Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1953: Thiên Hậu không biết chuyện nhân gian (2)

Hề Mạnh Phủ không phải người sợ đối thủ, nhưng đối mặt một Tề quân như vậy, một nước Tề như vậy, đúng là không ngừng cảm nhận mình vô lực!
Lòng người trong thành Đồng Ương, càng lúc càng thêm hoang mang.
Hắn tự tay bố trí đợt phản kích này, cũng là bắt buộc phải thực hiện trước dự tính, bởi vì nếu còn nhịn thêm, có khi không có cơ hội để mà làm nữa. Hề Mạnh Phủ ngồi thẳng băng, chợt nghĩ tới Mân Vương.
Hôm nay Mân Vương cũng không tham dự nghị sự, lúc này còn đang ở trên cổng thành. Nói rằng việc tuần tra phòng thủ thành, nói rằng là do Võ Vương làm chủ, nhưng hắn chợt nghĩ đến Mân Vương, không phải vì tin tưởng vào quân lược gì của Mân Vương, mà vì mấy ngày nay bên tai nghe thấy một bài thơ.
"Trai trưởng trai thứ chết sa trường, Cháu mới mười lăm gánh trường thương, A lang a ca đang đâu thế? Rời nhà diều giấy đứt dây bay. Thái hậu không biết chuyện nhân gian. Thanh Loan ban thư truyền Mân vương!"
Không biết người nào làm ra, một bài thơ đau lòng đáng chém! Hắn không tin những chuyện trong bài thơ, hoặc là nói những chuyện đó không quan trọng. Hắn chỉ lo bài thơ này truyền ra sẽ gây nên ảnh hưởng thế nào... . Bài thơ này được lan truyền nhanh như vậy, cho thấy khả năng tình báo mạnh mẽ của người Tề.
Có thể viết ra một bài thơ châm chọc mạnh như vậy, đủ thấy người Tề rất hiểu về triều đình Hạ quốc. Các cuộc dư luận chiến trước đây, nước Tề luôn thực hiện phương châm gặp chiêu phá chiêu, ngay cả Tề Thiên tử cũng bị dư luận xuyên tạc sôi sùng sục ép phải ra mặt tỏ thái độ. Hề Mạnh Phủ luôn cảm thấy, ít nhất trên chiến trường này, Hạ quân đã chiếm ưu thế.
Nhưng không ngờ, người Tề lại phản kích nhanh như vậy, hung hãn như chó sói như vậy. Lời tố cáo trong bài thơ vô cùng là nghiêm khắc, đầu tiên là dùng giọng điệu của lão nhân, rằng trai trưởng lẫn trai thứ của mình đều tử trận, cháu trai mới mười lăm tuổi cũng bị chiêu mộ ra trận. Sau đó chuyển sang góc nhìn của nữ tử trong nhà, rằng người chồng người anh mà mình mãi mong chờ đều không chờ thấy.
Rời nhà quá lâu, như con diều đứt dây, ngay cả một lá thư gửi về nhà cũng không hề có. Cuối cùng là một câu phẫn nộ, nói Thái hậu cao cao tại thượng, căn bản không biết nổi khổ của dân gian, ở thời điểm này, mà còn ở trong Thanh Loan điện gặp riêng vương!
Thái hậu có ở trong Thanh Loan điện gặp Mân Vương không? Đương nhiên là có. Thanh Loan điện vốn là nơi Thái hậu xử lý chính sự, đến Thanh Loan điện với đi vào triều chẳng khác mấy là bao. Có phải là gặp riêng không? Sau chiến sự ở Kiếm Phong Sơn, đúng là cũng có một lần, chỉ gặp riêng, không có đại thần nào khác. Nếu vì vậy mà bảo Thái hậu và Mân vương có cái gì đó, Hề Mạnh Phủ chắc chắn không tin, Nhưng hắn cũng biết…
Loại chuyện này rất khó mà giải thích. Khổ là con người lại thích đi lan truyền những câu chuyện như thế này, truyền đi lâu, truyền đi nhiều, sẽ thật sự làm dao động lòng quân. Mân Vương để tránh hiềm nghi, hôm nay đi tuần thành, quyền lực giao hết cho Võ Vương. Thái hậu là người trong cuộc trong lời đồn, cũng rất khó ra mặt xử lý chuyện này.
Còn Thiên tử... Hề Mạnh Phủ không ngại thừa nhận, Hạ hoàng bây giờ, thua xa tiên đế. Dưới tình huống này, có khi nào xảy ra chuyện gì bưng bít không? Hắn lo là lo cái đó. Hắn nhìn Võ Vương, từ từ bình tĩnh lại. Đánh lui Tề quân, không phải là chuyện của một người một nhà, nó cần tất cả người Hạ quốc cùng cố gắng. Hắn chỉ có thể làm hết sức những việc mình có thể làm, sau đó không thẹn với lương tâm nghênh đón kết quả. Choang! Bình hoa sứ Ngọc Phủ, bị đập vỡ. Hạ hoàng năm nay bốn mươi hai, ở trong tẩm cung đập binh binh bang bang.
"Thật là nhục nhã!"
"Thật là nhục nhã!" Long bào buông xõa, mái tóc dài tán loạn, thấy cái gì là đập cái đó, đã đập được chừng nửa giờ. Thái giám cung nữ đều núp hết ở phòng ngoài, run lẩy bẩy. Gương mặt phình lên thành màu đỏ tím, thường ngày luôn cố giữ nét uy nghi, lúc này bị phá hủy sạch vì tức giận. Choang! Rầm! Lại ném ly vàng, hất đổ ngọc án. Không nhịn được gầm lên:
"Nuôi mấy triệu hùng binh, nuôi cả một triều công khanh, cả một giang sơn vạn dặm, mà lại để Quả nhân bị nhục như này!"
"Đủ rồi.” Một giọng nói chợt vang lên trong tẩm cung. "Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy! Ai cho ngươi lá gan! Trẫm phải làm thịt một…." Ngực Hạ hoàng phập phồng dữ dội, ánh mắt phun lửa quay phắt lại, nhìn thấy Võ Vương Tự Kiêu. Hạ hoàng tưởng người lên tiếng là thái giám của Thái hậu đặt ở chỗ mình, vì giọng nói vừa rồi thật sự là nghe không có sức, nhưng đến khi quay người lại mới nhận ra là Võ Vương Tự Kiêu đích thân tới. "Hoàng thúc tổ!" Hạ hoàng cố gắng kìm lại cơn giận:
"Sao ngài lại tới?"
"Ừ, lẽ ra Bổn vương trấn giữ tiền tuyến, không thể đến đây, dù chỉ hàng xuống pháp thân, cũng sẽ bị đạo tắc luôn nhìn vào gây nguy hiểm." Tự Kiêu nói đến đây thì dừng lại, nhìn Hạ hoàng:
"Nhưng nếu bổn vương không đích thân tới, ngươi định sẽ thế nào? Phá cả tẩm cung này à? Hay là phá luôn thành Quý Ấp?"
"Hoàng thúc tổ!" Giọng Hạ hoàng vừa tức vừa khuất nhục, gọi lên một tiếng, mới nói:
"Bọn họ sỉ nhục trẫm quá đáng!"
"Bọn họ?" Tự Kiêu giọng thong thả:
“Bọn họ là ai?"
"Còn có thể là ai!" Hạ hoàng giận không kiềm chế được, nhưng lại cố dằn xuống, hậm hực:
"Phòng ngoài cũng lan truyền rồi!"
"Ngươi tin?"
"Trẫm đâu có muốn tin!" Hạ hoàng chỉ ra hướng ngoài cung, tay nổi cả gân xanh, trán run lên, giọng cũng run lên vì giận:
"Nhưng bọn họ bọn họ, quả thật là gặp riêng nhau ở Thanh Loan điện, không có một người ngoài nào! Đường đường là người đứng đầu một nước, mà bị chọc tức đến bộ dáng thế này, quả thực đáng thương. Nhưng... Bốp! Đáp lại lời Hạ hoàng, là một cái bạt tai của Tự Kiêu. Cung nữ thái giám có mặt ở đó như bị sét đánh, ai cũng ước gì khoét mắt mình ra cho rồi. Vì cái tát này, rất là mạnh. Hạ hoàng lăn mười mấy vòng trên không trung, đập vào cây cột kim long của tẩm cung mới ngã xuống. Cả hoàng cung Đại Hạ rung lên, hộ quốc đại trận đang tỏa sáng chói lọi cũng chập chờn một thoáng. Thiên tử bị nhục, quốc thế dao động! Hạ Thiên tử ôm mặt, không tin nổi, vừa giận vừa sợ. Tuy hắn ta là một Thiên tử không có thực quyền ba mươi ba năm, nhưng vẫn luôn được hưởng sự uy nghi tôn trọng của Đại Hạ, chưa từng bị ai coi thường, khinh rẻ. Mùi vị một tát này, suốt bốn mươi hai năm cuộc đời, lần đầu tiên mới nếm trải! Tự Kiêu nhìn đôi mắt giận dữ, và sự kinh hoảng sợ hãi núp dưới đáy mắt của Hạ hoàng, không kiềm chế được thở dài trong lòng. Tiên đế là nhân vật cỡ nào, sao lại sinh ra đứa con như này! Nếu những hoàng tử hoàng nữ năm đó vẫn còn... dù có chọn người nào, cũng không đến nỗi thế này! Nhớ đến tiên đế, giọng Tự Kiêu dịu đi:
"Ngu Lễ Dương là trụ cột quốc gia, ngươi hiểu thế nào là trụ cột quốc gia?" Hạ Thiên tử từ dưới đất từ từ bò dậy, cắn răng không nói lời nào. Tự Kiêu nhìn hắn ta:
"Trụ cột quốc gia nghĩa là quốc gia này là nhờ hắn chống đỡ mà lên, chứ không phải là dựa vào ngươi. Đã hiểu chưa?" Hạ Thiên tử hít thở thật sâu mấy lần, giọng căm hận:
"Quả nhân biết hắn quan trọng, trước giờ quả nhân đối với hắn đều kính trọng có thừa, vinh hoa phú quý, có để sót cái gì đâu! Cái gì cho được đều cho, không cho được cũng cho. Quả nhân chỉ hận long ỷ này không thể chia cho hắn một nửa! Nhưng hắn ngàn không nên, vạn không nên …. ".
"Đừng nói giữa Mân vương với Thái hậu vốn chẳng có gì, mà dù là có, thì ngươi cũng phải học mở một con mắt nhắm một con mắt cho ta!" Tự Kiêu nghiêm nghị ngắt lời:
"Đừng nói Mân Vương muốn có cái gì với mẫu hậu ngươi, dù hắn có muốn có cái gì với ngươi, ngươi cũng phải ôm mông mà đáp ứng! Bổn vương nói thế, ngươi đã nghe rõ được chưa, đồ ngu nhà ngươi? !" Như sấm đánh đùng đoàng. Hạ Thiên tử tóc tai chật vật lảo đảo suýt ngã, cố gắng đứng yên. Ánh mắt nhìn Võ Vương, vô cùng thê thảm. "Hoàng thúc tổ." Hạ hoàng chảy nước mắt hỏi:
"Xưa nay Thiên tử, có ai khuất nhục như trẫm chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận