Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 279: Phi tuyết kiếp (1)

Nếu Khương Vọng biết Hồ Thiếu Mạnh đạt được Hồng Trang Kính nhiều năm mà vẫn không dám dùng thần hồn tiến vào thế giới trong kính thì có lẽ hôm nay hắn sẽ cần thận hơn trước khi hành động.
Nhưng cuộc sống lại không có chỗ để ‘nếu như’. Hồng Trang Kính nhờ giết người mà có, làm gì có ai nói cho hắn biết cần cố kỵ điều gì? Tình cảnh hiện giờ buộc hắn phải ứng đối.
Giữa cánh đồng tuyết mênh mông chỉ có một mình Khương Vọng bôn ba. Trong gió lạnh như đao cắt, khuôn mặt hắn càng thêm nghiêm nghị. Hắn làm việc không thiếu quyết đoán, thần hồn đã bị hãm vào đây là không do dự, dùng toàn bộ lực lượng thần hồn cho vào thế giới trong Hồng Trang Kính. Hắn phải dùng toàn lực đối phó, không thể lưỡng lự.
Hắn không biết Phi Tuyết Kiếp là cái gì, nhưng cho rằng nếu không lấy tất cả thần hồn ra thì khó mà vượt qua kiếp nạn này được. Hắn không có nơi nào hay có ai để cầu cứu hết. Bản chất Khương Vọng cũng không phải người không liều lĩnh, nhất là thời điểm đối mặt với hiểm nguy thực sự.
Hoặc là thần hồn câu diệt, hoặc là thân tử đạo tiêu. Hoặc là phá kiếp!
Gió tuyết ngày một lạnh lẽo. Thế giới tuyết này mênh mông không thấy biên giới, từng cơn gió lạnh khiến người cũng muốn đóng băng theo. Khương Vọng vận lên Chu Tước luyện thể quyết, trong thân thể như sinh ra một cái lò lửa ấm áp, dễ chịu. Hàn ý cũng tạm thời bị xua tan.
Lúc này tư duy của Khương Vọng đang trong tình trạng muốn đông cứng cũng dần khôi phục sự nhanh nhạy. Hắn bắt đầu suy nghĩ tìm đường ra khỏi cánh đồng tuyết này, nhưng bốn phía mênh mông vô biên không thấy điểm cuối, ngay cả một cái cây cũng không có, tất cả chỉ là núi và tuyết.
Ngước nhìn trời xanh chẳng khác nào một mặt kính lớn không chút tỳ vết được khảm lên nền trời. Không có mây, không có mặt trời, ánh sáng không biết từ đâu mà xuất hiện. Một vấn đề quan trọng là không có mặt trời thì cũng không có phương hướng.
Khương Vọng thi triển đạo thuật hồi tưởng nhưng Truy Tư Thảo huyễn hoá nửa ngày mà không có cách gì ngưng tụ thành hình. Vấn đề vô cùng phức tạp. Có điều hắn không nhụt chí.
Hắn dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán, phi tuyết kiếp này tồn tại bên trong Hồng Trang kính hẳn phải là một loại khảo nghiệm, có lẽ là để kiểm tra trình độ khống chế của hắn đối với Hồng Trang Kính. Đã là khảo nghiệm thì có thể khó khăn nhưng sẽ không phải là tử kiếp. Nếu ai có được Hồng Trang Kính rồi cũng sẽ mất mạng vì nó thì bản thân nó cũng chẳng cần phải bày ra cái việc thử thách này làm gì. Trực tiếp giết chết người đó là xong.
Có lẽ trong này không có phương hướng, không có đường ra. Hoặc là nói, đường ra ở ngay chỗ này, không thể tìm kiếm, cũng không nhất thiết phải tìm thấy con đường nào đó mới thoát ra được.
Trong lòng Khương Vọng nảy sinh một loại minh ngộ. Hắn xuất một đóa hoa lửa xuống dưới mặt đất, tuyết tan để lộ mặt đất khô cứng. Khương Vọng chà xát vào bề mặt thì nó phát ra những tiếng bang bang. Mặt đất đông cứng giống như mặt trống cất lên những tiếng nặng nề trầm đục.
Hắn cứ vậy mà dừng lại, bắt đầu trải nghiệm sự huyền bí của thuật luyện thể Chu Tước.
Chu Tước ở phía nam, ngũ hành thuộc hỏa. Hắn chuyên tu hai loại Hỏa, Mộc nên đối với hành Hỏa đạo cũng có chút tâm đắc. Lửa tuy nóng và bạo liệt nhưng cũng đại biểu cho ấm áp, cho ánh sáng và sự tồn tại. Lúc này đây chính hắn đang lấy lửa để đối kháng lại với tuyết lạnh quanh mình.
Không biết đã qua bao lâu, từ bầu trời xanh thẳm như gương soi có từng mảng lớn hoa tuyết bay xuống. Khương Vọng đưa tay đón lấy một bông hoa tuyết, hắn hít một hơi, thấy sức lạnh thấm vào thấu xương.
Hoa tuyết rơi xuống so với tuyết đọng trên cánh đồng kia còn lạnh lẽo hơn nhiều, giống như có thể trực tiếp đông kết cả thần hồn người ta vậy.
Phi tuyết kiếp, kiếp tức tuyết bay!
“Tốt nhất là không để những bỗng hoa tuyết này chạm vào.” Khương Vọng thầm nghĩ. Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm như mặt kính giống như đang chiếu rọi cái gì. Giữa thiên địa chỉ có một mình hắn.
Bàn tay hắn khẽ động, tay phải làm kiếm, cả người như đang rút kiếm mà múa trong màn tuyết bay bay mà không có một bông tuyết nào dính vào. Tuyết rơi càng nhanh, Khương Vọng di chuyển càng nhanh. Nhất thời cả cánh đồng tuyết, cả thế giới này tràn ngập thân ảnh Khương Vọng đang múa kiếm.
Tuyết bay lả tả, ánh kiếm chớp lóe như đang vào trận ác chiến, thế kiếm linh hoạt như thể những bỗng tuyết trước mặt, xung quanh hắn chính là kẻ địch vậy. Không biết đã qua bao lâu, một đóa hoa lửa nở trên đỉnh đầu hoà tan hoa tuyết. Hoa tuyết rốt cuộc dung hợp thành một khối nước tưới xuống.
Khương Vọng biết nước này không để động vội chuyển thân né tránh. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết không ngừng, dây leo xanh chui ra từ lòng đất như rắn, quấn kín trên đỉnh đầu.
Dùng Đằng Xà Triền Bích làm mái liệu có ngăn được gió tuyết này?
Đáp án nhanh chóng xuất hiện. Hoa tuyết rơi xuống, Đằng Xà Triền Bích liền tan thành Mộc hành nguyên khí. Phi tuyết kiếp này hình như có thể khắc chế đạo thuật, hoặc cũng có thể do đạo thuật của Khương Vọng chưa đủ cường đại. Hắn tạm thời không có đáp án, đành ngồi xếp bằng.
Thanh Long luyện thể giúp mộc đạo sinh cơ không ngừng.
Chu Tước luyện thể giúp hỏa đạo sinh mệnh khởi nguồn.
Bạch Hổ luyện thể sát phạt quả đoán như kim đạo.
Huyền Vũ luyện thể bao dung hết thảy như dòng nước.
Sinh sát quay vòng, Tứ linh giao hội. Mà Phi tuyết kiếp cũng tựa như vĩnh viễn không ngừng.
Thời gian trôi đi, không gian chuyển dời, những thứ này đều cần có vật tham chiếu mới thấy rõ. Tại mảnh không gian yên tĩnh này, trong cánh đồng tuyết vĩnh hằng bất biến, ngay cả thời gian cũng giống như mất đi ý nghĩa của nó.
Mới đầu Khương Vọng còn nghe thấy tiếng gió, cảm thụ được bông tuyết dù rất mềm nhẹ, dần dần hắn không còn nghe thấy, cũng không cảm giác được gì. Hắn như trở thành một người tuyết lẫn vào nơi đây.
Tuyết rơi dầy thêm như muốn vùi lấp cả hắn vào trong lòng. Có lẽ những thần hồn thất thủ trong cánh đồng tuyết kia đã trở thành một bộ phận của Phi tuyết kiếp. Hiện giờ Khương Vọng cũng đang trở nên như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận