Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1491: Sau này họ xưng là "Nguyệt" (3)

Quan Diễn giải thích: "Con nghiệt long này và ngươi có sự kết nối quá sâu, nếu giết nó, sẽ dễ làm ảnh hưởng đến ngươi, nên ta trấn áp nó trong tinh quang thánh lầu của ngươi, nếu nó đã muốn chết, vậy thì thành toàn cho nó. Ngươi không cần phải lo, ta đã bày cấm chế, nó sẽ không thoát được, cũng sẽ không ảnh hưởng tới ngươi. Ngược lại, tinh quang thánh lầu của ngươi có thể không ngừng hấp thu sức mạnh của nó để cường hóa, củng cố, giảm thiểu sức nặng cho ngươi."
Tiền bối thành Tinh Quân rồi, quả là không còn giống cũ.
Nhìn đi, bây giờ đâu có kêu Long Thần nữa, đổi giọng gọi nghiệt long rồi!
Khương Vọng đương nhiên là hiểu. Từ lúc bắt đầu neo định tinh điểm đầu tiên trong tinh khung xa xôi, tu sĩ Ngoại Lâu đã phải không ngừng truyền sức mạnh vào tinh khung, để không ngừng cường hóa tinh quang thánh lầu. Có một nguồn sức lực dồi dào như Long Thần, sẽ tiết kiệm cho hắn rất nhiều khổ công.
Nhưng Khương Vọng lại nghĩ tới một chuyện khác...
"Có giống thánh lầu của ngài, nếu một ngày ta chết, tinh quang thánh lầu này vẫn tồn tại được không?"
Câu này hỏi hơi mất tự nhiên, nhưng Khương Vọng thật lòng muốn tinh lầu của mình sẽ được giống của Quan Diễn tiền bối. Có trời mới biết lúc đó nhìn thấy tinh lầu của Quan Diễn tiền bối, hắn đã kinh ngạc và hâm mộ biết bao nhiêu.
Quan Diễn đã dời mắt đi, nhìn về phía xa, thuận miệng trả lời: "Nói như vậy cũng được."
Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại nói: "Cái hình tháp kia, có thể chỉnh đổi một chút được không..."
Mỗi lần Quan Diễn trả lời câu hỏi của hắn, đều vô cùng tỉ mỉ và nghiêm túc, không chỉ nghĩ phải nói làm sao để với cấp độ của Khương Vọng nghe vẫn hiểu được, còn quan tâm tới cảm xúc tình cảm của Khương Vọng, thế nhưng lúc này, ông đáp lại với vẻ qua loa lấy lệ thấy rõ, lời lẽ vô cùng ngắn gọn: "Trừ phi vỡ ra xây lại."
Khương Vọng tự giác ngậm miệng.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy phía trước có một điểm tinh quang đang từ xa đến gần...
Sâm Hải nguyên giới, Thần Ấm chi địa.
Tiểu Phiền bà bà đốt thư phòng, trong ánh lửa màu vàng chiếu sáng bầu trời đêm, dẫn tộc nhân cầu nguyện, thành kính vì tín ngưỡng của mình.
Nàng dùng phương thức của mình, tham gia vào chiến đấu.
Mộc chi tế đàn, nơi sinh ra Long Thần ứng tọa, nàng không còn đoái hoài.
Bởi vì nàng biết người trong lòng mình đang chiến đấu với ai.
Cho đến khi...
Thần tọa sáng chói kia đột nhiên từ mộc chi tế đàn bay tới, mục tiêu rất rõ ràng, là hướng về phía nàng, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt nàng.
Tiểu Phiền hoảng sợ, thậm chí còn sẵn sàng để chiến đấu.
Nhưng "Thần chỉ", đã vang lên bên tai nàng.
Dưới con mắt kinh ngạc của tộc nhân, bà lão tóc trắng ngượng ngùng khẽ mím môi, cẩn thận chỉnh trang lại trang phục, sau đó leo lên, ngồi vào thần tọa.
Thần tọa bay lên trời, một cái lóe lên, đã biến mất trên bầu trời.
Tộc nhân trố mắt nhìn nhau, đến khi không biết ai đó kêu lên:
"Tế Tư đại nhân thành thần rồi!"
Mọi người vội vàng quỳ xuống, thành kính ca lên bài ca cầu chúc.
Họ vẫn còn chưa biết, rằng lấy Thần Ấm chi địa làm trung tâm, bóng tối đang không ngừng rút đi.
Dạ Chi Thâm Nhập đã bao phủ giới này mấy trăm năm, vào đêm nay tiêu tán.
Sự tự do và yên bình họ thành kính cầu xin, vào đêm nay, chúng được trả về cho họ.
Nơi chân trời xuất hiện một điểm sáng mờ hơn mặt trời đang treo.
Sau này được họ gọi là "Nguyệt".
Đốm sáng kia bay từ xa đến gần, dần trở nên rõ ràng.
Trên thần tọa sáng chói, có một bà lão tóc bạc ngồi ngay ngắn.
Đôi cánh tay gầy gò giao nhau để trước người, ngón tay đan vào nhau, để lộ sự căng thẳng.
Đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước...
Đôi mắt này, là minh chứng cho cái gọi là “trông mòn con mắt”.
Khương Vọng và Tiểu Phiền bà bà là có quen biết, nên cung tay, lễ phép định chào...
Nhưng bộ tăng y màu trắng đã che đi tầm mắt.
Quan Diễn đã xông ra để đón, hơn nữa còn rất rõ ràng rằng, Tiểu Phiền bà bà chẳng hề nhìn thấy cái thiên kiêu trẻ tuổi của chúng ta...
Trong mắt nàng, chỉ nhìn thấy hòa thượng anh tuấn, tăng y màu trắng kia thôi.
Và, nàng nhìn thấy trong mắt hòa thượng ấy, cũng chỉ nhìn thấy một mình nàng.
Hư không gì, ngôi sao gì, thần tọa gì, người rảnh hơi gì...
Người có tình khi nhìn thấy nhau, cả vũ trụ đều biến mất.
Hai người đã chịu khổ hơn năm trăm năm nhìn nhau, không nói thành lời.
Trong mắt họ có nước mắt, có năm tháng tang thương, ngươi có biết họ đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, nhưng lúc này họ nhìn nhau, người ta lại chỉ nhìn thấy hạnh phúc.
Hôm nay họ có thể an tĩnh nhìn nhau như vậy.
Thì năm tháng rất dài khổ sở, đều trở nên nhỏ bé không đáng kể a.
"À thì..."
Khương Vọng rất không muốn sát phong cảnh, nhưng hắn cũng không thể cứ đứng mãi trơ ra ở nơi này mà nhìn.
Đành phải thẽ thọt mở miệng: "Nếu không còn việc gì, thì ta xin đi trước, ngoài thế giới hiện thực còn có việc phải làm."
Nếu chỉ dựa vào mình, đương nhiên hắn không đi được, hắn chẳng qua là muốn ám chỉ Quan Diễn đưa hắn về giùm.
"Ta đưa tiểu hữu một đoạn đường." Quan Diễn lên tiếng.
Ánh mắt vẫn nhìn bà lão trước mặt, tay áo vung lên, bốn phía đã trở nên trống không.
Khương Vọng ngay cả một câu khách khí cũng không kịp nói, đã biến mất tiêu.
Tiểu Phiền vẫn nhìn Quan Diễn, Quan Diễn vẫn nhìn Tiểu Phiền.
Họ nhìn nhau không biết bao lâu, như muốn nhìn mãi đến thiên hoang địa lão.
Tiểu Phiền giơ tay lên, chạm vào mặt Quan Diễn.
Gương mặt đã vô số lần xuất hiện ở trong mộng, thật là chân thực phải không?
Thần ơi, nếu đây là mộng, xin đừng cho con tỉnh quá sớm.
Vừa chạm vào má Quan Diễn, tay nàng run lên.
Sự dịu dàng đó, cảm xúc chân thật đó, đã nghiệm chứng sự hạnh phúc trong lòng nàng.
Nàng nhìn chăm chăm vào bàn tay đầy nếp nhăn đang chạm vào gương mặt Quan Diễn của mình.
Tiểu Phiền rũ rũ, không kiềm chế được sự đau lòng.
Đúng là đã được gặp nhau rồi.
Nhưng ngày này, tới quá muộn...
"Ta đã già rồi." Nàng nhẹ giọng thở dài.
Giây phút hội ngộ này, nàng rất muốn bật lên khóc lớn.
Nhưng nàng đã quá già, nàng mà khóc sẽ rất buồn cười.
"Ta cũng già mà." Quan Diễn đáp.
Hai mắt ngấn lệ, Tiểu Phiền nhìn thấy gương mặt Quan Diễn xuất hiện nếp nhăn, làn da nhão dần đi, đôi mắt trở nên đục ngầu...
Hắn đưa bàn tay cũng đầy nếp nhăn của mình lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Chỉ có giọng nói, là vẫn dịu dàng như cũ: "Nàng cũng có thể trẻ lại."
Một luồng lực ấm áp từ bàn tay Quan Diễn truyền qua.
Tiểu Phiền cảm nhận được sức sống đã lâu không thấy đang trào dâng trong lòng, nàng cảm nhận được làn da đang dần căng trở lại, đôi mắt lại trong vắt sáng ngời, mọi đặc trưng của tuổi trẻ, của sức sống nổ rộ trong cơ thể được hồi sinh của mình.
Cỏ cây khô héo, đến xuân sống lại.
Nàng kìm lòng không được, nắm chặt lấy tay Quan Diễn, nói khẽ: "Chúng ta sẽ luôn cùng nhau. Cùng nhau già đi, hoặc là cùng nhau trẻ lại."
Năm trăm năm chịu khổ, năm trăm năm trông chờ, cũng chỉ vì hai chữ...
"Cùng nhau".
Chỉ có tình yêu sâu đậm mới có thể duy trì qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Trong vũ trụ mịt mờ, phía trước ngôi sao Ngọc Hành giờ đã lại phủ một màu xanh biếc.
Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, và một tăng nhân thần tú, nắm tay nhìn nhau.
Đôi mắt thiếu nữ long lanh, nhìn tăng y màu trắng, hỏi nhỏ: "Chàng vẫn là hòa thượng à?"
Quan Diễn cúi đầu nhìn, cười: "Đã sớm hoàn tục rồi."
Vừa nói, tăng y màu trắng trên người ông vừa hóa thành nho sam.
"Nàng thích thư sinh không?" Ông dịu dàng hỏi.
Quần áo trên người lại biến đổi.
"Võ sĩ?"
Lại đổi.
"Du hiệp?"
Lại đổi.
"Tướng quân?"
Tiểu Phiền đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn lên môi Quan Diễn.
"Chàng ở hình dáng nào ta cũng thích, chỉ cần..."
Nàng mắc cỡ đỏ mặt, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chỉ cần có thể thành thân."
Ta có thể biến thành tất cả mọi dáng vẻ mà nàng thích.
Còn ta, thích tất cả mọi dáng vẻ của chàng.
Hơn năm trăm năm, xảy ra bao nhiêu câu chuyện, mang đi bao nhiêu dấu vết.
Cứ như đã thay đổi tất cả, nhưng lại giống như không có gì thay đổi.
Mọi thứ thoáng cái trở lại lúc mới bắt đầu.
Hôm ấy, nàng ở Thải Linh Ti, nhìn thấy hắn từ trên trời hạ xuống.
Hắn nói: "Cô nương..."
Thời gian lâu dài bị xuyên thủng, tiêu tán trong đôi mắt dịu dàng như biển.
Thiếu niên anh tuấn trước mặt nói: "Cô nương, chúng ta về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận