Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 780: Tai họa

Người luôn coi người khác là kẻ ngu, thường bản thân mới là kẻ ngu lớn nhất.
Ai nói Phong Minh ngu xuẩn?
Khi Trì Lục nói người như Vu Tùng Hải, không nên ở dưới Phong Minh, lấy sự kiêu ngạo trong nội tâm Khương Vọng, kỳ thật là tán thành.
Hắn chưa bao giờ khinh thường Phong Minh, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn chưa từng thật sự cảm thấy Phong Minh có bản lĩnh bao nhiêu, cũng giống như những người khác, hắn cũng quả thực đã coi thường Phong Minh.
Hắn dẫn dắt Phong Minh suốt ngày đưa hắn đi khắp các nơi trong Thanh Vân đình, tự cho là thiên y vô phùng. Nhưng mà thật ra Phong Minh đã sớm hoài nghi hắn có mục đích khác, chỉ là vẫn kiềm chế không nói.
Hắn đang chơi đùa với Phong Minh, sao lại không phải Phong Minh đang cùng hắn diễn kịch?
Lời này vừa nói ra, liền trực chỉ hạch tâm của vấn đề, khiến Khương Vọng không thể không nhìn lại hắn, phải nhìn thẳng vào giá trị của hắn.
"Bên ngoài đã hỗn loạn rất lâu rồi, hiện tại ngươi mới qua đây, nghĩ đến chắc muốn đi Đại từ đường tìm đồ vật đúng không? Tông chủ lâu cũng tìm rồi? Không tìm được có đúng không?" Phong Minh giọng xa thẳm nói.
Thảo nào cổ nhân nói: "Tri nhân giả trí, tự tri giả minh" .
Người tự biết mình khó khăn, cũng biết người khó khăn như mình.
Khương Vọng ở trong lòng tự suy ngẫm, nhưng mắt lại hướng về tiền sơn xa xa nhìn một cái.
Họ đang ở hậu sơn, nhưng âm thanh chiến đấu ở trước sơn môn đã từ từ lan qua đây.
Nói rõ đội ngũ thủ sơn của Thanh Vân đình đã mất đi ý chí chiến đấu, bị giết cho lần lượt lui về.
"Thời gian không còn nhiều." Hắn quay lại nhắc nhở Phong Minh.
"Bí khố chân chính của Thanh Vân đình chỉ chưa tới mười người biết ở đâu!"
Phong Minh lấy ra một chiếc chìa khoá có tạo hình kỳ lạ từ trong hộp trữ vật: "Mà chìa khoá lại đang ở chỗ ta. Ngươi nói ta có thể giúp ngươi được hay không?"
Nói chìa khoá này tạo hình kỳ lạ bởi vì nó không ngờ có hình dạng đình đài, trông dài và nhỏ, nhưng góc cạnh mái hiên lại điêu khắc rất rõ ràng.

Mà Vân Đỉnh tiên cung trong cơ thể Khương Vọng cơ hồ lập tức có ngay phản ứng.
Kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung không ngờ bị làm thành "chìa khoá" !
Thanh Vân đình Khương Vọng vẫn luôn tìm kiếm không ngờ ở trong tay Phong Minh!
Quá thú vị.
Phong Minh cho rằng thứ Khương Vọng muốn sẽ ở trong cái gọi là bí khố chân chính của Thanh Vân đình, lại không biết chìa khoá trong tay hắn mới là thứ Khương Vọng buộc phải có được.
Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
"Ngươi quả thật có thể giúp được ta." Khương Vọng giọng rất thoải mái mà nói.
Phong Minh mơ hồ cảm giác được có cái gì không thích hợp, nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu, chỉ cảnh giác lui về phía sau một bước: "Đừng động tâm tư gì xấu! Cho dù ngươi lấy được chìa khoá, cũng không biết bí khố ở đâu, càng không biết mở ra bí khố thế nào."
Nhưng Khương Vọng đã phi thân lên.
Phong Minh không chút nghi ngờ, mình sẽ không thể là đối thủ của Vu Tùng Hải luôn ẩn giấu rất sâu này, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn mới là uy hiếp, nói rõ quan hệ lợi hại.
Không nghĩ tới "Vu Tùng Hải" này lại không có chút do dự nào, trực tiếp liền tới cướp đoạt.
Trước tiên hắn liền muốn thôi động lực lượng hủy đi chìa khoá trong tay, nhưng bỗng nhiên ngẫm lại, chìa khoá này quan trọng đối với Vu Tùng Hải như vậy, chính là thứ bảo mệnh, không dễ dàng hủy được.
Chỉ trong một ý nghĩ này, hắn đã chậm một bước.
Vào lúc này Kỳ Đồ thần thông đã phát huy được tác dụng hoàn mỹ.
Khương Vọng một tay vững vàng đè hắn lại, sau đó dễ dàng lấy đi "chìa khoá" từ trong tay hắn.
Trì Nguyệt mạnh hơn nhiều so với Phong Minh, ở trên Trì Vân Sơn cũng không đỡ được mấy kiếm của Khương Vọng, càng đừng nói tới Khương Vọng hiện tại đã mạnh hơn so với ở Trì Vân Sơn rất nhiều.
Đều là Nội Phủ, ngay cả một chiêu của Khương Vọng thì Phong Minh cũng không tiếp được!
"Chìa khoá" vào tay, tự nhiên sẽ chịu Vân Đỉnh tiên cung triệu hoán, rơi vào trong ngũ phủ hải.
Khương Vọng thả lỏng tay, buông Phong Minh ra: "Nghĩ cách đào mệnh thôi."
Phong Minh còn chưa có phản ứng gì thì chìa khoá trong tay đã mất đi, mà Vu Tùng Hải thần bí đã xoay người lại.
Hắn thoáng sửng sốt, liền đuổi theo gọi: "Đừng đi, đừng đi! Ta nói cho ngươi bí khố ở đâu, bảo vật trong bí khố của ngươi hết, chỉ cần ngươi cứu ta!"
"Ngươi tìm không được, tự ngươi sẽ không tìm được bí khố, Tùng Hải!"
Hắn cố gắng tìm ra lý do có thể cứu lấy cái mạng của mình, càng không ngừng gọi.
"Tùng Hải! Hơn nửa tháng nay mỗi ngày chúng ta ở cạnh nhau, ta dẫn ngươi đi vui chơi khắp nơi, không có công lao cũng có khổ lao, phải có chút tình cảm chứ!"
"Mang ta trốn cùng!"
Khương Vọng dừng bước lại, rất nghiêm túc lắc đầu: "Ta không làm được."
Sau đó bước một bước vào trong bóng đêm, chỉ để lại một câu nói lạnh như băng.
Để lại cho Phong Minh tuyệt vọng vô tận.
Điều này rất lãnh khốc, nhưng Khương Vọng nói lại là sự thật.
Phong Minh xem hắn là cọng rơm cứu mệnh, nhưng chính hắn cũng không đủ nắm chắc có thể chạy trốn được, làm gì có cách nào đưa Phong Minh đi cùng?
Trong đêm tối ở sơn môn Thanh Vân đình, Khương Vọng trầm mặc phủ lên người nặc y.
Câu nói cuối cùng của Phong Minh đã đả động hắn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn đả động.
Làm không được chính là làm không được.
Hắn không có trách nhiệm càng không có nghĩa vụ cứu Phong Minh, cho tới bây giờ hắn và Phong Minh cũng không phải là bằng hữu.
Giao tình thế nào thì làm việc thế đó.
Nếu là tiện tay làm, hắn không ngại giúp Phong Minh, nó chỉ xuất phát từ bản tính lương thiện. Nhưng loại việc hoàn toàn không có cách nào... Hắn sẽ không vì Phong Minh mà tự hãm vào đường cùng.
Nếu như người hãm ở chỗ này là An An, là Đỗ Dã Hổ, là Trọng Huyền Thắng, vậy hắn liều mạng cũng phải cứu họ ra, không có gì mà phải cân nhắc.
Nhưng nơi này là Phong Minh, chưa bao giờ chân chính tâm tình qua, chưa bao giờ bộc lộ ra sự chân thành giữa đôi bên.
"Nghĩ cách đào mệnh đi." Là kiến nghị duy nhất Khương Vọng có thể cho.
Bên trong Ngũ phủ hải, Vân Đỉnh tiên cung ầm ầm rung động, Thanh Vân đình từ trên vòm trời rơi xuống, giống như Linh Không điện và Vân Tiêu các trước đó, rơi vào quần thể phế tích của Vân Đỉnh tiên cung, tự nhiên hoà thành một thể.
Đến đây, ba tòa kiến trúc thất lạc đã biết cụ thể của Vân Đỉnh tiên cung đã trở về toàn bộ.
Linh Không điện cung cấp nguyên khí cuồn cuộng không ngừng cho Vân Đỉnh tiên cung, góp nhặt từng ngày để cung cấp lực lượng khôi phục. Vân Tiêu các tọa trấn chính giữa, liên kết toàn bộ quần thể Vân Đỉnh tiên cung thành một chỉnh thể, ở trong toà phế tích rách nát này, vai trò của nó như một khung xương của Vân Đỉnh tiên cung.
Mà Thanh Vân đình, có thể mang đến cái gì?
Toàn bộ sơn môn Thanh Vân đình, người tuyệt vọng không chỉ một mình Phong Minh.
Phong Việt mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trải qua kinh doanh thời gian dài, đã tránh được bao nhiêu là minh thương ám tiến, hầu như đã có thể ngồi chắc chắn vào vị trí tông chủ Thanh Vân đình nhiệm kỳ tiếp theo. Ngay lúc nhân sinh đắc ý, lại nghênh đón địch nhân kinh khủng tập kích.
Hắn am hiểu đàm phán, giỏi về giao dịch, hiểu được thỏa hiệp. Nhưng những kẻ tập kích Thanh Vân đình lại không một người là bình thường, không một ai có thể câu thông.
Không có đàm phán, không có giao dịch, không có thỏa hiệp!
Bọn họ chính là vì sát tuyệt sơn môn Thanh Vân đình mà đến!
Cho nên Phong Việt vốn am hiểu lấy lui làm tiến lại sẽ liều mạng như vậy, bởi vì hắn đã không có lựa chọn nào khác.
Cũng không chỉ Phong Việt ý thức được điểm này.
Từ khi bị tập kích đến bây giờ, Trì Định Phương bình tĩnh chỉ huy, luôn đi đầu chiến đấu hăng hái, có thể nói thể hiện ra hoàn toàn đảm đương và năng lực của một tông chủ nên có.
Nhưng chênh lệch thực lực quá mức rõ ràng.
Đối diện cho dù là huyết mâu nam tử yếu nhất cũng có tu vi Nội Phủ.
Mà cũng là Ngoại Lâu cảnh, tông thủ của Thanh Vân đình căn bản không phải đối thủ của những kẻ đối diện.
Nếu không phải Phong Việt có đệ tử kết trận hỗ trợ, hắn đã sớm chết trong tay nữ nhân kia rồi. Mà tông thủ khác họ là Trương Vu Liễu đã bị đánh cho mất hết dũng khí, ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không còn, chỉ lo chạy trốn, bị giết chỉ là vấn đề thời gian.
Thần thông quỷ dị của nam tử béo kia quá mức kinh khủng, chỉ lơ là là sẽ bị đuổi theo đụng chết tươi. Công kích hắn, bản thân lại sẽ bỏ mình một cách quỷ dị.
Cả người hắn, cũng không biết phá giải thế nào.
Lẽ nào Thanh Vân đình với lịch sử dài dằng dặc, sẽ phải vong vào hôm nay, vong ở trong tay Trì Định Phương ta?
"Không!"
Trì Định Phương đột nhiên gầm lên giận dữ.
Hắn tuyệt đối không cam lòng như vậy, tuyệt đối không muốn trở thành tội nhân của Thanh Vân đình.
Bốn toà tinh quang thánh lâu tại vòm trời xa xôi hô ứng.
Ám sắc cuộn trào như dòng nước, từ nơi huyền bí tuôn ra, tụ tập lại, che phủ ánh trăng.
Mà hắn hai tay giơ lên cao, mái tóc tản ra, cả khuôn mặt một màu đen thui, dữ tợn gầm lên: "Lấy hồn mệnh ta, tế mây đen tai hoạ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận