Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 733: Huyết khôi

Tống Hoành Giang đứng im nhìn Trang Thừa Càn khắc trận văn, những hoa văn phức tạp, như vô số những bông hoa nhỏ, vây quanh lấy Tống Uyển Khê, nở ra.
Mắt Tống Uyển Khê khép hờ, trên mày vẽ hai đường đỏ rực, là máu đầu tim của Trang Thừa Càn.
Ông ta luôn biết, muội muội mình rất yêu Trang Thừa Càn.
Sau khi nhập ma, Uyển Khê suốt hai trăm mười tám năm không nhắm mắt, là vì cảm ứng được Trang Thừa Càn, nên giờ mới chịu ngủ yên ư?
Trang Thừa Càn trong bộ dạng thiếu niên thanh tú này, ông ta nhìn rất không quen.
Ông ta đã quen với Trang Thừa Càn trong tướng mạo xấu xí, nhưng tính tình hào phóng.
Đúng vậy. Trong ấn tượng của ông ta, Trang Thừa Càn vừa có sự hào sảng phóng khoáng "Giao kết ngũ đô hùng”, vừa có sự lạnh lùng của người làm tướng không màng sinh tử.
Trang Thừa Càn không hề có vóc dáng to lớn như hình ảnh viết trong sách sử Trang quốc, cũng không hề bỉ ổi như trong lời của người Ung quốc.
Hắn là một người rất phức tạp và mâu thuẫn.
Nhưng đối với đại ca kết nghĩa Tống Hoành Giang,
Dù Trang Thừa Càn tàn nhẫn với mọi người thế nào, thế nhân đánh giá về Trang Thừa Càn thế nào, thì ít nhất đối với Thủy tộc Thanh Giang, đối với bản thân Tống Hoành Giang, Trang Thừa Càn vẫn luôn có đủ tư cách.
Giống như lời ông ta đã nói với Trang Cao Tiện, hồi Trang Thừa Càn còn tại, mỗi khi tới Thanh Giang thủy phủ, đều chưa bao giờ mang theo một binh một tốt, luôn theo lễ đệ đối với ca, chưa từng làm ra thái độ từ trên ngó xuống, hồi làm tướng cũng vậy, đến khi làm quân vương cũng như vậy.
Cái chết của Tống Uyển Khê khiến ông ta rất oán hận Trang Thừa Càn, nhưng dáng vẻ bi thương điên cuồng của Trang Thừa Càn lúc đó cũng hoàn toàn là không giả. Thậm chí Trang Thừa Càn không thèm để ý đến an ổn của đất nước, tự tay đâm thê tử của mình là Cốc Y, bắt cả Bạch Cốt Đạo chôn theo Tống Uyển Khê, cuối cùng oanh oanh liệt liệt chết trận khi chiến đấu với Bạch Cốt thần.
Ông ta không thể bảo rằng Trang Thừa Càn không làm hết sức, không cố chuộc tội.
Nhưng có khi vận may trêu người, có lẽ ý trời không muốn cho người ta được tốt đẹp lâu dài.
"Giống hoa lục bình quá." Tống Hoành Giang nhìn trận văn đang dần thành hình, nói.
Theo truyền thuyết của Thủy tộc, ngày nào hoa lục bình nở đầy mặt nước, chính là ngày sự phiêu bạt của họ kết thúc.
Đó là một mơ ước tốt đẹp đến nhường nào. Thủy tộc không ngừng phải trôi giạt khắp nơi, luôn khát vọng có một con sông làm nơi an cư, không còn phải lênh đênh khắp chốn.
Đương nhiên Trang Thừa Càn biết truyền thuyết này, hắn đã từng nghe Tống Uyển Khê nói không biết bao nhiêu lần.
Giọng hắn khô ran: "Uyển Khê sắp quay về rồi, chúng ta sẽ lại đoàn viên ".
Không ai biết trong sự đau thương của hắn có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết được!
Nhưng chấm dứt phiêu bạt chưa chắc có nghĩa là yên ổn, nó còn có thể là mất mạng.
Trận văn đã hoàn toàn thành hình.
Như một biển hoa đỏ rực, vây Tống Uyển Khê bên trong.
Tống Hoành Giang từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay ra nắm lấy tay nàng.
Bàn tay lạnh ngắt như băng.
Ông ta nỉ non: "Khi hoa lục bình nở đầy mặt sông, ta sẽ trở về cố hương."
Chi Thủy tộc Thanh Giang này, ban đầu không phải ở Thanh Giang. Họ đã trải qua một cuộc hành trình di chuyển rất dài, mới đến nơi này, nên ngay cả đối với Tống Hoành Giang, cái gọi là cố hương theo trí nhớ, cũng rất mơ hồ xa xôi.
Song quãng thời gian cùng muội muội chơi đùa vui vẻ thời niên thiếu, lại rõ mồn một như ngay trước mắt.
Ông ta từ từ nhắm mắt lại, thần hồn rời khỏi cơ thể, theo bí pháp Trang Thừa Càn miêu tả, rẽ ma khí, chui vào Nguyên Thần hải của Tống Uyển Khê.
Trang Thừa Càn quỳ một bên, chảy nước mắt gọi: "Đại ca…"
Thần hồn hoàn toàn tiến vào Nguyên Thần hải của Tống Uyển Khê, trước khi tự ma hóa, Tống Hoành Giang để lại thần niệm sau cùng.
"Vi huynh giao Uyển Khê cho ngươi lần sau cuối, chăm sóc nàng cho tốt."
"Huynh trưởng…" Trang Thừa Càn lệ đầy mặt: "Xin yên tâm. Lần này, ta… ".
Giọng nói bi thương, dáng vẻ đau đớn.
Nhưng bàn tay lại rất vững vàng, bàn tay che kín mắt Tống Uyển Khê, như không đành lòng để nàng nhìn thấy, tay còn lại như thanh đao xẹt ngang qua!
Nhanh, chuẩn, độc.
Cơ thể đã không còn thần hồn của Tống Hoành Giang bị chém bay đầu, ngã xuống đất trong mưa máu phun đầy.
Tống Hoành Giang đã đi sâu vào Nguyên Thần hải của Tống Uyển Khê vẫn nhận ra được có điều không đúng, vội vã xông ngược ra ngoài.
Nhưng lại va vào một bức tường vô hình, rơi trở vào Nguyên Thần hải đỏ rực.
Trang Thừa Càn một tay bịt kín mi tâm của Tống Uyển Khê, trấn áp sự phản kháng của Tống Hoành Giang.
Sức lực hiện giờ của hắn chưa đủ để áp chế thần hồn của Tống Hoành Giang.
Nhưng nếu dùng ma khu của Tống Uyển Khê làm nhà giam, thì lại hoàn toàn có khả năng làm được.
Năm đó, ba người bọn họ đi thăm dò ma quật thượng cổ này, mỗi người đều có được thu hoạch riêng. Tống Hoành Giang sau này dẫn dắt được Tống Uyển Khê nhập ma, giữ được sinh cơ cho nàng. Trang Thừa Càn còn thu hoạch được nhiều hơn thế!
Chỉ tiếc chưa có nhiều cơ hội để thi triển.
Cắt đứt sự tương hỗ giữa thần hồn và cơ thể của Tống Hoành Giang xong, Trang Thừa Càn đưa tay lên, đến trước mặt Tống Uyển Khê.
Ngón trỏ tay phải khẽ rạch vào cổ tay trái một cái, máu chảy ra như suối!
Máu kia càng chảy càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Khiến người ta không tưởng tượng nổi, sao trong cơ thể của một con người lại có nhiều máu đến như vậy, chảy cứ như hoài không hết.
Trang Thừa Càn không ngừng tàn phá tiềm lực của cơ thể mình đang chiếm, rút máu tươi ra.
Máu chảy ra như suối, hoàn toàn bao phủ Tống Uyển Khê, biến nàng ta thành một huyết nhân.
Dòng máu chảy vào những đường hoa văn kỳ dị, như những con trùng kì dị đang bò.
Thứ Trang Thừa Càn muốn, hơn Khương Vọng tưởng tượng nhiều!
Hắn không chỉ muốn giết chết Tống Hoành Giang, diệt sạch hậu hoạn, mà còn muốn bắt lấy thần hồn của Tống Hoành Giang và ma khu của Tống Uyển Khê, để hoành thành sự mơ ước của hắn.
Ngay khi nhìn thấy Tống Hoành Giang trở lại ma quật dưới đáy nước, hắn đã nghĩ ngay đến mơ ước này!
Tống Uyển Khê có tư cách chân ma, Tống Hoành Giang có thần hồn Thần Lâm đỉnh phong. Nếu luyện hai thứ này vào cùng một nơi, sẽ có cơ hội thành tựu huyết khôi chân ma.
Một huyết khôi có chiến lực chân ma, hoàn toàn bị hắn khống chế!
Huyết khôi chân ma là một vật quý, trước nay vốn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn, nhưng hắn có đủ tự tin có thể tạo ra.
Đến lúc đó, chờ hắn hoàn toàn nắm giữ Khương Vọng nữa, khôi phục tu vi Chân Nhân năm xưa, hắn sẽ có chiến lực của hai Đại Chân Nhân, mạnh hơn tất cả.
Máu tươi không ngừng chảy ra, sắc mặt hắn càng lúc càng xạm đi, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng.
Dòng máu đọng lại thành hình, tạo thành một cái huyết quan tà dị.
Tống Uyển Khê nằm ở trong đó, thần hồn của Tống Hoành Giang bị ràng buộc với Nguyên Thần hải trong ma khu, nhanh chóng bị biến thành ma khí.
Đợi huyết quan hoàn toàn vững chắc, lúc yết quan, sẽ chính là lúc huyết khôi chân ma ra đời.
Mọi việc vô cùng thuận lợi, như đã từng được làm suốt vô số lần. Trang Thừa Càn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón thắng lợi của mình.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại thấy vết thương ở cổ tay tỏa ra ánh sáng màu trắng.
“Cái gì đây?"
Âm thanh nỉ non trong nội phủ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, rù rì đọc: "Nhục sinh bạch cốt, hồn hồi hủ thân…"
Vết thương trên cổ tay bắt đầu khép lại.
Trang Thừa Càn biến sắc: "Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật!"
Oanh!
Như một lối đi cổ xưa bị mở ra.
Uy áp cực mạnh ùn ùn hạ xuống.
Tràn vào thượng cổ ma quật đã bị bỏ hoang từ lâu.
Một giọng nói cao cao lãnh đạm, không cảm xúc vang vọng nơi đây.
"Trang Thừa Càn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận