Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1762: Lãnh tụ một phương, mãnh hổ một khu (2)

Người thần bí mặc áo choàng gai, đưa lưng về phía giường, tự ngồi xuống, thong dong, đạm mạc, có một loại mạnh mẽ khống chế tất cả.
Ngụy Bá Phương nhanh nhẹn mặc y phục, cũng không nhìn nữ nhân đã không dám hé răng kia một cái, cũng hoàn toàn không có ý nghĩ ngu xuẩn nhân cơ hội đánh lén. Chỉ là an tĩnh đi tới bên kia bàn trà, rất có tư thái ngồi xuống.
Thậm chí chủ động lật chén trà, rót một chén trà cho mình và vị khách đột ngột này.
“Các hạ đêm khuya đến thăm, trước đó không có chuẩn bị, chỉ có thể lấy trà lạnh tiếp đãi, xin đừng trách.”
Lịch duyệt đủ phong phú, khiến Ngụy Bá Phương rất nhanh điều chỉnh xong tâm tình.
Hắn cũng không thể hiện sự phẫn nộ, cũng tuyệt đối không biểu đạt sự oán hận.
Chẳng qua là rất có thành ý nhìn Khương Vọng, cho dù Khương Vọng hình như cũng không phản ứng với hắn.
Hắn lại nói: “Các hạ là người của Vô Sinh giáo? Lý thành chủ bảy ngày trước mới chủ trì chúng ta giảng hòa, các người phát triển ở Thành Quốc, lại không nể mặt triều đình như vậy, thật sự là không quá thích hợp…"
Khương Vọng hờ hững nói: “Ta không phải người của Vô Sinh giáo.”
Ngụy Bá Phương thở dài một hơi, sau đó nói: “Mặc kệ Vô Sinh Giáo là mời các hạ từ đâu tới, trả bao nhiêu đạo nguyên thạch, ta đều sẵn lòng ra giá gấp đôi. Cho dù bí khố bản điện không trong tầm tay, bán pháp khí cũng khiến các hạ thỏa mãn! Không biết có thể nói chuyện hay không?”
“Ngươi làm ta thất vọng quá, Ngụy Bá Phương.” Khương Vọng nghiêng đầu nhìn Ngụy Bá Phương, tháo áo choàng xuống, đặt lên bàn, cười nói: “Thủ tịch trưởng lão trung thành tận tâm của ta, không ngờ không nghe ra giọng của ta.”
Xuất hiện trong mắt Ngụy Bá Phương, là một khuôn mặt đã lâu không gặp.
Hắn lấy sự nhanh nhẹn tuyệt đối không xứng với tuổi tác rời khỏi ghế ngã xuống đất, quỳ gối trước mặt Khương Vọng, nước mắt lập tức tràn ra: “Điện chủ đại nhân! Thuộc hạ ngày nhớ đêm mong, luôn trông mong ngài trở về!”
Hắn lau nước mắt, hết sức động tình: “Ngài không biết, trong những ngày ngài không ở đây, các huynh đệ trong điện…sống rất khổ!”
Tiếng “khổ” cuối cùng, một vịnh ba than, dư âm kéo dài, thật là cảm động.
Nếu muốn nói đúng sự thật.
Hắn và Gia Cát Tuấn vốn chỉ muốn trước tiên giả vờ giả vịt chống đỡ một hồi, sau đó vơ vét một đống rồi rời đi. Không nghĩ tới tùy tiện phát triển tông môn một chút, vậy mà phát triển lên…
Dứt khoát ngắn hạn chuyển thành trường kỳ, cướp đoạt biến thành tiến cống. Dù sao kiếm một lần không bằng kiếm mỗi ngày.
Về phần Độc Cô đại nhân bỏ đi kia…
Thời gian lâu như vậy, ngay cả lá thư cũng không có, quỷ còn nhớ rõ!
Không nghĩ tới đệ tử danh môn họ kép Độc Cô kia, lại còn nhớ rõ tông môn nhỏ yếu trong tiểu quốc hẻo lánh này của bọn họ. Loại chuyện này, hoang đường giống như một thiên chi kiêu tử đã định trước sẽ lên đô thành xa xôi phát triển, lại nhớ mãi không quên mấy quả trứng gà trong thôn sát vách.
Cái này phải lo việc nhà tới mức nào?
Thế nhưng không ngờ được thì không ngờ được, đã quên thì đã quên.
Giờ phút này nước mắt của hắn nói đến là đến, cũng không có nửa điểm hàm hồ.
“Thuộc hạ thủy chung ghi tạc chỉ thị của ngài, quên ăn quên ngủ, quên cả sống chết, rốt cuộc phát triển Linh Không điện thành đệ nhất đại tông môn của Thành Quốc! Quá trình mặc dù vô cùng gian nan, nhưng mỗi lần chống đỡ không nổi, chỉ cần nghĩ đến giọng nói nụ cười của điện chủ đại nhân, thuộc hạ liền được cổ vũ, một lần nữa sinh ra sức mạnh! Hôm nay đạt thành tích như vậy, cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của ngài.”
“Điện chủ, điện chủ đại nhân của ta!” Hắn khóc đến nỗi bi thương mà thành khẩn: “Ngài đã trở về, lão hủ thật sự có thể nhắm mắt rồi!”
Khương Vọng: …
Ngụy Bá Phương cái gọi là quên ăn quên ngủ, không màng sống chết, hắn chắc chắn chỉ nhìn ra được một cái “quên ngủ”.
Nhưng giờ phút này cũng chỉ nói: “Nỗi vất vả của Ngụy trưởng lão, bản tọa hiểu rất rõ. Như vậy đi, ngươi trước tiên bảo người gọi Chư Gia Cát Tuấn tới đây, có lời gì chúng ta cùng nói, đỡ phải tốn thời gian.”
Lần này hắn đến Thành Quốc chỉ là đi ngang qua, cũng không tính lãng phí quá nhiều thời gian.
Ngụy Bá Phương lập tức lau nước mắt: “Được, ta tự mình đi mời Gia Cát trưởng lão!”
Khương Vọng thản nhiên nhìn lão một cái: “Để ta và tôn phu nhân ở cùng một phòng, chỉ sợ không thích hợp.”
“Điện chủ đại nhân có thể lo lắng cho thuộc hạ như vậy, thuộc hạ cho dù chết ngay lập tức, có gì tiếc nuối đâu?” Nước mắt vừa mới lau đi của Ngụy Bá Phương lại muốn tràn ra, sau đó nói: “Vậy ta sai người đi mời Gia Cát trưởng lão.”
Ý nghĩ chuẩn bị tiện tay diệt khẩu trước kia, đã bị dập tắt.
Hắn bước nhanh ra cửa, mở cửa phòng, phát hiện hộ vệ trong viện vẫn tận chức thủ hộ ở nơi đó, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là không phát giác gì đối với động tĩnh trong phòng, thấy hắn mở cửa, mới đi tới hành lễ.
Trong lòng Ngụy Bá Phương càng nghiêm nghị, nhưng cũng không nói gì khác, chỉ nhẹ giọng phân phó: “Đi mời Gia Cát Tuấn trưởng lão đến phòng ta, nói ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.”
Hộ vệ vội vàng rời đi.
Ngụy Bá Phương đóng cửa phòng, quay lại, tha thiết nhìn Khương Vọng: “Lần này điện chủ đại nhân trở về đúng lúc lắm, vừa vặn uống một chén rượu mừng với thuộc hạ. Ta cùng… Tiểu Hồng này, tình đầu ý hợp, đang chuẩn bị chọn ngày thành hôn. Ngài cần phải làm người chứng kiến cho ta!”
Dù Khương Vọng kiến thức rộng rãi, nhưng nhất thời vẫn có chút không kịp tiếp lời.
Hắn vốn chỉ là thuận tay bảo vệ nữ nhân này một mạng, không nghĩ tới họ Ngụy này vậy mà thuận thế bò lên trên, “thành thân”.
Cũng quá là nhân tài!
Nữ nhân trên giường quấn trong chăn, nhỏ giọng nói: “Ta là Tiểu Tử…”
“Đúng, có đôi khi ta cũng gọi nàng là Tiểu Tử.” Ngụy Bá Phương mặt không đổi sắc, tâm không nhảy: “Thú vui khuê phòng, khiến cho điện chủ đại nhân chê cười.”
Làm khó hắn có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
Khương Vọng suy nghĩ rồi lấy ra một viên nguyên thạch, đặt tới trước mặt Ngụy Bá Phương: “Tới vội vàng, coi như đây là quà mừng, chúc mừng Ngụy trưởng lão tân hôn. Xin đừng trách.”
Là một lão hủ tu sĩ ở thời khắc sinh tử còn muốn thu mua thích khách, cũng chỉ có thể lấy đạo nguyên thạch làm đơn vị đánh giá, Ngụy Bá Phương nâng viên nguyên thạch, lần này thật sự là nước mắt giàn giụa.
Hắn nhớ mang máng lúc trước vị điện chủ này, thế nhưng vừa tiếp vị liền đi lục soát bí khố, đem tất cả đồ vật quý giá nhất đều soát một lần. Lúc này lại còn có thể thấy được tiền hồi đầu!
Hơn nữa còn là nguyên thạch…
“Tâm ý của điện chủ đại nhân, thuộc hạ sao dám cự tuyệt?” Ngụy Bá Phương nức nở: “Chỉ là mối thâm tình của ngài, thuộc hạ cũng không biết đời này còn có thể trả lại…”
Cũng không biết hắn đã một đống tuổi như vậy, sao mà còn có thể làm được nước mắt vĩnh viễn không khô cạn.
Đương nhiên, cho dù hôm nay hắn khóc chết ở đây, Độc Cô đại nhân cũng tuyệt đối không thể lấy ra viên nguyên thạch thứ hai.
Ngay lúc thủ tịch trưởng lão Linh Không điện nước mắt lưng tròng, nói hắn những năm qua cố gắng ngăn cơn sóng dữ thế nào, huyết chiến kẻ đối địch với tông môn ra sao…
Gia Cát Tuấn cuối cùng cũng khoan thai đi tới.
Khi nói chuyện với hộ vệ ngoài cửa, còn có vài phần cái giá của thượng vị giả: “Ngụy trưởng lão đêm hôm khuya khoắt như vậy tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc trước Độc Cô đại nhân tùy tiện bố trí một chút liền rời đi.
Chỉ để lại hai đại “tâm phúc” mỗi người đều lòng mang ý xấu.
Lúc đó Gia Cát Tuấn có thể lấy tu vi Đằng Long Cảnh ngồi vững vị trí trưởng lão, địa vị ngang hàng với Ngụy Bá Phương, toàn bộ nhờ mối quan hệ với thành chủ bản thành.
Thậm chí lần này tranh chấp với Vô Sinh giáo, cũng hoàn toàn dựa vào hắn ta đứng ra, mời được lực lượng phía triều đình Thành Quốc, ngăn cản tranh chấp mở rộng.
Hiện nay, thế lực của hắn ở trong Linh Không Điện, cũng không yếu hơn Ngụy Bá Phương bao nhiêu. Cho nên đêm hôm nay bị gọi tới nghị sự, trong lòng có chút oán khí. Nếu không phải gần đây quan hệ căng thẳng với Vô Sinh giáo, lo lắng thật sự có đại sự phát sinh, hắn lười tới đây một chuyến.
Nghe được động tĩnh, Ngụy Bá Phương lập tức nghiêm mặt chỉnh tề quần áo, lấy tư thái cương trực, tự mình mở cửa phòng.
Gia Cát trưởng lão mắt tam giác mày cong vút, ánh mắt kinh ngạc lướt qua người Ngụy Bá Phương, rơi vào trên người Khương Vọng đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
Hắn gần như dùng tốc độ ám sát vọt lên, nhào tới trước người Khương Vọng, ôm lấy bắp chân Khương Vọng, bắt đầu ngâm bằng kiểu tam đoạn: “Điện chủ! Đại nhân! Của ta! A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận