Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 764: Khống chế

Tuy thế lực của Thanh Vân Đình kém xa Lăng Tiêu Các, cũng không phải là tông môn lớn trong mắt Khương Vọng, nhưng dù sao cũng là tông môn đứng nhất nhì trong phủ Thuận An, không thể so cùng với Khê Vân Kiếm Tông gì đó được.
Vì để chúc thọ cho Uy Ninh hầu lần này mà Thanh Vân Đình cũng đã dành khá nhiều tâm trí.
Chỉ riêng đội ngũ gánh quà thôi đã xếp thành một hàng dài rồi.
Dẫn đầu đội ngũ là một lão già râu ngắn khoảng 60 tuổi, bên cạnh là một người trẻ tuổi với khuôn mặt hơi hung ác nham hiểm, xem ra là có quan hệ thân thiết, không phải thầy trò thì là cha con.
Còn lại là tôi tớ và người hầu, nhìn cực kỳ phô trương.
Lão già râu ngắn kia cũng đi thẳng vào trong hầu phủ theo lẽ đương nhiên, vì tông môn mạnh như Thanh Vân Đình bọn họ tất nhiên là không cần xếp hàng bên ngoài hầu phủ.
"Này?"
Quản sự của Tiêu gia vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa hầu phủ để nghênh đón và tiễn khách bỗng bước ngang qua một bước ngăn ở phía trước.
Lão già râu ngắn chắp tay cười: "Tiêu lão đệ, đã lâu chưa tới thăm!"
Nhưng quản sự kia lại trưng ra nét mặt vô cảm: "Làm gì đây?"
Khuôn mặt tươi cười của lão già râu ngắn đã cứng lại, nhưng vẫn gượng gạo trả lời: "Phong Việt trịnh trọng thay mặt Thanh Vân Đình tới chúc thọ Hầu gia!"
Quản sự Hầu phủ hất cằm về phía đoàn người đang xếp thành hàng dài bên ngoài phủ: "Nhiều người cũng tới chúc thọ Hầu gia như vậy đều đang xếp hàng, tại sao các ngươi không xếp?"
"Tiêu lão đệ." Phong Việt vừa cười, dưới thân vừa lén đưa một hộp trữ vật ra:
"Nhưng mà Phong mỗ có chỗ nào đắc tội? Vẫn xin hãy nói rõ."
Quản sự Hầu phủ lui về phía sau một bước để cho hộp trữ vậy kia lộ rõ mồn một trước mặt mọi người, lạnh lùng nói:
"Hầu gia chúng ta quản người trong nhà như quản quân, Phong tiên sinh, ngươi đây là có ý gì?"
Người trẻ tuổi vẫn luôn im lặng kia bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã một cái.
Bị ánh mắt của tên hung ác nham hiểm này bức, quản sự Hầu gia có tu vi không quá cao liền vô thức lùi lại một bước, lát sau liền tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Phong Việt xoay người tát hắn ta một cái: "Cúi đầu! Nhắm mắt!"
Người trẻ tuổi của Thanh Vân Đình kia thực sự nhắm mắt, cúi đầu.
Lúc này Phong Việt mới quay lại, cười xòa với quản sự Hầu phủ:
"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện mong ngài thứ lỗi. Vậy là chúng ta qua bên kia xếp hàng, đúng không?"
Quản sự Hầu phủ lạnh lùng nói: "Không muốn xếp hàng thì có thể trở về. Phủ Uy Ninh hầu không thiếu chút tấm lòng này."
"Muốn xếp, muốn xếp." Phong Việt vẫn cười như cũ, hoàn toàn không để ý chút khó xử này: "Phủ Uy Ninh hầu đương nhiên không thiếu, nhưng tấm lòng của Thanh Vân Đình thì không thể không mang đến được."
Ông ta vung tay với mấy người phía sau: "Đưa người đi xếp hàng".
Người trẻ tuổi vừa nhận một cái tát kia cũng không cãi lại, xoay người đi ra phía sau hàng người.
"Để ngài chê cười rồi." Phong Việt còn hành lễ với quản sự Hầu phủ một cái rồi mới cung kính lui về phía sau.
Khương Vọng nhìn vài lần liền quay đầu đi, ra vẻ việc không liên quan đến mình thì cứ kệ nó đi. Thiếu niên hung ác nham hiểm này rõ ràng là lòng dạ hẹp hòi, nếu chuyện này rơi vào tay những người đang muốn xem trò cười của Thanh Vân Đình bọn họ thì sẽ khó tránh khỏi chuyện về sau rắc rối.
Nhưng trong lòng hắn đã nhớ kỹ hai người này.
Đối với việc Thanh Vân Đình bị cản lại trước cửa phủ Uy Ninh hầu, kỳ thực hắn cũng đã dự tính được từ sớm.
Tiêu Hùng mà trước kia bị hắn một kiếm giết chết ở Trì Vân Sơn, vừa hay cũng là họ Tiêu.
Tiêu Hùng đã mở ba phủ tuy chưa lấy được thần thông, nhưng trong số những nhân vật trẻ tuổi ở Ung Quốc, nghe nói có thể xếp trong mười lăm vị trí đầu.
Đương nhiên xếp hạng này chưa chắc đã đáng tin. Bởi vì Trì Nguyệt của Thanh Vân Đình rõ ràng mạnh hơn Tiêu Hùng, nhưng lại chưa từng nghe nói là xếp hạng mấy.
Nhưng Trì Nguyệt có thực lực cao hơn vẫn phải nghe theo ý của Tiêu Hùng. Từ đó đủ để thấy, thế lực ở Ung Quốc của Tiêu gia chắc chắn là không tầm thường. Khương Vọng tra ra thân phận của Tiêu Hùng một cách rất dễ dàng, y vừa vặn là cháu đích tôn của Uy Ninh hầu Ung Quốc.
Cũng chỉ có Tiêu gia của Uy Ninh hầu Tiêu Võ tọa trấn mới đáng để Thanh Vân Đình nghĩ ra trăm cách lấy lòng.
Trong số rất nhiều con cháu của Tiêu Võ, Tiêu Hùng tuổi còn trẻ đã khai mở ba phủ này là người có tiền đồ nhất. Nhưng y lại đã chết trong Trì Vân Sơn.
Vậy thì tất nhiên sự bất mãn của phủ Uy Ninh hầu đối với Thanh Vân Đình là có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, một người ngoài như Khương Vọng còn có thể nghĩ ra điều này, thì người của Thanh Vân Đình chắc chắn cũng nghĩ được. Hoặc có thể nói việc Phong Việt tự mình tới đây, cũng nói không chừng chính là để "chịu nhục" cho phủ Uy Ninh hầu trút giận, để tương lai đỡ phải trả cái giá thảm khốc hơn.
Cuối cùng đoàn người dài đằng đãng cũng đã di chuyển hết trước khi mặt trời lặn, hơn một nửa số người rời đi ngay sau khi tặng thọ lễ, đến cả tư cách ngồi vào chỗ cũng không có.
Thân phận hiện tại của Khương Vọng dù sao cũng là tu sĩ siêu phàm, cũng đã có giao tình với Khê Vân Kiếm Tông từ lâu, vì vậy mới có thể được mời vào trong Hầu phủ, ngồi được một chỗ. Đương nhiên, cũng chỉ là mặt ngoài cùng của tiệc cơ động Phụ trách tiếp đón bọn họ cũng là mấy người quản sự, còn người trong nhà Tiêu gia sẽ không lộ mặt. Thậm chí mấy người quản sự cũng chẳng mấy để tâm.
Khương Vọng tùy ý tìm một nơi ít người mà ngồi, không ai quen biết hắn thì hắn cũng không cần phải quen biết họ.
Không lâu sau, Phong Việt và thiếu niên hung ác nham hiểm kia cũng đi vào sân ngoài dưới sự dẫn dắt của đây tớ Hầu phủ.
Tiêu quản sự vừa nói chuyện với Phong Việt bên ngoài cửa phủ kia, lúc này đang đứng ở cửa sân sắp xếp việc nghênh đón và tiễn khách. Trong mấy người quản sự ở phủ Uy Ninh hầu, Tiêu Phúc gã đứng thứ hai, có thể thay mặt Tiêu phủ xử lý rất nhiều chuyên.
Vì vậy nên Phong Việt của Thanh Vân Đình cũng phải gọi gã một tiếng lão đệ, và gã cũng đủ tự tin để không cần phải nể mặt Phong Việt.
Với một tông môn đứng đầu phủ Thuận An như Thanh Vân Đình, cứ coi như Hầu gia đang cố tình tiếp đón không chu đáo, thì chí ít cũng nên nghênh đón vào trong sân.
Nhưng giờ này phút này, khi Tiêu quản sự liếc nhìn bọn họ, trong lòng bỗng sinh ra một loại buồn bực.
Chủ nhân đã sớm phân phó, nếu người của Thanh Vân Đình có tới, thì không cần phải hòa nhã với họ. Gã có thể tự mình quyết định chừng mực của chuyện đó. Trước đó ở ngoài cửa Hầu phủ, chuyện gã kiên quyết bắt Thanh Vân Đình xếp hàng cùng với đám người vô danh tiểu tốt kia chính là một cách để mỉa mai bọn họ.
Lẽ ra chừng đó là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì còn cần phải xem gia chủ định đoạt ra sao. Nhưng cái tên thanh niên không biết tốt xấu của Thanh Vân Đình kia lại dám trừng mắt với gã.
Hay là cho rằng một Thanh Vân Đình nhỏ bé có thể lay động được phủ Uy Ninh hầu? Lỗi lầm mà bọn họ phạm phải còn chưa chuộc, lại đám trách móc thái độ của phủ Ủy Ninh hầu?
"Các ngươi." Tiêu quản sự vì buồn bực trong lòng mà giơ tay chỉ:
"Ngồi đó đi!"
Hướng mà ngón tay gã chỉ chính là bàn mà Khương Vọng ngồi.
Sở dĩ bàn đó ít người là vì không ai muốn ngồi đó cả. Đó là vị trí gần cửa nhất trong cả sân, cũng là vị trí không được coi trọng nhất. Thường cũng là chỗ ngồi của khách mời có địa vị thấp nhất.
Trong số rất nhiều lựa chọn vào lúc này, gã đã chọn cách tương đối khiến Thanh Vân Đình càng khó xử hơn.
Thanh niên có khuôn mặt hung ác nham hiểm của Thanh Vân Đình kia giận tím mặt, hắn ta đã bước lên một bước nhưng lại bị Phong Việt một tay giữ lại.
Trong tình cảnh này mà mặt Phong Việt vẫn mang theo nụ cười.
"Phong Minh, ngồi đi." Ông ta nói.
Thanh niên tên Phong Minh nghiến răng, im lặng đi tới, hùng hổ ngồi xuống bên cạnh Khương Vọng. Đến cả ghế đầu cũng phát ra tiếng kẽo kẹt không thể chịu nổi nặng nề đã làm cho người khác có thể cảm nhận được sự khuất nhục của hắn ta.
Bản thân Phong Việt thì lại chắp tay với Tiêu quản sự, cười ha ha nói: "Khách theo ý chủ, vậy Phong mỗ phải làm phiền rồi."
Người nào không biết chuyện, chỉ sợ còn cho rằng ông ta đang hưởng đãi ngộ khách quý gì đó.
Tiêu quản sự giả vờ tươi cười trả lời: "Đâu có."
"Tiêu lão đệ." Phong Việt nhìn xung quanh, lại đi lên phía trước với vẻ thân mật: "Gia thế của Hầu phủ cao, Phong mỗ không thông lễ nghĩa, có một vài điều cần thỉnh giáo. Không biết có tiện hay không?"
Tiêu Phúc nhìn nhìn ông ta, cũng không nói là được hay không, chỉ quay người đi vào trong.
Phong Việt ném một ánh mắt cảnh cáo cho Phong Minh sau đó liền đi theo sau.
Khương Vọng thản nhiên ngồi, gật đầu với bằng hữu ngồi cạnh mới tới, nhưng chỉ nhận được cái liếc nhìn lạnh lùng của Phong Minh.
Hắn cũng chỉ cười một cái, hoàn toàn không để bụng.
Kế hoạch được tiến hành rất đâu vào đấy, tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận