Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2216: Phân thành từng phần (1)

Trán Trương Tuần dần xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hắn không nhúc nhích được.
Hắn cảm nhận được rất rõ lông tơ sau gáy dựng đứng, có một cảm giác không chịu nổi gánh nặng, không chịu nổi gió mát ở ngoài phòng.
Ngoài viện, tiếng đàn sáo, tiếng cười đùa, tất cả trở nên rất xa xôi. Xa đến mức như là chuyện của đời trước.
Cái cảm giác buồn nôn khi bị vũ nữ liếm lòng bàn tay ban nãy lại xuất hiện, và càng thêm mãnh liệt.
Đệ đệ dáng người xấu xí, mỹ nhân bên cạnh thì đường cong lả lướt, chỉ có một tấm chăn mỏng đắp trên thi thể họ, ở thời khắc mất thể diện như thế này, lấy lại thể diện cho họ.
Có một sự mâu thuẫn đối lập từ trong ra ngoài, thể hiện ở các mặt, ở tất cả các chi tiết.
Linh Vực bảo vệ quanh người hắn lay lắt muốn tắt, như ngọn nến tàn trong gió.
Từ lúc bước vào gian phòng này, liên hệ giữa hắn và thế giới đã trở nên xa xôi, cảm xúc trở nên phong phú, phức tạp.
Vô Sinh giáo tổ Trương Lâm Xuyên ngồi đó, vẫn đang tức giận bất bình:
"Ta biết Đan quốc các ngươi bây giờ không ổn, cần phải nghĩ một số biện pháp. Bệnh nặng vái tứ phương, không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng các ngươi nghĩ cách thì nghĩ cách, làm chuyện xấu thì làm chuyện xấu... phải tìm lý do khác chứ."
"Đừng có đổ hết chuyện xấu lên đầu Vô Sinh Giáo... Mẹ nó, Vô Sinh Giáo là cái bô của đám chính nhân quân tử các ngươi à?"
"Ta đúng là có hơi hư hỏng, nhưng ta ăn uống rất chú ý, không ăn đồ không sạch. Ăn thịt người là chuyện súc sinh mới làm, sao các ngươi dám vu khống cho ta?"
"Danh dự của Vô Sinh Giáo bị người Đan quốc các ngươi làm cho hư hỏng cả!"
Nơi này là Đan quốc. Nơi này là tổ trạch Trương thị.
Trương Tuần không ngừng nhắc nhở mình.
Hắn biết chuyện này chưa kết thúc, mặc dù vì ở trong nhà mình nên không phòng bị, dẫn đến một bước đạp sai, nhưng mà cơ hội vẫn còn. Không cần biết đây là dạng đối thủ gì, cũng không có khả năng bảo hắn ngừng giãy giụa.
Trong tổ trạch có một số bố trí có thể lợi dụng.
Mới câu thông với Phí Tướng không lâu, ngày mai còn phải tới bàn thêm nữa, nếu chống đỡ được đến lúc đó, Phí tướng nhất định sẽ nhận ra vấn đề...
"Vị nhân huynh này."
Trương Lâm Xuyên lại nói:
"Đây là trong nhà của ngươi, sao ngươi lại bất lịch sự, không nói một lời nào vậy?"
Trương Tuần yên lặng nhìn hắn, giọng trở nên khàn khàn khó hiểu:
"Duy Thước có tổ, Duy Cưu cư ngụ."
"Không có chút văn hóa thì thật sự nghe không hiểu ngươi đang mắng cái gì."
Trương Lâm Xuyên buồn cười:
"Thiếu nợ thì trả tiền, chuyện thiên kinh địa nghĩa. Một người đến nhà đòi nợ như ta, sao lại trở thành ác khách?"
Trương Tuần:
"Ta nghe nói đã có ba vị Chân Nhân tham gia đi truy sát ngươi, Nam cảnh Tây cảnh chắc là sẽ bị sàng lọc mấy lần... Ngươi đoán ngươi có thể trốn ở chỗ này bao lâu?"
Trương Lâm Xuyên vẻ không thèm để ý:
"Đương nhiên Chân Nhân là phải tôn trọng, nhưng chắc họ cũng sẽ nể mặt Đan quốc, sẽ không kiểm tra từng tấc đất của các ngươi đâu... Ngươi xem, ta ở đây đã mấy ngày rồi, không phải vẫn rất tốt à?"
Trương Tuần:
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ tìm chốn rừng sâu núi thẳm trốn vào, tám mươi năm một trăm năm, chờ đến khi sóng gió trôi qua, lại thay hình đổi dạng rời núi."
"Ngươi nói đúng, vốn dĩ ta không thể trốn thoát được. Chính là vì bây giờ có nhiều quốc gia, nhiều thế lực quá, mà ai cũng làm theo ý mình, đấu đá lẫn nhau, mới giúp người như ta có không gian để di chuyển."
Trương Lâm Xuyên vô cùng thong dong:
"Nên ngươi phải biết, quan hệ giữa người và người, chính là trở ngại giữa người với người."
"Ngươi tự tin mình có thể vô thanh vô tức giết chết ta?"
Trương Tuần trầm giọng.
Trương Lâm Xuyên không trả lời câu hỏi của hắn:
"Thật ra quan trọng nhất là những người này đều không đủ hận ta. Không coi ta là đại địch sinh tử nên rất khó trở thành mối họa tâm phúc của ta. Ta có một cách hay, ngươi có muốn nghe không?"
Đêm hè, mà không hiểu sao lạnh như vậy.
Trương Tuần nhẹ nhàng ngóc mũi chân, nhưng một bước này từ đầu đến cuối đều không hoàn thành.
Dường như toàn thân Trương Lâm Xuyên đều là sơ hở, lại giống như toàn thân đều là cạm bẫy.
"Bọn họ không đủ hận ngươi, nhưng có người đủ hận ngươi."
Cuối cùng hắn vẫn đứng tại chỗ, đứng ở nơi vừa bước vào cửa, nói như vậy.
Hắn giống như một phần của cánh cửa này, lưng hướng về trăng sáng, mặt hướng về phía đèn lồng.
Trương Lâm Xuyên đương nhiên biết Trương Tuần đang nói ai, nhưng chỉ cười:
"Ngươi đang bảo mình à?"
“Cũng có thể là ta."
Trương Tuần nói.
Trương Lâm Xuyên quay đầu, nhìn về phía người chết trên giường:
"Các ngươi có tình cảm rất sâu?"
"Hắn là đệ đệ ruột của ta."
Trương Tuần nói từng chữ một.
Trương Lâm Xuyên cười ha ha:
"Ngươi không nói, ta suýt nữa là quên. Người tên Trương Tĩnh này, trước khi chết có bảo ta chuyển lại một câu cho ngươi."
"Câu gì?"
"Hắn nói..."
Trương Lâm Xuyên hắng giọng, bắt chước:
"Trương Tuần, tên chó đẻ nhà ngươi, lão tử ta tám đời xui xẻo, mới ra cùng bụng mẹ với ngươi!"
Trương Lâm Xuyên quay mắt về, vẻ khó hiểu:
"Các ngươi không phải huynh đệ ruột thịt à, sao hắn có vẻ còn hận ngươi hơn ta thế?"
Oanh!
Trương Tuần cuối cùng không đứng yên được nữa.
Ngàn vạn tia kiếm màu trắng phá thể bay ra!
...
...
Trong lúc Võ An hầu Đại Tề đang điều động tài nguyên khắp nơi, truy sát Vô Sinh giáo tổ Trương Lâm Xuyên khắp thiên hạ.
Đang lúc Cừu Thiết Cảnh Quốc, người chủ trì Long Hổ Đàn Ngụy Quốc Đông Phương Sư, Tu Di Sơn Chiếu Hoài Thiền Sư, ba vị Chân Nhân gia nhập vào trận thế đuổi giết.
Có mấy tin tức long trời lở đất, lan ra khắp thiên hạ!
Là tổ trạch của danh môn nhất đẳng Đan quốc Trương thị, trong vòng một đêm bị đốt cháy, cả nhà đều gặp bất hạnh. Trương Tĩnh, kẻ ăn chơi trác táng nổi danh của Trương gia, cởi truồng chạy ra phố xá sầm uất, hô to "Giả, giả, Nguyên Thủy đan là giả, Thiên Nguyên đại đan là giả, Lục Thức đan là giả, tất cả đều là giả!"
Sau đó thất khiếu chảy máu mà chết.
Lại có người nhìn thấy thiên kiêu Đan quốc Trương Tuần, bay ngang qua đồng bằng lòng chảo sông, ở trên không đồng bằng lòng chảo đã là phế địa hô to ! "Cuồng vọng luyện Nhân đan, ta phải chết!"
Hắn trở tay lại, tự giết mình, thân hồn không còn.
Cái gì giả? Nhân đan gì?
Trương Tĩnh là một phế vật, chết thế nào không quan trọng. Tuy Trương Tuần là thiên kiêu, nhưng thiên kiêu chết đi rồi thì không còn là thiên kiêu, cũng không quan trọng. Quan trọng là người có tâm muốn thông qua bọn họ để truyền đạt tin tức, để người nên biết đều biết được.
Có một số việc không thể nào tra ra được!
Không nghi ngờ còn đỡ, một khi đã nghi ngờ, thì khe hở ở khắp nơi.
Gần như chỉ trong một đêm, tin tức liên quan đến Nguyên Thủy đan hội, liên quan đến Nhân đan, những thông tin bí mật này được truyền khắp Tây cảnh, Nam vực.
Mọi người đến lúc này mới biết !
Đan quốc Chân Quân Nghiêm Nhân Tiện có danh xưng "Xích Đế", đã trọn vẹn tám mươi bảy năm không có tin tức. Cảnh truyền đan vĩ đại cách thế ở Nguyên Thủy Đan hội hai mươi năm trước thì ra là cảnh giả do người Đan quốc tỉ mỉ tạo ra. Để làm được điều đó, một vị Chân Nhân của Đan quốc đã mất mạng vì hết thọ.
Nghiêm Nhân Tiện căn bản không bế quan ở trong hoàng thành, cũng không phải du lịch cầu đạo ở thiên ngoại, mà sớm đã thân tử đạo tiêu, hồn quy nguyên trì!
Nguyên Thủy đan của Đan quốc sớm đã trở thành thùng rỗng kêu to, Đan quốc căn bản không luyện ra được Thiên Nguyên đại đan, không luyện ra được Lục Thức đan! Đan quốc từ chối bán đan dược cho Cảnh quốc, Tần quốc, Sở quốc, không phải vì tự tôn, không phải vì để cân bằng trong ngoài gì cả, mà là vì họ không còn luyện chế được đan dược đỉnh cấp!
Nên Trương Tĩnh mới nuốt Thiên Nguyên Đại Đan mà thực lực vẫn bình thường.
Nên Tiêu Thứ đánh cắp Lục Thức Đan mới thất bại trong việc trùng kích Thần Lâm ở thành Bất Thục.
Ròng rã tám mươi bảy năm, Đan quốc không hề có Chân Quân tồn tại, cũng không có thành tựu Chân Quân mới.
Và Đan quốc đã giấu được người trong thiên hạ suốt tám mươi bảy năm!
Biết Đan quốc là quốc gia thế nào không?
Bắc tiếp Thành quốc - chỉ là một tiểu quốc, nam là bình nguyên lòng chảo đã thành phế địa, đông gần Yến Vân Sơn, bên kia Yến Vân Sơn là Tống quốc. Và phía tây không xa, là nước Tần mãnh hổ nhìn thiên hạ!
Về mặt kinh tế, gần ba thành sinh ý đan dược của toàn bộ Tây cảnh, Nam cảnh đều thuộc về Đan quốc.
Đúng là Đan quốc phải nộp thuế đan dược cực kỳ cao cho Tần quốc, Sở quốc, đổi lấy quyền lợi đi thông Tây cảnh, Nam cảnh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nó là một quốc gia vô cùng giàu có và đông đúc.
Hoàn cảnh địa lý và mức độ giàu có của quốc gia đòi hỏi Đan quốc phải là một quốc gia có thực lực cường đại.
Nếu không, trẻ con cầm tiền ra phố, làm sao được bình yên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận