Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1365: Đồng bệnh tương liên

Phó Đông Tự vốn còn có chút đề phòng, vừa thấy đại thụ này biến thành hình người, lại nghe âm thanh này liền trầm tĩnh lại. Ông ta bước một bước trên không trung:
“Phó Đông Tự ở đây!”
Thụ nhân cao lớn đột nhiên xoay người, đạp đất ầm ầm mà đến, khí thế chấn động rừng núi.
“Đúng là đồ miệng nam mô bụng bồ dao găm, dọa ta một trận.” Khổ Giác lén lén lút lút trốn sau lưng Phó Đông Tự, thì thầm: “Lão tiểu tử đó là ai thế? Không thấy nể mặt ngươi thì phải? Ta cũng không phải là gây sự... Nhưng ở Huyền Không Tự, không ai dám nói chuyện như thế với ta.”
Phó Đông Tự không hề để ý đến lão, tiến về phía trước mấy bước, chắp tay nói: “Thương lão.”
Thụ nhân cúi đầu nhìn Phó Đông Tự, màu xanh dương trong đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào. Phó Đông Tự đang chắp tay cũng không thu lại. Một lúc sau, thụ nhân tách ra, một ông già tóc bạc mặt hồng hào từ bên trong đi ra.
Thoạt nhìn rất giống như ông ta đẩy cánh cửa hình bán nguyệt ra, bước ra khỏi “tòa nhà” của chính mình. Thụ nhân kia ở trên mặt đất giống như một thụ ốc. Bên trong trống không. Khổ Giác không đổ thêm dầu vào lửa, bởi tình huống bây giờ không cần lão phải đổ thêm.
Lão nhân tóc bạc mặt hồng hào xuất hiện với phương thức kỳ lạ đi đến trước mặt Phó Đông Tự, lại nhìn Phó Đông Tự một chút, sau đó mới nói: “Ta đã già rồi, già đến mức không còn người nhớ đến ta.”
“Ngài nói đùa rồi.” Phó Đông Tự nói: “Đức cao vọng trọng như ngài, người nào có thể không nhớ chứ?”
Thái độ của thủ lĩnh Kính Thế Đài lúc này rõ ràng rất khác, thậm chí còn là dáng vẻ của vãn bối đối với tiền bối. Có thể thấy được người trước mặt có vai vế cực cao, có địa vị phi phàm ở Cảnh quốc.
“Phải không?”
Lão nhân tóc bạc vẫn nhìn ông ta: “Vậy thì làm sao có người có thể tùy ý sai bảo đệ tử của ta, vùi hắn vào hiểm địa, khiến cho hắn mất tích?”
“Khụ.” Phó Đông Tự nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện này Kính Thế Đài đã báo cáo trước với mấy vị các ngài, các ngài đã đồng ý, hơn nữa còn chủ động tham gia lên kế hoạch, thậm chí còn đi Trang quốc tìm Trang Cao Tiện... Chuyện này mới thành được.”
Khí thế bừng bừng hỏi tội của lão nhân tóc bạc trong chốc lát đã sụp đổ. Trong chốc lát không biết làm thế nào để nhặt lên, cũng không biết nhặt lên từ đâu. Vốn nổi giận đùng đùng ra ngoài, khí thế hùng hổ tìm người, cho rằng dù là ai thì cũng phải chịu trách nhiệm về việc này.
Lúc này lại đột nhiên giật mình, hay thật đấy, hóa ra là ta làm mất đệ tử của ta sao?
Lúc ra khỏi cửa nói là đã quên cái gì mà!
Lão nhân tóc bạc đứng im như tượng. Phó Đông Tự thân là vãn bối, mặc dù tu vi cũng là Chân Nhân, nhưng cũng không tiện rèn sắt khi còn nóng, khiến tiền bối Chân Nhân càng lúng túng.
Vậy nên cũng lặng im.
Trong chốc lát, rừng rậm Phong Hậu, lâm vào sự im lặng kỳ quặc, chỉ có gió thổi xào xạc. Cũng may có Khổ Giác. Chỉ thấy lão nhiệt tình bước ra từ phía sau lưng Phó Đông, trực tiếp đi tới nắm tay lão nhân tóc bạc: “Ôi chao, hóa ra là Thương chân nhân!”
Lão nhân tóc bạc nhất thời không để ý tay phải cũng đã bị nắm lấy, nhìn thấy trước mặt là một hòa thượng đầu trọc, không khỏi ngẩn người: “Ngươi biết ta sao?”
“Nếu không thì sao có thể nhận ra chứ?” Giọng điệu Khổ Giác oán trách: “Thương chân nhân đức cao vọng trọng, sao ta có thể không nhận ra?”
“Ngại quá, trí nhớ ta không tốt lắm, có lẽ là do bế quan quá lâu...” Lão nhân tóc bạc hơi xấu hổ: “Các hạ là?”
Phó Đông Tự mở miệng: “Đó là...”
“Tại hạ Khổ Giác!” Khổ Giác nắm chặt tay Thương Tham, lớn tiếng nói: “Không môn không phái, một mình nhàn nhã, hiện tại một lòng hướng đạo.”
Ngươi mặc tăng y, cạo trọc đầu, lại nói ngươi một lòng hướng đạo... Cho dù Thương Tham lại bế quan tám trăm năm, cũng không cảm thấy lời này đáng tin.
“Chúng ta gặp nhau chưa?”
Ông đành phải tiếp tục hỏi.
Khổ Giác không có chút xấu hổ nào: “Trước kia mặc dù chưa từng gặp nhưng sau này chắc chắn sẽ gặp thường xuyên!”
“Ôi chà!” Lão gật gù đắc ý: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hạ thủ với bằng hữu của ta, đang chuẩn bị động thủ với ngươi, may mà thận trọng một chút. Thật là nước lớn chảy đến miếu Long Vương, người một nhà mà không biết là người một nhà!”
Phó Đông Tự vội vàng xen vào: “Hắn không phải bằng hữu của ta, hòa thượng này là người của Huyền Không Tự!”
“Không phải đã rời khỏi rồi sao?” Khổ Giác căm tức nhìn ông ta. Trong lòng Phó Đông Tự có cả nghìn vạn con ngựa chạy qua.
Huyền Không Tự đúng là một chiêu bài hay. Lão hòa thượng này lúc cần dùng đến và lúc không cần dùng đến, đều tự nhiên như thế!
Thương Tham ngẩn người: “Người một nhà?”
“Ôi.” Khổ Giác vẫn nắm tay của Thương Tham, nắm rất chặt: “Đồ đệ của ta là Khương Vọng, là bị đồ đệ của ngươi bắt lại. Duyên phận này là đạo lý gì đây? Hiện tại hai người đó đều mất tích, hai người chúng ta không phải là đồng bệnh tương liên, cùng hội cùng thuyền, cùng là người một nhà sao? Cái gọi là sơn trọng thủy phúc nghi vô lộ, đáng thương thay tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ!”
Thương Tham rút tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hóa ra là Tề tặc!”
“Sao lại nói thế được!” Khổ Giác oán trách nói: “Mọi người đều là trong biển người tìm được tri kỷ, xa xôi cũng như láng giềng, cùng là con người, cùng có lòng thương người, cùng tìm đồ đệ... Sao phải chân chia quốc gia, môn phái, chẳng nhẽ không thấy nực cười sao? Đại ái vô cương, đạo hữu!”
“Lời nói ra thật dễ dàng.” Thương Tham không chút nào suy chuyển.
“Lời nói ra thật dễ dàng?” Khổ Giác cười lạnh nói: “Đời này Chân Nhân ta có đạo làm minh chứng cho tấm lòng, sao có thể dễ dàng nói ra? Nói được ra nghĩa là làm được đến! Ta rời khỏi Huyền Không Tự chính là vì suy nghĩ bất đồng, ngươi dám rời khỏi tông môn sao? Đời này Chân Nhân ta, tiêu sái phóng khoáng, nếu suy nghĩ đã khác nhau thì cớ gì phải ở lại? Đến quốc gia cũng thế thôi! Ta dám mắng Khương Thuật, ngươi dám mắng Cơ Phượng Châu sao?”
Cơ Phượng Châu, chính là tên húy của Cảnh đế hiện tại. Thương Tham ngẩn người, sau đó nói: “Ta cũng dám mắng Khương Thuật!”
Khổ Giác kinh ngạc liếc mắt nhìn ông một cái, đại khái là không ngờ người này không ngốc. Phó Đông Tự đã không cách nào ngồi một chỗ nhìn bọn họ nói nữa, mặt lạnh đứng giữa hai người, nhìn Khổ Giác rồi nói: “Nói nhảm ở đây ít thôi, Thương chân nhân khoan dung độ lượng, không có nghĩa là ngươi có thể càn rỡ!”
Khổ Giác vô cùng bi thương nhìn Phó Đông Tự: “Vì sao ngươi đối xử với ta khác biệt như vậy?”
Phó Đông Tự: ...
Còn phải nói sao?
Mông ngươi ngồi ở bên kia, không có nghĩa là trong lòng cũng thế!
Khổ Giác lại dịch sang bên trái nửa bước, bỏ qua Phó Đông Tự, nói với Thương Tham: “Đuổi theo mãi cũng không thấy người đâu, ta cảm thấy đồ đệ của ta với đồ đệ của ngươi có thể kết giao bằng hữu. Không đánh nhau thì không quen biết!”
Lão dừng lại một chút: “Chúng ta cũng có thể kết giao bằng hữu!”
Thương Tham phát hiện có thể là thời đại thay đổi rồi, chính mình cũng không thể tiếp nhận được lời nói của hòa thượng này. Quay đầu nhìn hướng Phó Đông Tự, hỏi: “Người này bị sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Phó Đông Tự lắc đầu, hỏi ngược lại: “Hay là giết chết hắn?”
“Có được không?” Thương Tham hỏi. “Hắn nói là mình không quốc không tông.”
Phó Đông Tự nói: “Có lẽ là có thể tùy ý chém giết.”
“Này này này!” Khổ Giác cả giận nói: “Ngay trước mặt ta thảo luận việc giết chết ta, chuyện này hợp lý sao? Giết người là chuyện kinh thiên động địa đấy!”
Phó Đông Tự lặng lẽ bước sang một bên, đứng thành một góc với Thương Tham, đưa tay hướng lên trời, giống như là bịt bầu trời bằng một tấm vải đen. Ông ta u ám nói: “Vậy thì che trời trước.”
Khổ Giác giơ hai tay lên: “Ta đầu hàng! Cảnh quốc là thiên hạ đệ nhất cường quốc, sẽ không làm chuyện không có nhân phẩm như vậy, đúng không?”
Phó Đông Tự thấy mặc dù lão cao giơ hai tay lên cao, nhưng tay trái nắm Kim Cương ấn, tay phải nắm Vô Úy ấn, nào có chút thành ý đầu hàng nào, đang lúc muốn tiếp tục khiêu khích mấy câu, dưới đất chợt động, mắt trái thoáng chốc tinh hóa, tựa lưu ly, phù văn đổ xuống như thác.
Sát ý của ông ta tan biến.
“Trung Sơn Yến Văn tới!” Ông ta nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận