Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2371: Phong cảnh chưa ngắm trọn

"Tức chết ta rồi!"
Bỗng vang lên một tiếng gầm giận dữ, khiến đêm dài càng thêm tĩnh mịch.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong phạm vi năm dặm, nhà nhà tắt đèn, nơi nơi nín lặng.
Ngay cả ngựa cũng cắn chặt hàm thiếc, chó cũng kẹp đuôi mà đi.
Đây là một buổi tối bình thường ở Hiến Cốc.
Đại công tử Chung Ly gia Chung Ly Viêm nổi trận lôi đình trong phòng, miệng lẩm bẩm những lời như "đánh lén", "vô sỉ", "ta còn chưa kịp ra tay".
Dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ, hắn đường đường là Chung Ly Viêm, trong cái nơi rách nát hoàn toàn sao chép Diễn Pháp các như Thái Hư Huyễn Cảnh, căn bản không cần quan tâm đến sinh tử, nhưng ngay cả bảy mươi hai phúc địa cũng không giữ được?
Tức chết đi được.
Nếu không phải ông già của gia chủ gửi thư, nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của Thái Hư Huyễn Cảnh, thiên hạ đệ nhất thiên kiêu Chung Ly Viêm hắn căn bản là không thèm liếc nhìn cái chỗ cho trẻ con chơi này.
Kết quả tháng trước mới gia nhập, dễ dàng thắng được tư cách qua cửa khiêu chiến phúc địa, còn nghĩ tháng này là cả chặng đường vượt quan chém tướng, gây thêm mấy phiền toái cho thằng nhãi nhà họ Đấu, kết quả vừa quay đầu đã bị đánh ra cửa?
Đây là chuyện mất mặt đến nhường nào!
Đang giận dữ, Chung Ly Viêm bỗng nhiên lại cười.
Cũng may kẻ mất mặt xấu hổ chính là Đấu Chiêu!
Hắn cố ý dùng đao pháp, còn lợi dụng kinh nghiệm tu thuật trước kia, dùng bí pháp tự mô phỏng Linh Vực, diễn trò tới mức giống thật vô cùng. Trừ phi Đấu Chiêu đích thân đến, bằng không rất khó phát hiện đây không phải là Đấu Chiêu thật!
Chung Ly Viêm nở nụ cười, trước mắt đột nhiên tối sầm, một bàn tay tát trên mặt hắn, toàn thân của hắn cũng bị đánh ngã lăn trên mặt đất.
Đầu óc hắn chợt choáng váng... Loại cảm giác này giống hệt cảm giác bị những ý niệm oanh tạc trong Thái Hư Huyễn Cảnh lúc nãy!
Hắn xoay người đứng lên, hai tay rút Nam Nhạc trọng kiếm ra, lúc lắc đầu, mới nhìn rõ thân hình đột nhiên xông vào trong phòng tát hắn, đã quá nửa đêm còn mặc giáp trụ toàn thân, tự cho là uy phong nhưng thực ra rất ngu xuẩn, vốn dĩ đang phải trấn thủ ở Đan quốc, chính là đương đại gia chủ Chung Ly thị Chung Ly Triệu Giáp!
Chung Ly Triệu Giáp trừng mắt uy phong:
"Còn rút kiếm với ta, muốn tạo phản à?"
Vị Chung Ly gia chủ này nước bọt tung tóe, tiến về phía trước mang theo cảm giác áp lực nặng nề:
"Đã quá nửa đêm rồi còn ở chỗ này phát bệnh gì vậy? Vừa gầm vừa hét, đi đưa tang à?! Tộc trưởng lão gia của ngươi vẫn còn ở đây, sống rất khỏe!"
Chung Ly Viêm ngượng ngùng thu kiếm:
"Phản ứng bản năng, phản ứng bản năng thôi, ông đây còn tưởng có kẻ đánh lén..."
Bịch!
Chung Ly Triệu giơ chân đá Chung Ly Viêm một cái vào ngực:
"Ngươi là ông của ai?"
Chung Ly Viêm lăn vài vòng rồi bò dậy:
"Hiểu lầm, phụ thân, đều là hiểu lầm thôi! Nói chuyện với tên tiểu tử Đấu Chiêu kia quen rồi, nhất thời lỡ lời!"
Chung Ly Triệu Giáp nghĩ lại, tức giận quá hại thân cũng là thiệt thòi, bèn tạm dừng lửa giận, trầm giọng hỏi:
"Vừa rồi ngươi ngồi một mình trong phòng hô cái gì, lại cười cái gì?"
Nói đến đây, cơn giận lại trào dâng, giơ ngón tay chỉ:
"Trong nụ cười vừa rồi của ngươi, có một loại giảo hoạt ngu xuẩn! Ngươi có biết không?"
Chung Ly Viêm mắt ưng râu ngắn, thực ra dung mạo có vài phần uy nghiêm như phụ thân. Vừa rồi hắn ngồi một mình trong phòng cười gian trá, bộ dạng quả thật vô cùng quái dị, rất thiếu khí chất quý tộc, khiến Chung Ly Triệu Giáp cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Xì!"
Chung Ly Viêm nén giận nuốt hờn, chuyển đổi trọng điểm:
"Phụ thân, người chớ trách ta. Người bảo ta thử Thái Hư Huyễn Cảnh, ta lập tức thử ngay. Nhưng cái thứ Thái Hư Huyễn Cảnh rách nát này, đối thủ trong đó quá yếu, ta cũng chẳng hiểu tham gia có ý nghĩa gì! Chẳng phải lãng phí thời gian hay sao!"
Chung Ly Triệu Giáp nửa tin nửa ngờ nhìn hắn:
"Khiêu chiến phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi đánh tới tầng thứ mấy rồi?"
"Khiêu chiến phúc địa gì chứ? Trong Thái Hư Huyễn Cảnh còn có cái này sao?"
Chung Ly Viêm trợn tròn đôi mắt vô tội:
"Ta còn chưa để ý thấy."
Chung Ly Triệu Giáp hận rèn sắt không thành thép:
"Ngươi có chịu để ý chút nào không? Đối với ngươi bây giờ mà nói, giá trị lớn nhất của Thái Hư Huyễn Cảnh chính là phúc địa. Ngươi có nghiêm túc đọc thư của ông già kia không?"
"Đọc rồi! Đọc rồi! Ngày mai ta nhất định sẽ nghiên cứu kỹ phúc địa!"
Chung Ly Viêm tiếp tục nén giận, tiếp tục chuyển đổi trọng tâm:
"Chủ yếu là Hiến Cốc rộng lớn, sự vụ quá phức tạp, nhi tử xử lý rất mệt mỏi. Nhất thời sơ sót trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng có thể thông cảm!"
"Ông đây không giao Hiến Cốc cho ngươi quản, không phải có Văn Lâm trưởng lão hay sao..."
Chung Ly Triệu Giáp sửng sốt một hồi, chỉ trong nháy mắt nổi trận lôi đình, rút đao ra:
"Ngươi nhân lúc lúc ông đây không có ở mặt, trói Văn Lâm gia lão lại đúng không?"
"Không có không có! Tuyệt đối không có chuyện này!"
Chung Ly Viêm lớn tiếng giải thích:
"Là giam lỏng! Lần này là giam lỏng!"
Chung Ly Triệu Giáp cười giận dữ:
"Ông đây đã nhiều lần nhấn mạnh với ngươi rồi, năm ngươi chín tuổi, Văn Lâm gia lão quất roi ngươi, là ý của ông đây. Những năm gần đây ngươi vẫn luôn đợi cơ hội, hễ có cơ hội là ngươi trả thù! Giam lỏng đúng không? Ngươi quỳ xuống cho ông đây, hôm nay ông đây sẽ cho ngươi nếm mùi!"
Trong phòng Chung Ly Viêm có tiếng binh binh bang bang, trong Hiến Cốc vẫn là một buổi tối bình thường.
Không biết qua bao lâu...
Trong thời điểm thế này Hiến Cốc không có mấy ai dám tính thời gian.
Khi Chung Ly Triệu Giáp cuối cùng cũng thoải mái bước chân đi.
Chung Ly Viêm mặt mũi bầm dập, đợi một lúc mới ngẩng đầu lên. Kiên trì bò trên mặt đất một hồi, bò đến bên giường, rồi thấm máu mũi, nghiến răng nghiến lợi lại thêm một nét phía sau chữ "Chính" chi chít ở dưới gầm giường.
"Lần thứ năm ngàn ba trăm chín mươi sáu chịu nhục nhã. Ta lại nhẫn nhịn!"
"Đợi đến khi chúng ta vượt mức hai mươi bốn tầng trời, đầu tiên lập lại trật tự, chấn hưng gia phong, cho ngươi cởi giáp về quê!"
Khương Tước gia không phải là người thù dai!
Không giống một số kẻ họ kép Chung Ly, mắt ưng râu ngắn, đeo trọng kiếm, bỏ thuật tu võ.
Mặc dù một số kẻ liên tiếp khiêu khích, nhiều lần phát ngôn bừa bãi... há mồm là "thằng mặt trắng", ngậm miệng "đừng lãng phí thời gian", hắn cũng không để trong lòng.
Ngay cả thủ đoạn tuyệt sát từng sư đệ để liều mạng với Chân Yêu Khuyển Ứng Dương, hắn cũng sẵn lòng cho kẻ này thưởng thức.
Cũng đúng là... không lãng phí thời gian của vị đại gia này. Khi cơ hội phân định càn khôn đến, thậm chí không cho hắn giải phóng bản thân, chân chính thể hiện thực lực.
Đương nhiên, bị hạn chế bởi quy tắc khiêu chiến phúc địa Thái Hư Huyễn Cảnh, với tư cách là người giữ cửa cuối cùng của phúc địa, sau khi lần đầu tiên giành được quyền sở hữu phúc địa, tất nhiên phải canh cửa thêm một lần nữa mới có tư cách khiêu chiến lên trên. Mà hắn cực kỳ tin tưởng lời tuyên bố trước khi chia tay của "người quen" kia, biết với tính cách của người đó, nhất định sẽ dốc hết sức lực quật khởi trở lại, không báo thù thì tuyệt đối không bỏ qua.
Hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng để chiêu đãi lần nữa, tất nhiên phải lưu lại ấn tượng thật sâu sắc cho tên nhóc này.
Sau khi chu đáo chuẩn bị tới ba phương án chiến đấu cho lão bằng hữu, giọng nói của Độc Cô Tiểu vang lên ở ngoài cửa:
"Hầu gia, bên phía Quý Ấp thành đã chuẩn bị sẵn sàng."
Khương Vọng đặt bản thiết kế kế hoạch chiến đấu lần thứ tư xuống, đẩy cửa bước ra, đạp không bước đi, chỉ trong chốc lát đã đến Quý Ấp.
Hoàng cung Đại Hạ ngày xưa, nay đã trở thành hành cung của Thiên tử Đại Tề, vẫn lấy tên là Hạ Cung.
Ngàn vạn năm sau, e rằng người đời chỉ biết đây là hành cung tránh nóng của Thiên tử Đại Tề, mà nào hay thế gian từng có Đại Hạ.
Phủ Tổng Đốc Nam Hạ lúc đầu chỉ mượn dùng Vũ Vương phủ để xử lý chính sụ, đến khi cục diện đã hoàn toàn ổn định bèn cải tạo toàn bộ Vũ Vương phủ, chính thức lập thành trung tâm chính trị mới của Nam Hạ.
Đích đến của Khương Vọng chính là chỗ này.
Nói cho chính xác, mục đích của hắn là pháp trận dịch chuyển cấp quốc gia nằm trong phủ Tổng đốc Nam Hạ.
Trong toàn bộ Nam Hạ, không tính Tư Huyền Địa Cung vốn không lộ diện ra ngoài, Khương Vọng chính là nhân vật quyền thế đứng thứ ba, chỉ sau Tô Quan Doanh và Sư Minh Thiền.
Tuy không dính líu đến chính sự, không nắm giữ thực quyền, nhưng ở Nam Hạ hắn tự có ảnh hưởng siêu nhiên.
Chưa nói chuyện có thể bay ngang qua khu vực này, điều động pháp trận truyền tin cũng chỉ là chuyện một thủ lệnh.
Sở dĩ hắn còn cần chờ thêm một chút, đợi sau khi Độc Cô Tiểu Thông truyền tin mới tới đây, chủ yếu là vì bên Cực Sương thành pháp trận đưa tin cần có thời gian chuẩn bị.
Cực Sương chính là thủ đô của Tuyết Quốc, pháp trận đưa tin cấp quốc gia được thiết lập trong tòa thành thị này, cũng là nơi Tuyết Quốc liên hệ nhiều nhất với thế giới bên ngoài.
Trước đây khi Tạ Ai thành tựu Đông Hoàng, Tuyết Quốc đã bế quan tỏa cảng trong suốt nhiều tháng trời.
Nhưng thực ra ngay cả ngày thường, Tuyết Quốc cũng rất ít giao lưu với bên ngoài. Đại đa số con đường buôn bán đưa tin đều do ba tòa quan thành chuyên môn phụ trách.
Lần này Võ An hầu Đại Tề thỉnh cầu trò chuyện vượt giới cùng hảo hữu ở Tuyết Quốc - Thần Tú tài tử Hứa Tượng Càn xuất thân từ Thanh Nhai Thư Viện.
Tuy Tuyết Quốc nằm ở cực tây, hình như không cần nể mặt Đông Quốc, nhưng không có lý do gì lại vô duyên vô cớ đắc tội với vị anh hùng Nhân tộc vừa trở về từ Yêu giới này.
Truyền lời mà thôi, đáng giá gì đâu!
Cho nên lập tức phái người đi vào Thiên Bi Tuyết Lĩnh, liên lạc vị thư sinh trán cao kia, thúc giục người này đến Cực Sương thành hồi đáp.
Thời gian cần thiết trong lúc này chính là thời gian mà Khương Vọng chờ đợi.
Đóng cửa phòng lại, cầm lệnh bài do phủ tổng đốc Nam Hạ ban ra, đưa vào một chút đạo nguyên, trong gian nhà đá trống rỗng vốn chỉ có trận văn bỗng có thêm tấm màn ánh sáng rủ xuống.
Sau khi ánh sáng khẽ dao động, một cái trán bóng loáng cực kỳ nổi bật xuất hiện đầu tiên, chen lấn trong tầm nhìn. Cái trán kéo ra phía sau, lần này một vị Thần Tú tài tử mặc nho phục mới xuất hiện trước mặt Khương Tước gia.
Gương mặt hắn mang nụ cười rạng rỡ, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Nhìn thấy hảo hữu, khóe miệng Khương Vọng không nhịn được nở một nụ cười:
"Hứa đại tài tử, đã lâu không gặp!"
Hứa Tượng Càn cười ha hả:
"Làm sao ngươi biết ta đã Thần Lâm rồi?"
"Cái này ta thật sự không hay biết."
Khương Vọng rất vui mừng cho hảo hữu:
"Chúc mừng ngươi!"
"Ài.”
Hứa Tượng Càn gãi gãi cái trán:
"Ta cũng thấy khó hiểu. Sao ta lại Thần Lâm rồi nhỉ?"
Hắn cô tạo vẻ mặt vô cùng khó hiểu:
"Không đúng, ta cũng chẳng cố gắng gì."
Vốn dĩ Khương Vọng còn định gặp lại bằng hữu cũ, tâm sự với nhau, có vài lời từ tận đáy lòng muốn nói, lúc này đã hoàn toàn không có ý định mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn vị huynh đệ trán cao biểu diễn.
Hứa trán cao cũng hoàn toàn không phụ lòng mong đợi của hảo huynh đệ, tự mình nói tiếp:
"Thật đáng tiếc! Câu nói kia nói như thế nào nhỉ?"
"Phong cảnh trên đường ta còn chưa ngắm trọn!"
Khương Vọng trầm mặc.
Hứa Đại Tài Tử giang hai tay ra, vẻ mặt rất chi là vô tội:
"Làm sao chỉ trong chốc lát chợp mắt mà đã Thần Lâm thế này? Chậc! Ngươi nói xem chuyện này huyên náo đến mức nào!"
Khương Vọng không nhịn được nhắc nhở một câu:
"Miệng ngươi há ra như thế, kẻ không biết còn tưởng rằng ngươi được phong hầu rồi chứ!"
Hứa Tượng Càn khoát tay áo:
"Phong hầu không phải ý ta, ta chỉ mong thiên hạ bình an! Công danh ấy, mây bay thôi. Quyền tài á, cặn bã mà. Kẻ đọc sách như chúng ta, há lại để tâm đến những thứ mây bay cặn bã ấy? Đương nhiên, ta không nói ngươi tầm nhìn hạn hẹp. Ta chỉ cảm thấy, người được xưng tụng là Cản Mã sơn Song Kiêu như chúng ta, vẫn nên có mục tiêu cao thượng trong đời!"
Khương Vọng chỉ cảm thấy nhức răng.
"Ài!"
Hứa Tượng Càn lại thở dài:
"Xưa có đại nho một bước thành đạo, nay có Hứa Tượng Càn ta ngủ một giấc đã Thần Lâm. Không để bậc hiền tài xưa độc chiếm chỗ hay!"
Khương Vọng đã muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
Hứa Tượng Càn lại hỏi:
"Mấy vị lão bằng hữu bên Lâm Truy vẫn khỏe chứ?"
Hắn nhiệt tình nhìn Khương Vọng, ánh mắt ra dấu nhắc nhở.
Khương Vọng phải thừa nhận mình thiếu ăn ý với hắn, không biết vị đại ca này muốn biểu đạt điều gì, cho nên chỉ thuận miệng đáp:
"Đều rất khỏe."
"Ôi chao, than ôi!"
Hứa Tượng Càn thở dài não nuột, ưu sầu nhìn Khương Vọng:
"Bọn Long Xuyên, Yến Phủ còn chưa Thần Lâm, ngươi nói xem ta đi nhanh như vậy trên đường tu hành, có phải là không ổn lắm hay không?"
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, căn phòng trong vắt như thủy tinh. Trong căn nhà tuyết bố trí pháp trận đưa tin, Hứa Đại tài tử mặt mày hồng hào, trong cơ thể tựa như có lò lửa, nhiệt liệt vui vẻ nói không hết, thao thao bất tuyệt với màn sáng trước mặt.
Nhưng đáp lại hắn là...
"Ôi, Hứa huynh! Sao lại không có tiếng động gì vậy? Có phải pháp trận truyền tin không ổn định không, sao ta không nghe thấy ngươi nói nữa? Ngươi còn ở đó không? Hứa huynh..."
"Có âm thanh rồi! Ta nghe thấy ở đây!"
Hứa Tượng Càn vội nói, vừa khoa chân múa tay với bằng hữu bên kia tấm màn sáng.
Nhưng tấm màn sáng vẫn kiên quyết tối sầm xuống.
"Ơ chuyện gì xảy ra vậy, rốt cuộc là sao?"
Hứa Tượng Càn lớn tiếng kêu la:
"Pháp trận truyền tin ở Cực Sương thành làm sao vậy?"
Tiểu lại chủ trì trận pháp đưa tin bước vào trong gian nhà băng:
"Hứa công tử, có chuyện gì vậy?"
Hứa Tượng Càn hơi tức giận:
"Ta đang nói chuyện say sưa với hảo bằng hữu của ta, sao đột nhiên lại đứt đoạn vậy? Ngươi mau khôi phục đi, thời gian của Cản Mã sơn Song Kiêu chúng ta rất quý báu!"
Tiểu lại vô cùng khó hiểu, hắn chẳng biết Cản Mã sơn Song Kiêu là gì, cũng phát hiện pháp trận đưa tin không có vấn đề gì... Nhưng vẫn tỏ ra tôn trọng cao đồ của Thanh Nhai thư viện:
"Bên chúng ta hoàn toàn bình thường. Có lẽ là vấn đề bên phía Quý Ấp, cũng có thể là bị cái gì đó quấy nhiễu, ta sẽ giúp ngài liên hệ lại, một lần nữa thỉnh cầu kết nối thông tin."
"Mau mau mau mau!"
Hứa Tượng Càn sốt ruột không chờ nổi, cả một bụng lời mà mới nói được một chút!
Cho nên liên tục thúc giục:
"Nhanh lên một chút, ta thật sự quan tâm đến bằng hữu của ta! Để ta tán gẫu thêm vài khối nguyên thạch nữa!"
Tiểu lại bận rộn một hồi, quay đầu lại có phần khó xử nói:
"Hình như bên kia đã từ chối."
"Ngươi không nhầm chứ?"
Hứa Tượng Càn vẻ mặt nghi hoặc:
"Ngươi có biết ta và Khương Thanh Dương có quan hệ gì không? Hắn từ chối cả hoa khôi của Hồng Tụ Chiêu chứ không từ chối ta!"
Tiểu lại ngơ ngác nói:
"Các ngươi có... quan hệ gì vậy?"
Tuyết Quốc tuy quanh năm ngăn cách trong ngoài, nhưng bầu không thể không không bảo thủ.
Quốc gia này có thanh lâu nam!
"Thôi thôi."
Hứa Tượng Càn phất tay:
"Tên này quen thói bận rộn, đi dạo thanh lâu vẫn không quên tu hành. Chiếu sư tỷ còn đang đợi ta, ta không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với hắn."
"Dạ."
Tiểu lại nửa tin nửa ngờ.
"Ở đây hẳn các ngươi cũng có thể đưa tin chứ?"
Hứa Tượng Càn lại hỏi.
"Con đường truyền tin của Tuyết Quốc chúng ta được xây dựng vô cùng hoàn thiện, còn hợp tác với đường truyền tin của Kinh Quốc và Cảnh quốc."
Tiểu lại tự hào nói:
"Trong Tây Cảnh, ngàn dặm một khắc. Trong hiện thế, ba ngày vạn dặm."
"Vậy thì tốt, ta viết một phong thư, ngươi giúp ta gửi đi."
Hứa Tượng Càn lại có hứng thú:
"Bày biện giấy bút đi!"
Tiểu lại có phần ấp úng:
"Cái đó, cái này, đường sá xa xôi, lại phải bàn bạc với tuyến đường gửi thư nước khác, ngài xem phí gửi thư..."
"Hừ! Chuyện này có gì đáng nói!"
Hứa Tượng Càn cười khinh miệt:
"Ngươi cho rằng Thần Tú tài tử Hứa Tượng Càn ta là hạng người nào, còn có thể thiếu chút tiền lẻ của ngươi hay sao?"
Hắn vung tay lên:
"Sau khi gửi qua thì để Khương Vọng trả!"
"Này, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết động não hay sao, Võ An hầu Đại Tề sao lại không có tiền? Ngươi hỗ trợ gửi thư qua vạn dặm xa xôi, người ta là vương hầu bá quốc, lẽ nào lại không cho ngươi chút tiền thưởng?"
"Đúng là gỗ mục khó mà điêu khắc!"
Tiểu lại bị tốc độ nói chuyện cao siêu này thuyết phục, hoàn toàn không chen miệng vào được, không có kẽ hở nào để nghi vấn, sau khi ngoan ngoãn lấy giấy bút ra, người vẫn còn choáng váng.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, trong căn nhà tuyết, thư chồng chất từng bức từng bức.
Tiểu lại liếc nhìn sắc trời đã dần tối xuống, rốt cuộc không nhịn được nói:
"Hứa công tử, ngài định gửi bao nhiêu phong thư đây?"
"Gấp gì chứ?"
Hứa Tượng Càn vừa hăng hái cầm bút viết như bay, vừa miệng lưỡi lưu loát nói:
"Hứa Tượng Càn ta kết giao khắp thiên hạ, há chỉ có mỗi Khương Thanh Dương? Đã lâu không liên lạc, chẳng lẽ không nên quan tâm hỏi han, trao đổi tình hình gần đây hay sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, bằng hữu là phải thường xuyên liên lạc, nếu không rất dễ xa cách, ngươi có hiểu không? Tình cảm nào cũng cần phải vun đắp! Những chuyện nhân tình thế thái này, ngươi còn phải học hỏi nhiều hơn!"
"Đừng giục, chỉ còn bảy tám chín mươi bức nữa thôi."
Tiện tay ném lá thư đã viết xong sang bên cạnh, lại vẩy bút lông chấp bút viết thêm một bức.
"Phong thư này là gửi cho Tam Tuyệt tài tử Mạc Từ, bức trước đó là gửi cho sư phụ của ta, đừng gửi nhầm đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận