Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1676: Quân tử tranh giành (1)

Đấu Chiêu cảm thấy một chuyến đi này không tệ.
Khương Vọng lại cảm thấy…
Vô cùng chán nản.
Hiện tại hắn đang vô cùng suy yếu.
Tổn thương do Thiên Nhân Ngũ Suy gây ra vẫn đang hoành hành trong cơ thể hắn.
Nói đến việc hắn cứu Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô, bảo vệ Quất Tụng Ngọc Bích, sau đó lại thoát thân thành công.
Thực ra chỉ là vì Đấu Chiêu khao khát chiến đấu hơn nhiều so với Cửu Chương Ngọc Bích, nên y không ra tay với Tả Quang Thù. Nếu không Khương Vọng sẽ không thể ngăn cản được.
Đấu Chiêu mạnh mẽ toàn diện, gần như không có điểm yếu, không chỉ vượt trội về tu vi và đao thuật, mà còn tinh thông về chiến đấu.
Hắn đã dốc hết sức lực nhưng chỉ có thể cố gắng đào thoát, chứ không có khả năng chiến thắng.
Cho đến giờ khắc này, hắn mới kịp xử lý thương thế.
Lúc này hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Ma Hô La Già, mưa gió giông tố đều ở bên ngoài kim quang, như thể nhìn thế giới này qua một ô cửa sổ, mang đến một loại cảm giác mông lung.
Ma Hô La Già thân người đầu rắn nâng Nguyệt Thiên Nô đang ngồi thiền trên tay trái, cũng dùng tay phải nâng Tả Quang Thù đã hôn mê, đứng giữa mưa gió.
Cả ba người đều trọng thương, không ai có thể giúp được người khác được.
Năm ngón tay trái to lớn của Ma Hô La Già uốn lượn gấp khúc, như thể là ngai vàng của Nguyệt Thiên Nô.
Nàng nhắm mắt ngưng thần, mặt có thiền quang, đang toàn tâm toàn ý tu bổ thần hồn.
Khương Vọng cũng khá tò mò về vị đệ tử của Tẩy Nguyệt Am này, đồng thời cũng có chút xấu hổ vì mùi hôi thối không ngừng bốc ra từ trên người mình.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất biến của Nguyệt Thiên Nô, hắn mới phản ứng lại.
Với thân thể khôi lỗi của nàng, mặc dù có đã có được một loại khứu giác, nhưng chỉ là để hỗ trợ chiến đấu, cũng không thực sự cảm nhận được mùi hôi thối.
Nguyệt Thiên Nô là thiên tài của Tẩy Nguyệt Am, có thể dựng nên mối quan hệ với gia tộc ngàn năm của Đại Sở là Khuất thị, tại sao lại là thân thể khôi lỗi? Bên trong chuyện này có ẩn tình gì đó ư?
Khương Vọng gạt bỏ những suy nghĩ vụn vặt kia, ngũ tâm triều thiên, nhắm mắt lại, tập trung chữa trị vết thương của mình.
Y phục dơ bẩn, trên đầu héo úa, mồ hôi dưới nách chảy ròng ròng, thân thể hôi thối chính là Thiên Nhân Ngũ Suy.
Tuổi thọ Thiên nhân sắp hết, vì thế mới có tướng ngũ suy này.
Một đao kia của Đấu Chiêu không trực diện trúng Khương Vọng, bằng không thì hắn cũng không thể kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng nếu tùy ý để ngũ suy tiếp tục chuyển biến xấu, cũng chỉ có thể từng bước một đi đến tử vong.
Lực lượng ngũ suy bị chém vào trong cơ thể dù sao cũng chỉ là dư âm của trận đại chiến lúc đó, xử lý chậm có thể chết người, nhưng nếu được yên tĩnh toàn tâm đối kháng, cũng có một ít biện pháp.
Ví như triệu tập Đạo nguyên, trải rộng khắp cơ thể, tiếp xúc với từng sợi Ngũ Suy chi lực du tẩu, phân hóa, bao bọc, điều hòa từng chút từng chút một. Đây là một quá trình chậm rãi, nhưng cũng là tương đối an toàn.
Với lực khống chế Đạo nguyên vô cùng chuẩn xác của Khương Vọng, đủ để làm được bước này.
Nhưng hắn không chọn làm như vậy.
Mà là dùng Bất Hủ chi quang của Xích Tâm thần thông bảo vệ chỗ yếu hại, sau đó trực tiếp điều động Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể bao vây chặn đánh, giảo sát toàn diện!
Ầm ầm!
Trong mưa gió đột nhiên có tiếng lôi minh vang vọng.
Biến cơ thể thành chiến trường, đốt giết Ngũ Suy chi lực tàn phá bừa bãi ở mỗi một nơi, đây đương nhiên là một quá trình vô cùng thống khổ.
Khương Vọng trong quá trình này thậm chí còn liên tục thổ huyết .
Máu có màu đen, nồng nặc mùi tanh hôi.
Những vết thương trong người không chỉ liên quan đến đao khí Thiên Nhân Ngũ Suy, mà còn liên quan đến Tam Muội Chân Hỏa. Thần thông chi hỏa thực chất tàn phá trong cơ thể, dù có khống chế tinh vi đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc bị thương.
Dùng thủ đoạn chuyển biến xấu thương thế để ngăn chặn thương thế tiếp tục chuyển biến xấu, thực sự là dùng thuốc mạnh để trị bệnh nặng, sơ ý một chút sẽ tự giết chết mình.
Cũng may hắn vừa mới lên Tinh lâu tầng thứ hai, cơ thể lại được cường hóa một lần, bằng không thì hiện tại cũng đã thúc thủ vô sách rồi.
Nhưng ngoài việc hơi cau mày, trên mặt hắn cũng không có bất cứ biểu lộ nào khác.
Hắn đã sớm quen với việc chịu đựng đau khổ.
"Ngươi không ngại chờ một chút, đợi ta khá hơn, ta có biện pháp giúp ngươi giải quyết thương thế." Nguyệt Thiên Nô đột nhiên nói.
Trong lúc thiền định, nàng cũng cảm nhận được giao tranh dữ dội trong cơ thể Khương Vọng.
Nàng có thể hiểu được được loại đau khổ này.
Khương Vọng mở mắt nhìn nàng, hơi có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không kịp."
Tiếp tục đốt giết, tiếp tục thống khổ, tiếp tục thổ huyết.
Lựa chọn như vậy tức là chấp nhận.
Không kịp?
Chỉ là một câu nói không đầu không đuôi như vậy, Nguyệt Thiên Nô lại tựa như hiểu được điều gì, cũng không lên tiếng nữa, chỉ là cũng lựa chọn một phương pháp xử lý tương đối cấp tiến, âm thầm tu bổ chính mình.
Khương Vọng quan sát tình hình bốn phía, duy trì cảnh giác đồng thời cũng là chuyển dời một chút đau đớn.
Đến lúc này Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể đã vây kín toàn bộ Ngũ Suy chi lực, đang còn đốt giết, cũng không cần dồn toàn bộ sự chú ý trên chuyện này.
Nguyệt Thiên Nô lựa chọn thời cơ mở miệng thật sự rất khéo léo.
Khương Vọng cảm thấy có lẽ vì lý do gì đó, nàng không thể phát huy hết thực lực của mình, bằng không thì hẳn là có thể tạo ra thêm nhiều phiền nhiễu cho Đấu Chiêu mới đúng.
Trên người thật sự đau nhức, hắn theo bản năng muốn thư giãn.
"Thực sự không còn kịp nữa rồi." Trong mưa gió có một giọng nói vang lên.
Xuyên qua màn mưa, vang lên bên tai.
Cơ quan Ma Hô La Già lập tức ngừng lại.
Hơi che đậy kim quang, thân thể cao lớn sừng sững dưới bầu trời âm u, có một loại khí chất lạnh lẽo cứng rắn.
Khương Vọng và Nguyệt Thiên Nô đều ngồi xếp bằng bất động, bọn họ đều là người tỉnh táo, biết ngay điều gì hiện tại là quan trọng nhất. Có thể khôi phục thêm một phần lực lượng, thì sẽ có thêm một phần khả năng.
Còn về dáng vẻ của người đến, chờ cuối cùng sẽ thấy.
Màn mưa như rèm châu.
Có hai người "đạo mưa gió" mà đến.
Bọn họ tới ngay trước cơ quan Ma Hô La Già, đương nhiên cũng đang nhìn thấy Khương Vọng ngồi xếp bằng trên đầu rắn.
Một người tướng mạo khó coi, mặc áo dài, đầu đội Tiến Hiền Quan, trên vai trái có một con bướm màu đen đậu.
Một người khác cũng đội Tiến Hiền Quan, nhưng lại là một cái mũ bằng sắt, khoác giáp trên người, hai mắt một lớn một nhỏ nhưng không hiểu sao vẫn rất cân đối, thậm chí có thể gọi là đẹp mắt.
Kẻ đến đương nhiên không phải người tầm thường.
Người mở miệng nói chuyện là người mặc áo dài kia.
Khương Vọng đã sớm gặp qua trên Quan Hà Đài, nhận ra y là thiên kiêu Việt quốc Cách Phỉ. Còn người bên cạnh mặc giáp, mắt lớn mắt nhỏ bên cạnh y chính là Ngũ Lăng.
Để tránh đối phương cảnh giác, hắn ngừng thổ huyết: "Có bằng hữu từ xa đến, Khương mỗ bị thương nặng không thể nghênh đón, thất lễ."
Tính tình Ngũ Lăng có vẻ trực tiếp, không để ý đến lời khách sáo của hắn, chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút phấn khích: "Ngươi làm sao đoán được?"
Đối phương nguyện ý nói chuyện, Khương Vọng cũng vui vẻ đối đáp đôi câu.
"Sơn Hải Cảnh lớn như vậy, ta vốn cho rằng ta rất khó tìm thấy đám người Quang Thù." Hắn tiếp tục nói: "Nhưng ta luôn có một loại cảm giác không hiểu, giống như hắn ở ngay vị trí này, chờ ta tìm đến. Ha ha, thế mà thật sự ở đây. Ngươi nói có khéo không?"
Cách Phỉ mỉm cười: "Đôi khi linh cảm chính là xảy ra bất ngờ như vậy, sao có thể đáng nghi ngờ chứ?"
Y tiếp tục tiến lên: "Xem ra ngươi là một người vô cùng hoài nghi."
Khương Vọng thầm nghĩ, có lẽ cái gọi là linh cảm đó chính là thủ đoạn của Cách Phỉ, nên hắn mới nói như vậy.
"Có lẽ cũng không đáng nghi ngờ." Hắn yếu ớt cười cười: "Ta chỉ là luôn duy trì cảnh giác ở chốn quỷ quái như Sơn Hải Cảnh này."
Hắn không thể không thừa nhận, loại linh cảm kia vừa xuất hiện đã bị Xích Tâm thần thông chống cự, căn bản không ảnh hưởng đến hắn. Hắn cố ý đi theo loại linh cảm này đến đây, muốn xem đằng sau là thần thánh phương nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận