Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1016: Chuyện thế gian, khó nói

Trên đường trở về, Yến Phủ buông ra tầng bảo vệ, mặc cho gió lạnh thấu xương va đập vào người mình.
Lúc này Khương Vọng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể để gió va chạm như y.
Trong khi bay nhanh, nếu không có một tầng bảo vệ, đối diện cơn gió như đao sắc bén, như chùy nặng, đúng là đang chịu tra tấn.
Nói về việc hôn nhân của Yến Phủ, thật sự khó mà luận ra đúng hay sai được.
Yến gia và Liễu gia quả thật đã từng thân thiết trước đó.
Nhưng nếu nói Yến gia trở mặt vô tình, thì cũng quá hà khắc.
Sau khi lão gia tử Liễu gia vội vàng qua đời, Yến gia ra tay giúp đỡ, Liễu gia mới miễn cưỡng ổn định gia thế.
Dưới tình huống Liễu Thần Thông bị giết, tương lai của Phù Phong Liễu thị đã mất, nhờ có Yến Bình ra mặt giúp đỡ tạo áp lực, mới khiến Điền gia là danh môn đỉnh cấp phải trả giá nhiều hơn.
Yến gia chân chính quyết định từ hôn, là lúc Liễu Huyền Hổ không gánh nổi chức trách lớn, dòng dõi này của Liễu Ứng Kỳ đã hoàn toàn không gánh được Liễu gia, sẽ phải chuyển dời dòng chính.
Đây là việc rất bình thường.
Liễu thị ngày càng suy sụp đã không xứng kết duyên với Yến gia đỉnh cấp, làm sao Yến gia có thể để con trai trưởng dòng chính cưới một nữ tử dòng phụ Liễu thị?
Tuyên Hoài Bá Liễu Ứng Kỳ ôm chặt Yến gia không chịu buông tay, biến thành tình trạng hiện nay, có lẽ cũng vì đã không còn cách nào khác. Lão phụ thân của lão đã chết, nhi tử mà lão lấy làm kiêu ngạo cũng chết đi, một trai một gái còn lại không đủ để chèo chống Liễu gia. Lão tận mắt thấy sắp mất đi vinh dự của dòng dõi này, nhìn ra xa, chỉ có một nhà thông gia lấy ra được ...
Liễu Tú Chương bị từ hôn đương nhiên là vô tội. Nàng chẳng hề làm gì, cuộc sống lại đột nhiên rớt xuống ngàn trượng.
Ôn Đinh Lan thì có lỗi gì? Liễu gia trở nên thế này, không phải do nàng hại.
Mà Yến Phủ...
Việc lớn hôn nhân, sao y có thể tự quyết định được?
Trừ khi như y nói, tất cả mọi thứ của y đều không liên quan với Yến thị.
Nhưng sao lại không liên quan gì?
Giống như chính y đã nói, y sinh ra tại Yến thị, lớn lên tại Yến thị, học tập tại Yến thị, có được nhờ Yến thị, cũng chỉ có thể chết vì Yến thị.
Không nói đâu xa, nếu không phải Yến gia có quyền thế, sao Yến Phủ có thể tùy ý gửi thiệp đến Chính Sự Đường, nhẹ nhõm giải quyết chuyện Hoàng Hà Hội giúp Khương Vọng?
Mỗi người đều có lý do của mình, dường như tất cả mọi người đều không sai. Nhưng cuối cùng, rất nhiều người phải đau lòng.
Trong tiếng gió lạnh thấu xương, Khương Vọng không khỏi hỏi:
"Yến Phủ, người ngươi yêu chân chính là ai?"
"Ha ha ha." Yến Phủ bỗng nhiên cười.
Đột nhiên, y tăng tốc độ, đụng vào trong gió càng mạnh hơn.
Chỉ để lại một câu hỏi, thất lạc ở sau lưng: "Ta yêu ai, có quan trọng không?"
Ngoài tiếng gió gào thét.
Không có lời đáp lại.
Trường Sinh Cung, trong diễn võ trường, một trận đọ sức vừa mới kết thúc.
Thiếu niên mặc một bộ áo lông chồn trắng như tuyết, nhìn bàn tay phải của mình.
Trong lòng bàn tay gã là một lôi cầu lóng lánh, trong đó có vạn vật biến ảo, không ngừng sinh ra, diệt đi.
Gã nhẹ giọng thở dài: "Biểu huynh, Lôi tỉ của huynh thật sự là cực hạn trong thiên địa."
Lôi Chiêm Càn nằm ngửa trên đất không chút hình tượng, thở hổn hển nói: "Không phải nó đang ở trong lòng bàn tay của đệ sao?"
"Khu, khụ." Khương Vô Khí ho hai tiếng, tay phải nhẹ nhàng đưa lên.
Lôi cầu kia thoát ly khỏi trói buộc, đột nhiên hơi giãy giụa.
Lôi quang hiện ra, biến thành một ấn tỉ.
Bên dưới là vùng đất bốn phương, bên trên là hình dáng sấm sét.
Nó lộ vẻ độc đoán và uy nghiêm.
Gã ném về phía Lôi Chiêm Càn, rơi vào trong Nội Phủ của y.
"Còn cần phải suy nghĩ thêm một phen." Khương Vô Khí nói.
"Ta biết." Thần thông về vị trí cũ, Lôi Chiêm Càn xoay người ngồi dậy: "Trở về, ta lại lật xem Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết, luôn cảm thấy có gì đó còn chưa suy nghĩ thấu đáo."
Dứt lời, y lại nhìn Khương Vô Khí, giọng nói chứa oán trách:
"Ta đã bảo để đệ giúp ta nhìn xem, đệ lại không chịu."
Khương Vô Khí bất đắc dĩ nói: "Biểu huynh, công và tư cần rành mạch. Ta nào có thể xem công pháp truyền thế của Lôi gia?
Dương Đế đời cuối ép thế gia cho xem bí điển tổ truyền, dẫn đến thiên hạ đều phản. Tấm gương nhà Ân vẫn không còn xa."
"Ta tự nguyện cho đệ xem! Cho dù không ngăn được người khác suy nghĩ, ta không nói, ai mà biết được?"
Khương Vô Khí không đáp lại.
"Thôi thôi, ta không thuyết phục được đệ." Lôi Chiêm Càn khoát tay, đứng thẳng lên: "Hoàng Hà Hội sắp bắt đầu rồi, chính là lúc đại trượng phu dương danh, đáng tiếc con cháu hoàng thất không thể tham dự. Nếu đệ có thể đi, ai có thể là đối thủ của đệ?"
"Có lẽ sẽ có một hai người, khụ khụ." Sắc mặt Khương Vô Khí tái nhợt. Gã cười, những người khác cần rạng danh, Thiên Hoàng quý tộc như gã lại không cần: "Chính vì ta không thể đi, cho nên biểu huynh phải cố gắng nhiều hơn."
Giọng điệu của gã tự nhiên như thế.
Nhưng nội dung nói chuyện lại vô cùng kiêu ngạo.
Nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, người có thể trở thành đối thủ cùng cấp với gã, có lẽ sẽ chỉ có một hai người!
Mà Lôi Chiêm Càn... không chút dị nghị với câu nói này.
"Yên tâm đi, Vô Khí. Có đệ hỗ trợ, ta đã hoàn toàn củng cố Tam phủ, khống chế hoàn toàn Lôi Nguyên Đồ Điển, Lôi tỉ càng được đẩy lên mức cực hạn trước mắt. Lại có thêm Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết ..." Lôi Chiêm Càn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lôi quang sáng chói mãnh liệt trên đó: "Trong khoảng thời gian này, ta cố gắng không thua bất luận kẻ nào."
"Ta đã giúp huynh đăng ký." Khương Vô Khí khích lệ: "Bên phía Chính Sự Đường không có vấn đề gì. Huynh chỉ cần cân nhắc, biểu hiện thế nào trước mặt phụ hoàng là được."
Lôi Chiêm Càn bóp tắt lôi quang, nhếch miệng cười: "Trên dưới triều chính, trong Nội Phủ, người đáng lo chỉ có mình Khương Thanh Dương mà thôi."
Y lại tìm về vẻ tự tin và kiệt ngạo ngày xưa: "Dân biển thô kệch, quét ngang vùng ven biển không là gì. Ta sẽ không thua hắn lần thứ hai."
"Biểu huynh, huynh đã từng đích thân giao đấu với hắn, tất nhiên là trong lòng biết rõ." Khương Vô Khí nói: "Người hăm hở tiến lên, không chỉ có huynh và ta. Vào giờ khắc chúng ta nói chuyện này, có vô số người đang khổ tu. Lời này không chỉ nói về Khương Thanh Dương, danh môn trong thiên hạ, nhà nào không có thủ đoạn cuối cùng? Bên trong cửu tốt, cao thủ nhiều như mây, chỉ nói Vương Di Ngô kia, đã phá vỡ cực hạn lịch sử Thông Thiên Cảnh, con đường rộng lớn.
Dù bại trong tay Khương Thanh Dương, nhưng sau Nội Phủ, thần thông đã lộ ra, ai mạnh ai yếu cũng khó nói. Mỗi một người, biểu huynh không nên chủ quan."
"Ta tự biết Vương Di Ngô là kẻ không dễ chọc, cùng cảnh không dễ tranh chấp, đệ tử của Quân Thần mà." Lôi Chiêm Càn cười:
"Nhưng quân pháp như núi, thời hạn thi hành án ba năm của hắn chưa hết, ta cần gì phải lo?"
Khương Vô Khí nghe lời này, biết Lôi Chiêm Càn vẫn chưa nghe vào. Trong khoảng thời gian này, Lôi Chiêm Càn tiến triển cực nhanh, trong mắt y căn bản không có người khác.
Với tầm nhìn của gã, thật ra gã cũng không quá quan tâm thắng bại giữa Lôi Chiêm Càn và Khương Vọng. Dù ai thắng, đều là thiên kiêu Đại Tề. Lôi Chiêm Càn có thể thắng, dĩ nhiên là không tồi. Nếu Khương Vọng thể hiện ra thiên phú mạnh hơn, thì cũng là chuyện tốt. Đương nhiên, lời này không tiện nói ngay trước mặt Lôi Chiêm Càn.
Lấy tay che miệng, gã ho nhẹ hai tiếng, sau đó cười khích lệ, nói: "Biểu huynh, nếu lần này huynh có thể giương cờ cho Đại Tề ta, ta sẽ sắp xếp vị trí bên phía Tắc Hạ Học Cung kia cho huynh."
Đôi mắt Lôi Chiêm Càn sáng lên, nhưng nghe thấy tên Tắc Hạ Học Cung, y không khỏi nhớ tới một người, bèn không nhịn được hỏi: "Đệ nói xem, trong một, hai người có thể làm đối thủ của đệ, có bao gồm Trọng Huyền Tuân không?"
Dù gã coi trời bằng vung, cũng không thể coi nhẹ sự tồn tại của Trọng Huyền Tuân. Dù sao, so với Vương Di Ngô dừng lại ở Thông Thiên Cảnh trong thời gian dài, Trọng Huyền Tuân mới là tồn tại đoạt hết phong hoa cùng thế hệ.
Khương Vô Khí không trả lời thẳng, chỉ ho hai tiếng, sau đó nói: "Nếu hắn thật sự được gọi ra sớm, huynh hãy từ bỏ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận