế kiếm quang, kiếm ý cực hạn, còn có trái tim đang bơm máu của hắn lúc này, nở ra một đóa tường vi!
Giờ phút này sinh cơ của hắn cũng vô cùng tràn trề, giờ phút này thần ý của hắn vô cùng thanh tỉnh.
Giờ phút này linh thức của hắn xâm lược ngược lại Khương Vọng, khiến cho hoa nở khắp Tứ Hải Ngũ Phủ của Khương Vọng.
Lấy kiếm đối kiếm, lấy thần phạt thần.
Thế nào gọi là thần hương!?
Tam đại Yêu Vương đồng thời phản kích, áp lực này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cộng một, mà là gia tăng theo cấp số nhân.
Nhưng giờ phút này Khương Vọng đang bước trên bậc thang mây xanh, lại không buồn liếc nhìn Lộc Thất Lang!
Ánh mắt của hắn vẫn khóa chặt ánh mắt Chu Lan Nhược, thứ ánh sáng từ con ngươi vàng rực bất hủ kia, dần dần giết sạch những nhân quả dây dưa trong hào quang muôn màu kia.
Giờ khắc này, tầm nhìn của Chu Lan Nhược đã hóa thành ảm đạm, trong cuộc chém giết bằng ánh mắt, ả tạm thời mất đi thị giác, cũng khó lòng bổ sung thêm một mũi tên .
Mũi tên này quả thực nhanh chóng, chuẩn xác và hung ác, vượt xa thế công của Lộc Thất Lang và Linh Hi Hoa.
Nhưng sau khi khi bóp chết ánh mắt của Chu Lan Nhược, tay trái của Khương Vọng bao phủ u quang của Họa Đấu ấn, đưa ra một ngoắc một cái, bắt lấy mũi tên dây đàn này.
Sợi dây đàn này quá sắc bén, chẳng những tiếp tục tiến lên dưới trói buộc của bàn tay hắn, còn rạch nứt bàn tay của hắn, cùng xương ngón tay phát ra tiếng ma sát khiến người ta phải ghê răng!
Trong nháy mắt, u quang bị đánh nát, trên tay hắn lại rực sáng hào quang Thiên Phủ!
Nhưng rốt cuộc cũng bắt được phần cuối dây đàn.
Dây đàn này đột nhiên rủ xuống như con rắn đã chết.
Khương Vọng không liếc nhìn Lộc Thất Lang, càng chẳng thèm để ý đến Linh Hi Hoa.
Chỉ lấy một tòa Triều Thiên Khuyết, tạm thời trấn áp phản ngược từ Tứ Hải Ngũ Phủ, ngăn chặn muôn hoa lan tràn.
Mà sinh cơ dồi dào từ Bất Lão Ngọc Châu truyền đến, giúp hắn thôi thúc khí huyết gần như vô hạn, rót vào kiếm thế.
Biển người cuồn cuộn cuốn lên trời!
Lộc Thất Lang bị lật tung cả người! Mang theo Động Thế kiếm quang của hắn, kiếm ý cực hạn, khí huyết tràn đầy... Tựa như cánh diều đứt dây bay xa.
Phốc!
Lộc Thất Lang chỉ cảm thấy bản thân như bị một quả chùy to lớn tựa núi đập trúng chính diện, ngũ tạng bỗng chốc đều vỡ nát!
Tuy Khương Vọng đang vận dụng kiếm thuật tuyệt đỉnh, nhưng hoàn toàn không đấu kiếm với hắn, rõ ràng là dùng khí huyết áp đảo, lấy lực lượng tựa núi non nghiền nát kỹ xảo tinh tế.
Đâu còn là thiên kiêu Nhân tộc lúc trước keo kiệt thể lực, vừa đánh vừa tránh?
Đúng là đắc chí là càn rỡ!
Tường vi nở rộ trong lòng, giúp cho thân thể khôi phục. Tuy Lộc Thất Lang bị đẩy lên giữa không trung nhưng cũng đã vào thế phòng ngự, chờ đợi công kích tiếp theo ập đến, cũng đang đợi phản kích long trời lở đất của mình!
Nhưng hắn bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy?
Vì sao trên người Khương Vọng lại có nhiều máu tươi tuôn ra như vậy?
Người này chẳng qua chỉ bị dây đàn cắt một vết trên bàn tay, máu chảy nhiều như vậy quả thật khoa trương!
Không ổn rồi!
Hắn há miệng muốn hô.
Nhưng đã quá muộn.
Xoắn nát ánh mắt, bắt lấy dây đàn, kiếm hất Lộc Thất Lang, đều xảy ra đồng thời.
Mà chân tướng bị che giấu trong sương máu đang lan tỏa, sớm hơn cả những chuyện này phát sinh, chính là chiếc chuông đồng nhỏ bé mà Khương Vọng buộc trên cổ tay.
Thân chuông màu đồng cổ, hiện tại trông đã như màu máu.
Trong quá trình giao chiến ngắn ngủi này, Tam Muội Chân Hỏa, Bất Chu Phong, cùng với khí huyết cuồn cuộn không ngừng, đã cọ rửa nó không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên hắn không cuồng vọng, dù thân thể trở lại đỉnh phong, thậm chí còn hơn cả lúc trước, hắn không cảm thấy mình thật sự có thể diệt trừ ba vị Thiên Bảng Tân Vương.
Đồng thời công kích ba vị Yêu Vương.
Là đang chờ đợi thời khắc máu nhuộm Tri Văn chung!
Hoa văn sen đen của Thử Già Lam trước khi chết, giờ phút này đã bị cọ rửa hoàn toàn.
Cho nên trước khi Lộc Thất Lang mở miệng!
Coong!
Âm thanh của Tri Văn chung lại một lần nữa vang vọng khắp thế giới Thần Tiêu.
Bậc thanh mây do ảo ảnh mây xanh kết thành chợt chuyển hướng, chuyển hướng về phía Chu Lan Nhược.
Khương Vọng tiến lên thang, giết vào trong Huyền Vực của Chu Lan Nhược.
Trong quá trình này, hắn gặp Linh Hi Hoa đang lao nhanh đến!
Đôi mắt màu đỏ vàng chỉ vừa đưa lên, Linh Hi Hoa đã lập tức như thiên thạch rơi xuống.
Không phải là Khương Vọng đang trấn áp thế công thần hồn của Lộc Thất Lang, tấn công thế giới thần hồn của Chu Lan Nhược, đồng thời còn có thể giết chết Linh Hi Hoa.
Mà là hắn bị cái liếc mắt này dọa sợ, không còn dám liều mạng.
Tri Văn chung đã vang lên, hắn không nhường đường, kẻ phải chết chính là hắn!
Cứ như vậy, giữa Khương Vọng và Chu Lan Nhược không còn gì trở ngại.
Ồ, vô số vệt dây đàn như ẩn như hiện, Huyền Vực như mạng nhện tầng tầng lớp lớp, đương nhiên là trở ngại cực lớn.
Nhưng phòng ngự của Chu Lan Nhược ngươi so với Dương Dũ thì như thế nào?
Giờ phút này, hiểu biết của Khương Vọng đã sung túc.
Tam Muội Chân Hỏa xâm nhập vào nơi đây, còn tự nhiên hơn cả về nhà.
Trường Tương Tư mang vệt lửa quấn quanh, cứ thế tiến quân thần tốc, xuyên suốt cả Huyền Vực, xuyên thủng trái tim của Chu Lan Nhược!
Lúc này Chu Lan Nhược khó khăn lắm mới khôi phục thị giác. Thế giới thần hồn của ả vẫn còn tiếp tục chém giết.
Mà ánh mắt của Khương Vọng gần như đã dán vào mắt ả, hơi thở của Khương Vọng gần như đã phả vào mặt ả.
Tuy rằng ả không tự cao về dung mạo, nhưng cũng biết mình quốc sắc thiên hương. Có điều trong đôi mắt đỏ rực này, ả thực sự không nhìn thấy nửa điểm thương hương tiếc ngọc.
Cứ như vậy tan biến.
Một chùm lửa đốt cháy thành tro, bầu trời đổ mưa máu.
Thần thông tuyệt đỉnh thần tử vong, lại tựa như Chân Nhân.
Thiên địa đều bi thương, anh kiệt này nay đã tử vong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận