Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 359: Muốn thử một dây cung, liền thử một kiếm!

Loại gia tộc như Thạch Môn Lý thị này, đương nhiên là có phủ đệ của nhà mình ở Lâm Truy, là thay cho Thôi Thành Hầu phủ.
Cái tước vị Thôi Thành Hầu của Lý thị này cũng là cha truyền con nối, chân chính được phong tước, đất phong ở Thạch Môn.
Đương nhiên cũng không phải thật sự được phong tước toàn bộ quận, chỉ có ba thành ở quận này, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, khi người đời nhắc tới Thạch Môn cũng chỉ biết có mỗi Lý thị.
Dựa vào uy vọng của Lý gia, nói là cả quận Thạch Môn này đều mang họ Lý cũng không có gì quá mức.
Hai chữ "Thôi Thành" trong Thôi Thành Hầu, đương nhiên là kỷ niệm công lao năm đó Khương thị phục quốc, tổ tiên Lý thị đã dùng mười mũi tên phá thành.
Nhiều năm như vậy, nhân tài của Lý thị xuất hiện lớp lớp, lúc đỉnh cao đã từng một cửa ba hầu tước, khiến toàn phủ vẻ vang!
Nhưng mà chân chính có thể thế tập võng thế, chung quy chỉ có mỗi cái tước vị Thôi Thành Hầu này.
Bây giờ Trọng Huyền thị giống như mặt trời ban trưa, có Bác Vọng Hầu thế tập võng thế, cùng hầu tước của Trọng Huyền Trử Lương cũng là một cửa hai hầu. Nhưng cái chân chính trăm ngàn năm sau còn có thể nối tiếp tồn tại cũng chỉ có tước vị Bác Vọng Hầu thế tập võng thế. Trừ khi Trọng Huyền Trử Lương có thể tiếp tục lập nên công lao cái thế, để cho Trọng Huyền gia có thể tiếp tục đi tới cánh cửa hầu vị tiếp theo.
Nói đến Thôi Thành Hầu, người quen đọc sử sách không thể nào không nhớ tới "Cửu Phản Hầu". Vì kỷ niệm đại nghiệp phục quốc Cửu chiến Cửu phản của tổ tiên Trương thị, công huân tận lực mà chết, năm đó Tề võ đế Khương Vô Cửu đặc biệt truy phong vị kia thành Cửu Phản Hầu, cũng cho phép hậu nhân của Trương thị thế tập võng thế.
Phượng Tiên Trương thị cũng từng lừng lẫy một thời.
Đáng tiếc sau này đầu tiên là đứng sai vị trí trong trận chiến tranh đoạt, trực tiếp bị tước đi hai chữ "thế tập" lại giáng xuống thành Bá tước. Lúc sau lại ra thêm một tên tướng quân lâm chiến quỳ gối đầu hàng, đã đánh xuống vết nhơ cho cả Trương gia.
Bây giờ thanh thế của Thạch Môn vẫn như cũ không suy, mà Phượng Tiên Trương gần như đã không còn người nối dõi, khó tránh khỏi khiến cho người khác thổn thức.
Trương Vịnh kế thừa huyết mạch duy nhất của Trương gia vừa lộ ra tài hoa, đầu nhập vào dưới trướng Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí, chắc hẳn cũng là muốn theo rồng lập công, mưu cầu chấn hưng gia tộc, ngược lại khiến cho không ít nhân vật của thế hệ trước nhìn chằm chằm.
Tề Võ đế Khương Vô Cửu chắc chắn là một bút nổi bật nhất trong lịch sử hoàng triều Khương thị.
Lúc Khương thị mất nước, ông ấy một thân một mình lấy thân phận hạt nhân lưu vong ở nước ngoài. Thế lực phản loạn ở trong nước trên thực tế đã hoàn thành đoạt quốc, cũng là lúc bắt đầu phong tước ban thưởng công lao, sâu sắc nhận định "Bị phản bội nhiều, tâm cũng khác đi!"
Rồi sau đó, ông ấy dựa vào tài ăn nói của bản thân thuyết phục mượn binh, chắp vá lung tung ra ba vạn nhân mã, lại trực tiếp chinh phạt phản loạn trong nước.
Trãi qua ba mươi bảy trận chiến lớn nhỏ, không có một lần bại trận, thành công hoàn thành phục quốc.
Ba mươi bảy trận chiến khôi phục xã tắc.
Trải qua truyền kỳ như thế, người đời đánh giá, đều nói độ khó còn hơn cả lập quốc.
Tề quốc cũng ở trên tay ông ấy, mới ổn định tư thế bá chủ, rồi sau đó cường thịnh tới nay.
Nay, Tề đế đều dùng một chữ "Vô" của Khương Vô Cửu để lấy tên cho con mình, từ đó cũng có thể ngầm thấy được hùng tâm mạnh mẽ, chưa chắc không có ý tự so với Võ Đế.
Không nói đến những thứ này.
Phủ Thôi Thành Hầu nằm ở đường lớn Xương Hoa, chính là nơi tụ tập của danh môn hàng đầu.
Lý gia nhiều thế hệ tướng môn, trong phủ đương nhiên có diễn võ trường.
Diễn võ trường được lát bằng gạch lát nền, có khắc trận văn, bình thường cho dù là giao thủ cấp bậc Đằng Long Cảnh cũng không hề bị tổn hại chút nào.
Lý Long Xuyên có được Khâu Sơn Cung, định thử dây cung, đâu phải chỉ đơn giản là bắn suông nên muốn tìm cường giả đồng cấp giao thủ, cũng may không cần phải tìm đâu xa, đã có Hứa Tượng Càn gần ngay trước mắt.
Không nói đến Khương Vọng vào phủ Thôi Thành Hầu đã được mở rộng tầm mắt thế nào.
Chỉ nói đến, trên diễn võ trường, Hứa Tượng Càn thấy Lý Long Xuyên nóng lòng muốn thử, lập tức rụt đầu.
Lúc này Khương Vọng mới nhớ tới, kẻ này, trước đó cố ý phái người của Hồng Tụ Chiêu tới cửa mời, khiến cho Lý Long Xuyên bị răn dạy vài lần.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng giao thủ với nhau, khó tránh khỏi bị nhân cơ hội trả thù.
Cho dù Lý Long Xuyên chưa chắc sẽ như thế, nhưng Hứa Tượng Càn lại suy bụng ta ra bụng người... nghĩ có lẽ sẽ như thế.
Cho nên hắn ta nói: "Đã là thử dây của danh cung, ta lại không có danh khí bên người, quả thực không ổn! Hay là để cho Khương huynh đệ thử với huynh một lần, có cơ hội sử dụng danh kiếm!"
Hắn ta dứt lời, lại cố ý nhìn sang Khương Vọng nói: "Ta chỉ có hai bàn tay không, huynh đệ, huynh hỏi tên béo kia một chút, có muốn kết giao bằng hữu với ta hay không?"
"Phong thái của Hứa huynh như thế, chắc hẳn là huynh ấy muốn rồi!"
Khương Vọng nhịn cười nói.
Hứa Tượng Càn cao hứng vuốt trán một cái: "Vậy ta sẽ chờ tin!"
Lý Long Xuyên đã biết được bản lĩnh của Hứa Tượng Càn, nhưng lại không hiểu nhiều về Khương Vọng, có lẽ ở trong bí cảnh Thiên Phủ đã từng ra tay, đáng tiếc lại không có ai có khả năng nhớ rõ.
Ngoài ra, tại Dương địa, Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng một trận chiến thành danh, cũng hiển lộ bản lĩnh không tầm thường. Có điều tai nghe chung quy là giả, không có phương tiện xác thực, tùy tiện giao thủ, nếu như không có chừng mực, sợ là sẽ làm tổn hại đến phần cảm tình tặng cung mới vừa rồi.
Lúc này, hắn ta thấy Hứa Tượng Càn nói như vậy, mới nhìn về phía Khương Vọng hỏi ý kiến.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn nói chêm chọc cười xong, lớn tiếng bật cười, nhanh chân bước vào diễn võ trưởng.
Hắn cũng không phải là người có tính ngại ngùng, muốn thử một cung, thì cứ thử một kiếm!
Lúc trước khi hắn tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, tất cả các nơi đều là cường giả ở Thông Thiên Cảnh.
Mà chỉ có sáu người có thể thành công lấy được thần thông, được cho là nhóm tồn tại mạnh nhất trong Thông Thiên Cảnh.
Đương nhiên, bây giờ Vương Di Ngô đánh võ cực hạn, đã hoàn toàn xứng đáng là Thông Thiên Cảnh mạnh nhất từ xưa tới nay, còn cao hơn những người khác một tầng.
Vẻn vẹn chỉ còn sót lại mấy người bọn họ mà nói, bây giờ cũng đã lục tục mở ra Thiên Địa Môn, nhìn thấy một phiến thiên địa khác, khó tránh khỏi có xen lòng ngứa ngáy muốn chứng thực lẫn nhau.
Khương Vọng nhanh nhẹn như vậy, Lý Long Xuyên đương nhiên cũng vui vẻ.
Chỉ thấy người đã bước vào diễn võ trường, trường kiếm bên eo vẫn còn nằm trong vỏ, lại có thể tự dấy lên phong mang. Hắn ta lập tức nâng Khâu Sơn Cung vừa mới có được lên, thành khẩn nói:
"Cho ta xin phép được làm quen với nó một chút!"
Hắn ta lập tức ngồi bệt xuống đất, hai tay cầm Khâu Sơn Cung, nhắm mắt không nói chuyện.
Đồng thời hắn ta cũng lấy ra tiễn thuật độc môn của Thạch Môn Lý thị thăm dò cây cung này.
Đây không phải là thất lễ, ngược lại chính là tôn trọng.
Khương Vọng cũng trực tiếp ngôi xếp bằng, kiếm gác ngang trên đầu gối, chỉ nói một câu: "Xin cứ tự nhiên."
Sau đó hắn nhắm mắt lại, uẩn dưỡng tinh thần.
Hắn và Trọng Huyền Thắng từ quận Nhật Chiếu ở Dương địa một đường tìm đến Lâm Truy, chỉ vì giữ thể diện trong Tứ Hải thương minh, ở trong khách điểm nghỉ ngơi và hồi phục xong, các phương diện quả thật không được chu đáo.
Cho dù là nhìn từ mặt nào, Lý Long Xuyên đều không thể nghi ngờ là đệ tử thế gia cao cấp nhất trong thành Lâm Truy.
Khương Vọng cũng muốn biết, bản thân mình ở trạng thái đỉnh phong sẽ nằm ở vị trí nào trong cự thành của bá quốc hơn ba trăm dặm này.
Lại nói, Lý Long Xuyên và Khương Vọng cũng không có lập tức khai chiến, ngược lại một người dưỡng cung, một người dưỡng thần, dành sự tôn trọng lớn nhất của bản thân cho người đối diện.
Nhưng mà Hứa Tượng Càn ở ngoài cuộc chờ xem trò hay lại nhàm chán bắt đầu ngáp tới.
Chẳng qua hắn ta vừa mới ngáp được một nửa đã phải miễn cưỡng nuốt xuống.
"Lão thái quân!"
Ở cạnh diễn võ trường không biết từ khi nào đã có hai người đến đây.
Trong đó có một người, cả dung mạo lẫn khí chất đều là tuyệt đỉnh, có thể nói là quốc sắc thiên hương. Nhưng mà người nọ lại rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy giống như không có thứ gì có thể lọt nổi vào mắt xanh.
Tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn đương nhiên nhận ra.
Nhưng người làm cho trong lòng hắn ta càng bồn chồn hơn chính là vị lão thái thái mà Lý Phượng Nghiêu đang dìu kia.
Đừng nhìn bà cụ đầu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành.
Căn cứ theo những gì Lý Long Xuyên kể lại, lúc cái quải trượng đầu rồng kia đánh lên người, thật sự là hoa cả mắt, uy vũ sinh phong!
Người kia đúng là Lão thái quân của Lý gia, là mẹ đẻ của Thôi Thành Hầu đương nhiệm, là tổ mẫu đại nhân ruột của Lý Long Xuyên.
Đối với bạn tốt của cháu trai, lão thái quân thật ra cũng không lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cao tài sinh không cần đa lễ, lão bà ta đây cũng chỉ tới để mở mang tầm mắt mà thôi, nhìn xem Hồng Tụ Chiêu kia có phải là rộng rãi bỏ ra dây cung ra cho cháu của ta hay không".
Lão thái quân đã muốn xem chiến, Hứa Tượng Càn đành phải cười nịnh không nói được một lời.
Lý lão thái quân gọi hắn ta một tiếng "Cao tài sinh" ý là đã thân thiết, hắn ta đương nhiên không dám không vừa ý, cũng không có khả năng già mồm cãi láo.
Cộng thêm hắn ta nghe được sát khí ẩn hiện trong nửa câu sau của lão thái thái, nụ cười trên mặt cứng đờ, trên cái trán cao kia đổ mồ hôi không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận