Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1194: Kinh trập

- Giải thích, tiết Kinh trập là ngày mùng 4 hoặc mùng 5 tháng 3. Hết giải thích.
"Đặng... Kỳ?! Sao phải gọi bằng cái tên này?" Hách Liên Vân Vân hỏi.
"Bởi vì có một người họ Đặng, vĩnh viễn là anh hùng hàng đầu trong lòng ta."
Hách Liên Vân Vân ngồi dịch qua, trong con ngươi xanh biếc đầy tình cảm: "Cái anh hùng hàng đầu này, giờ vẫn còn là hàng đầu hả?"
"Ai dà, ta chỉ nói đại thôi. Hoàng Hà chi hội mà, phải đặt tên mới, mới có không khí!"
Ánh mắt trìu mến của cô nương thảo nguyên thoắt cái chuyển thành sùng bái: "Chỉ thuận miệng nói đại, mà cũng biên thành được câu chuyện, đặt cái tên dễ nghe như vậy, ngươi tài hoa thật!"
Triệu Nhữ Thành: ...
Không biết tại sao, lúc này đứng trên Diễn võ đài, Triệu Nhữ Thành lại chợt nhớ tới đoạn đối thoại này.
Hắn không hề định nhớ tới ai, nên nhanh chóng quăng đoạn ký ức này ra khỏi đầu.
Hắn nhìn vào đối thủ, tâm trạng bình tĩnh lại.
Đặng Nhạc chết rồi.
Loại "Chết" này, không phải chết về mặt thể xác, thì cũng chết về mặt thần hồn.
Nhưng dù là kiểu nào, thì cảm xúc, tình cảm của Đặng Nhạc nhất định là đã chết.
Điểm này hắn biết rất rõ.
Bởi vì một Đặng Nhạc còn sống, sẽ không bao giờ cho phép mình trở thành điểm yếu để người ta uy hiếp hắn.
Thông tin viết trên tờ giấy Đại Tần Trấn Ngục Ti đưa tới, không hề đáng tin.
Đặng Nhạc là người hắn hiểu rõ nhất, tin tưởng nhất, là chỗ dựa cuối cùng của hắn trên đời này.
Nên hắn biết, ngay cả Đại Tần Trấn Ngục Ti, cũng không có khả năng ngăn cản Đặng Nhạc đi chết.
Dù trên ngón tay kia còn giữ được bao nhiêu sinh cơ, làm ra được trò gì mà không bị ai phát giác, chờ trong Ốc quốc, thì cũng nhất định là cạm bẫy.
Không có Đặng Nhạc.
Bốn chữ này, hắn đã lặp đi lặp lại trong lòng rất nhiều lần, để đánh vỡ ảo tưởng ngây thơ của bản thân. Hắn vốn không hề ngây thơ, nhưng chuyện có liên quan đến Đặng Nhạc, hắn không khống chế nổi sự thương tâm khao khát ở trong lòng.
Nhưng hắn biết, Đặng Nhạc chết rồi.
Đây là một kết quả.
"Kết quả" ý là... Không thể thay đổi được.
Hắn là một người thông minh, luôn biết mình không thay đổi được kết quả.
Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy.
Nên hắn một mực trốn tránh, thức thời mới là tuấn kiệt quên nó đi.
Kiếp nạn ở thành Phong Lâm đã khiến hắn quyết định rằng trước khi "Kết quả" không thể thay đổi xảy ra, ít nhất sẽ cố gắng bảo vệ người trước mắt.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong cố gắng nho nhỏ này thôi, không hơn.
“Món quà” Đại Tần Trấn Ngục Ti đưa tới.
Làm hắn không thể yên lặng được nữa.
Hắn bắt đầu muốn tặng lại "Thịnh tình" trả lễ cho người ta!
Nhìn bao quát toàn thiên hạ, có thể đối kháng với Tần, chỉ có bốn năm nhà.
Và nhà hắn chọn dạo gần đây, là Mục quốc.
Cơ hội gần đây nhất, chính là Quan Hà Đài.
Nên hắn đứng dậy.
Đại diện cho Mục quốc tham gia Hoàng Hà chi hội, là cách thức nhanh nhất để hắn giành địa vị ở Mục quốc. Biểu hiện càng chói mắt, sẽ càng có nhiều sự che chở, sẽ càng có được sự ủng hộ thật sự, đủ sức nặng.
Chọn Ân Văn Hoa, không phải là chọn đại.
Ngoài thiên kiêu của nước bá chủ, Ân Văn Hoa là một trong những người có thanh danh thịnh nhất, rất có phân lượng.
Đang muốn mượn kỳ danh!
Tiếng Dư Tỷ vang lên.
"Chư vị, đây rất có thể là thời khắc vinh dự nhất trong cuộc đời các ngươi..."
Y hiếm hoi nói nhiều thêm một câu, rõ ràng là vì chuyện của Lâm Chính Nhân mà có ý ám chỉ, sau đó nói: "Hãy tỏa sáng đi!"
Ánh sáng xanh chia tách các thiên kiêu trên đài lúc này biến mất.
Đùng đùng!
Tiếng sấm rền vang.
Lắng nghe kĩ, sẽ nhận ra không phải là tiếng sấm, mà là tiếng kiếm reo.
Ân Văn Hoa rút kiếm ra, thứ lưu động không phải kiếm quang, mà là điện quang. Trong nháy mắt dẫn sấm rền vang, vạn vật rung chuyển, sinh cơ dạt dào.
Một kiếm này vừa ra, sấm xuân rền vang, vụ xuân vào vụ.
Đây là Kinh Trập kiếm!
Chỉ mới tiếng kiếm minh thứ nhất, đã làm người ta cảm nhận được sức sống của mùa xuân.
Kiếm này lướt tới trước, có sấm quẩn quanh, nhưng lại như đạp cỏ dạo xuân, tự nhiên thấy hoài cảm khó hiểu.
Khương Vọng không nhịn được bật cười.
Kiếm khách giỏi thích kiếm thuật hay, khó tránh được thấy cái mình thích là không nhịn được. Tuy hắn không phải kẻ vì kiếm mà cuồng như Ninh kiếm khách, nhưng cũng có thiên phú kiếm đạo rất cao, yêu kiếm như mạng.
Tử Thư vốn vẫn luôn do dự, không biết nên xem Khương Vọng chiến đấu, hay xem sư huynh Ân Văn Hoa thư viện chiến đấu. Thật ra thì chẳng có gì phải do dự đâu, nhưng kiểu gì cũng phải ra vẻ giằng co một chút, khó xử một chút.
Nhưng Lâm Chính Nhân bỏ cuộc so tài, thì hoàn toàn không cần phải ra vẻ nữa.
Tha hồ xem thôi...
Xem Khương Vọng rồi xem Ân Văn Hoa đấu với Đặng Kỳ!
Nàng nhìn vẻ mặt khen ngợi của Khương Vọng trước, sau đó mới nhìn qua Kinh Trập kiếm của sư huynh Ân Văn Hoa, không nhịn được khen: "Ánh mắt thật tốt!"
Hai mươi bốn tiết khí kiếm, là cha nàng biên soạn đó!
Ngay cả Lý Long Xuyên có nhãn lực kinh người cũng không nén được kinh ngạc, người ta đánh đẹp như vậy, sao ngươi lại khen mắt tốt? Không đúng... Chẳng lẽ trong lời khen này còn có ý khác? Đây chính là cái gọi là “lời nhẹ nghĩa sâu” mà bá phụ từng nói? Nho sinh nói chuyện lúc nào cũng khó hiểu như vậy hả?
Hứa Tượng Càn hiểu ý, nhìn Khương Vọng với vẻ đầy hâm mộ, rồi "Khích lệ" quay qua nhìn Chiếu Vô Nhan.
Chiếu Vô Nhan yên lặng thở dài.
Nàng chưa bao giờ hối hận khi quyết định. Nàng có khả năng gánh vác mọi lựa chọn của mình. Chỉ có mỗi cái tên đầu to này, là luôn có khả năng làm nàng nảy lên cảm giác hối hận.
Lúc nào cũng có khả năng mới một khắc trước cảm thấy hắn cũng không tệ lắm... là liền ngay khắc sau liền thấy nghi ngờ cuộc đời.
Ai, xem so tài thôi.
Trên tràng, lôi quang nổ đùng đùng.
Chợt có một ánh kiếm lướt qua.
Kiếm khí bay tung, nổ thành một cây một cây hoa đào, sống động lượn quanh Đặng Kỳ!
Đặng Kỳ đeo mặt nạ bằng đồng xanh, cơ bản là không nhìn thấy được mặt mũi, nhưng chẳng biết tại sao, hắn đứng một mình ở đó, lại như vô hình có một cây hoa đào sống động nở đầy hoa vì hắn, cực kỳ xứng đôi với hắn.
Tiếc rằng cây đào này không phải là cây đào thật, hoa đào này là kiếm hoa.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà sát cơ tứ phía.
Chân Đặng Kỳ bất động, tay cũng rút kiếm.
Trong tay hắn vốn không có kiếm!
Nhưng tay trái tạo tư thế như đang cầm kiếm, kiếm khí rào rào rạt rạt, không ngừng ào ạt tuôn ra.
Kiếm khí này sắc bén, cương liệt, có hình có chất, có màu vàng đen.
Dưới tràng có người bật kêu thành tiếng: "Canh Kim kiếm khí!"
Tiếng kêu này đương nhiên không thể vọng được tới tai người trên diễn võ đài chữ Bính, không đủ để quấy nhiễu chiến đấu ở trên đài.
Nhưng Khương Vọng nghe thấy, không kiềm được tăng thêm mấy phần chú ý.
Tay trái Đặng Kỳ phóng ra Canh Kim kiếm khí, tay phải cũng lật, tạo tư thế đang rút kiếm.
Tay phải nắm vào không khí, kéo một cái, thế mà lại rút ra một thanh kiếm thật!
Một thanh trường kiếm do Canh Kim kiếm khí quấn thành!
Đặng Kỳ "Rút ra” kiếm này, chỉ đơn giản bằng một động tác kéo một cái.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Âm thanh kiếm khí sắc lẻm cắt qua không khí.
"Cành hoa" đứt, "Cánh hoa" vỡ.
Chỉ một kiếm, đã phá tan cây hoa đào bao phủ toàn trường!
Ân Văn Hoa có vẻ ngoài lịch thiệp thanh tú, nhưng dùng là dùng "Kinh Trập" kiếm, kiếm vừa ra là nổi lôi đình, rõ ràng tính tình chẳng mềm mại chút nào.
Trường kiếm trong tay chuyển một cái, cuốn "Hoa đào" rơi đầy đất lên.
Quấn lấy kiếm khí, vẩy một cái!
Trên tràng nổi lên một âm thanh vô cùng êm tai, như tiếng chim ca, như tấu tiên nhạc, làm người nghe si ngốc như say.
Kiếm khí tụ lại, tạo thành những con chim màu vàng kim xinh đẹp.
Đây là "Chim thương canh".
Tiếng chim hót thay nhau vang lên, hòa nên một bài tuyệt diệu.
Bầy chim thương canh màu vàng kim bay đầy trời, từ đủ hướng, góc khác nhau, bay về phía Đặng Kỳ.
Chiêu này của Kinh Trập có hiệu quả rất giống với Bát Âm Diễm Tước.
Nhưng Đặng Kỳ cũng vẫn chỉ một chiêu, cắt ngang một nhát.
“Kiếm" của hắn cắt tới nửa đường, đột ngột tản ra, nổ bung thành hàng triệu tia Canh Kim kiếm khí màu vàng, từng tia, từng luồng, đều rít vang.
Mỗi một tia kiếm khí đều là một nhát kiếm.
Đám chim thương canh trong nháy mắt bị cắt cổ, rơi xuống rào rạt như mưa!
Đặng Kỳ siết chặt nắm tay, Canh Kim kiếm khí lại thành hình.
Cuối cùng hắn cũng động, bước về phía trước!
Kiếm thế của Ân Văn Hoa lại thay đổi.
Trường kiếm trong tay hướng ra xa, Kinh Trập kiếm lại biến đổi.
Kinh Trập có ba biến hóa. Biến hóa thứ nhất là đào nở hoa. Biến hóa thứ hai là chim thương canh hót. Biến hóa thứ ba là ưng hóa thành cưu !
Biến hóa một vỡ, biến hóa hai chết, biến hóa thứ ba, trọng định cảnh xuân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận