Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1577: Hoài Xương quận (2)

Đương nhiên Khương Vọng không thể nói rằng hắn có một muội muội còn nhỏ, cứ luôn miệng nói “Ta đã sáu tuổi rồi! Ta đã bảy tuổi rồi!”.
Chỉ có trẻ con mới thích nói như vậy.
Hắn chỉ nói: “Thật ra, sau khi gặp đệ thì ta vẫn luôn muốn hỏi đệ một chuyện.”
Tả Quang Thù kiêu ngạo giương cằm lên: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt Khương Vọng đầy tò mò, nói: “Vì sao đệ đã mười sáu tuổi mà giọng điệu khi nói chuyện vẫn như trẻ con?”
Đội kỵ binh theo sát ở sau lưng đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, vậy mà không một ai bật cười.
Tả Quang Thù: …
Tả Quang Thù quyết định cắm đầu vào việc đi đường, chỉ ít hôm nay y không muốn tiếp tục nói chuyện với con người xui xẻo này.
“Này.” Khương Vọng la lên một tiếng.
“Tả tướng quân!”
“Tả Quang Thù!”
“Tiểu Quang Thù?”
“Đừng thêm chữ tiểu!” Tả Quang Thù nghiến răng nghiến lợi nói.
Khương Vọng thành khẩn gật đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta cứ ương bướng phi ngựa ở trong cảnh nội có phải không quá thích hợp không? Chúng ta sắp tiến vào tòa thành phía trước rồi, có nên đi chậm lại rồi cho người đi báo cáo một tiếng với lính bảo vệ thành không? Tránh tạo ra hiểu lầm gì đó.”
Khương tước gia đã quen vào nam ra bắc, vẫn rất tuân thủ quy củ, không có chuyện ỷ vào việc Tả gia là danh môn Đại Sở mà trắng trợn không kiêng nể gì.
Dù sao đây cũng là một vấn đề nghiêm túc.
Suy cho cùng Tả Quang Thù cũng có sự tự giác của chủ nhà, không trả lời. Y hất cằm nói: “Tả thị ta lên đường, những nơi ven đường đều đã chuẩn bị cả, cần gì phải nhiều lời!”
Khương Vọng tạm thời không nói gì.
Oai phong của tiểu công gia Đại Sở thật sự cao hơn nhiều so với Thanh Dương Tử Đại Tề.
Đường phố trong tòa thành này đã được dẹp trống trơn, mọi người tránh đường, khi ở Tề quốc sao Khương Vọng dám nghĩ đến chuyện phô trương dẫn quân phi ngựa trong cảnh nội thế này.
Đội ngũ đi đường, liên tục qua các tòa thành mà chưa gặp một trở ngại nào.
Vào sáng sớm ngày thứ ba, móng ngựa đã bước vào Hoài Xương phủ.
Nếu không phải bản thân Tả Quang Thù tự mình đến đón, một mình Khương Vọng chắc chắn không thể đến đây nhanh như vậy.
Không phải tốc độ của hắn không nhanh, mà chắc chắn hắn không thể tự do đi lại như vậy ở đất Sở.
Tả thị Đại Sở là thế gia ba ngàn năm, sánh vai với Khuất thị, Đấu thị và Ngũ thị, trở thành danh môn thế gia cổ xưa nhất của Sở quốc, phồn vinh cùng quốc gia. Nội tình thâm hậu, huyết thống cao quý.
Mặc dù xét về thực lực thì chưa chắc mấy danh môn mới xuất hiện như Chung Ly thị hay Hạng thị không bằng họ, nhưng ngược dòng quá khứ thì địa vị thấp hơn là điều khó tránh khỏi.
Hoài Xương quận được xem là đất phong của Tả thị, sau mấy ngàn năm quản lý đã trở nên vô cùng phồn vinh.
Sức ảnh hưởng của Tả gia ở chỗ này càng ăn sâu bén rễ, cắm rễ vào trong mỗi một tấc đất ở đây.
Tự nhiên Khương Vọng cũng cảm thấy rất hứng thú với ký ức tuổi thơ của hai huynh đệ Tả Quang Thù và Tả Quang Liệt.
Nhưng thậm chí hắn còn chưa kịp dừng chân ở đại trạch Tả thị, Tả Quang Thù đã giải tán kỵ quân, dẫn hắn đi về phía Lạc Sơn…
Vừa đến Sở quốc đã muốn bắt đầu rồi, xem ra thời gian thực sự rất gấp.
Tên tiểu tử Tả Quang Thù này, lúc trước cũng không nói gì trong thư cả.
Nếu không thì kiểu gì Khương Vọng cũng đến sớm trước một hoặc hai ngày rồi… Thôi quên đi, chơi ở Vân quốc vui vẻ như vậy, có lẽ cũng sẽ không tới sớm.
“Thật đúng là không ngừng nghỉ một giây phút nào!” Khương Vọng đi trong Lạc Sơn xanh um tươi tốt mà thở dài một tiếng.
Từng tảng đá to lớn được lát thành đường núi, hương hoa thoang thoảng cùng với tiếng chim hót liên tục không ngừng.
Nếu như gạt bỏ sự gấp rút về mặt thời gian, hắn chắc chắn sẽ thưởng thức sự tươi đẹp của ngọn núi này.
Tả Quang Thù nhanh chân đi về phía trước: “Bởi vì phải thích ứng sớm với hoàn cảnh Sơn Hải Cảnh, chưa chắc chúng ta có dư được một giây nghỉ ngơi nào.”
“Cho nên đệ đặc biệt đến biên thành đón ta, không phải vì thể hiện sự ngưỡng mộ dào dạt của đệ với ta, mà chỉ vì tiết kiệm thời gian?” Khương Vọng nhịn không được hỏi.
“Giờ huynh mới biết à?” Tả Quang Thù lườm hắn một cái.
Y cố ý dẫn một đội kỵ binh tinh nhuệ đến biên thành đón Khương Vọng, đương nhiên là để phô trương cho Khương đại ca một chút.
Nhưng chắc chắn y sẽ không thừa nhận.
“Chà, cái lườm này rất tiêu chuẩn và hoàn chỉnh đấy.” Khương Vọng nhận xét, dùng cái này để triệt tiêu tiếng thở dài không mấy “biết điều” của tiểu bằng hữu này.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, đôi mắt của Tả Quang Thù thực sự vừa lớn vừa sáng. Không giống như Trọng Huyền Thắng, mỗi lần trợn mắt lườm đều như đang lén lén lút lút, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được.
“Huynh nghiêm túc chút đi!” Tả Quang Thù tức giận nói.
Thật kỳ lạ khi rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài đời, nhưng lại không hề thấy xa lạ chút nào.
Tựa như bọn hắn vốn nên thân thiết như thế.
Đang lúc ngày xuân, trong không khí có một mùi vị sống động đặc biệt.
Ngọn núi này không có tên ở thế gian, chỉ đơn giản là vì Tả thị không mở núi cho người ngoài vào.
Vì là cấm địa không có lệnh của Tả thị thì không thể vào Hoài Xương quận, vậy nên Lạc Sơn chắc chắn không phải là một nơi đơn giản.
Người Sở quốc thường coi việc nắm giữ Diễn Pháp Các độc lập hay không làm tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá một thế gia có cường đại hay không.
Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của ngọn núi này.
Đi một hồi, Khương Vọng không khỏi chua xót nói: “Nếu như ngươi đi đất phong của ta, chắc chắn ta cũng chạy đến biên thành đón ngươi. Hơn nữa làm vậy không chỉ vì thời gian gấp gáp, mà chỉ vì chào đón ngươi.”
Đương nhiên, không cần phải nói ra việc Thanh Dương trấn gần biên thành như thế nào.
Thời gian cả đi và về chắc bằng ăn một bữa cơm.
Nhưng không thể so được với ngựa thần của mấy người Tả Quang Thù, chạy được cả mấy ngày…
Cái này là Khương Vọng bắt chước văn của Hứa Tượng Càn. Cao đồ của Thanh Nhai thư viện, hiển nhiên đã khiến Tả Quang Thù không biết phải đối phó thế nào.
“Được rồi, được rồi, biết rồi.” Y rầu rĩ nói:
“Ta cũng xem huynh là bằng hữu tốt, nên mới điều kỵ binh đến giữ thể diện cho huynh đấy!”
“Những chuyện này cần phải nói ra, đệ không nói thì làm sao ta biết được?” Khương Vọng vui vẻ ra mặt:
“Bằng hữu tốt, huynh trưởng tốt, đúng không?”
Tả Quang Thù tăng tốc bước nhanh lên phía trước, coi như ngầm thừa nhận.
Khương Vọng cười híp mắt theo sau: “Ngươi giới thiệu qua về Lạc Sơn này cho vi huynh đi, đây là lần đầu tiên huynh đến, hai mắt tối thui, bốn phía đều mờ mịt. Đây là hoa gì, cây gì, có lịch sử gì, có nhân vật lợi hại nào từng tới… Có thể nói đôi chút nha.”
Thực ra tính cách của Khương Vọng không phải kiểu nhiệt tình, trái lại nhiều khi hắn còn hơi “ngại ngùng”. Chỉ những lúc ở trước mặt Tả Quang Thù, hắn luôn tìm ra được niềm vui khi trêu đùa thiếu niên này.
Khương đại ca từ xa đến khát khao kiến thức như thế, Tả Quang Thù cũng đành giới thiệu câu được câu không, cũng âm thầm bước nhanh hơn.
Đường núi chia thành nhiều hướng, quẹo trái đi qua một vườn hoa, rồi đi qua một cây cầu treo.
Chịu đựng ma âm rót vào tai bấy lâu, cuối cùng Tả Quang Thù thở hắt một hơi: “Đến rồi!”
Phía sau cầu treo đã ẩn vào trong mây mù.
Chỉ thấy trước mắt là một sơn cốc bịt kín.
Các phiến đá lát thành đường núi kéo dài từ chỗ cầu treo đến tận đó, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa đá khổng lồ.
Đây là một tấm cửa đá cực dày, hoa văn trên cửa chắc là hình dáng vốn có của phiến đá, trông rất thô nhám, ẩn chứa một loại khí tức cổ xưa.
Trước cửa đá không có vệ sĩ canh gác, nhưng hai bên trái phải đều có một tòa tháp.
“Tam thúc!” Tả Quang Thù hô lên.
Có người ở trên tháp.
Chắc chắn là cao thủ.
Bởi vì trước khi Tả Quang Thù hô lên, không ngờ Khương Vọng lại không cảm nhận được khí tức ở trên tháp.
Mà giờ phút này, có một luồng khí tức truyền ra từ tháp bên trái, tựa như dã thú bừng tỉnh, lập tức mang đến cảm giác nguy hiểm cho Khương Vọng.
“Người ngươi mời tới rồi à?” Một nam tử với khuôn mặt có một vết sẹo xéo xuống, đứng ở trên tháp cúi đầu liếc mắt nhìn Khương Vọng.
Đây chẳng qua chỉ là một cái liếc hời hợt, nhưng Khương Vọng cảm thấy đối phương đang tìm điểm yếu của mình.
Dù vẫn đứng im nhưng cơ bắp đã âm thầm kéo căng, lập tức tiến vào trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cũng không phải hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì ở trên địa bàn Tả thị, mà đó là một loại bản năng chiến đấu.
Tu hành đến cảnh giới hiện tại, bản năng của thân thể không cho phép hắn thả lỏng khi đối mặt với nguy hiểm.
“Vâng!” Tả Quang Thù lên tiếng trả lời một cách chắc chắn.
Nam tử được gọi là “Tam thúc” cũng không nói gì nhiều, giống như không quá hứng thú với Khương Vọng. Gã nhìn sang chỗ khác, tiện tay nhấn một cái.
Hai tấm cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận