Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2177: Tiếc rằng hoa tàn lá vàng đã già đi (2)

Trong lúc đang suy tư tìm kiếm Lâm Hữu Tà, Khương Vọng không ngừng nhớ tới những thứ liên quan đến nàng, nên mới vô thức ngưng tụ ra Truy Tư thảo, chứ chưa từng nghĩ tới nhờ thuật này đi tìm.
Nhưng bây giờ, Truy Tư thảo lại có phản ứng!
Trên người hắn có cái gì, khiến phương diện thần hồn nhận biết Lâm Hữu Tà, phát sinh ra cảm ứng như vậy?
Khương Vọng ngồi xuống, lấy ba hộp trữ vật luôn mang theo trong người ra. Ba chiếc hộp to bằng móng tay trải ra trên bàn sách, nhanh chóng căng phồng lên, giống như ba cuốn sách bìa gỗ dày cộm.
Hắn mở nắp hộp, nhìn thấy những ngăn nhỏ được xếp chỉnh tề cùng các loại đồ vật được cất ở bên trong.
Nhiều nhất là tài vật, có Nguyên thạch, Vạn Nguyên Thạch, Đạo Nguyên Thạch... Còn có mấy viên Sinh Hồn Thạch. Chúng vừa là tiền tệ của thế giới siêu phàm, cũng vừa có thể bổ sung tiêu hao trong lúc chiến đấu.
Ngoài ra còn có kim, ngân, Đao tệ, Hoàn tệ... mỗi thứ một ít.
Là do hắn từng du lịch thiên hạ, dùng chi trả việc ăn uống...
Hắn thận trọng kiểm tra từng thứ một, cuối cùng dừng lại trên một bản sách mỏng !
Đây là một cuốn sách vô danh mà Lâm Hữu Tà đã từng tặng cho hắn.
Là tâm huyết cả đời liên quan đến nghiệm thi do danh bổ Lâm Huống soạn thảo, được Địa Võng Bá Ô Liệt tu sửa thêm.
Lúc đó Lâm Hữu Tà quyết ý chịu chết, trước tình huống toàn bộ chứng cứ đã bị xóa đi, nàng muốn dùng cái chết của mình để lưu lại chứng cứ, vì vụ án Lôi quý phi nhiều năm trước, vì để lật lại bản án cho Lâm Huống.
Vậy nên, nàng mới giao cuốn kỳ thư ghi chép các cách thức thu thập manh mối từ thi thể cho Khương Vọng.
Là sở truyền của thế gia Thanh Bài, giá trị của quyển sách này không cách nào dùng tiền tài để cân nhắc.
Hoặc là có thể nói ! nếu nó được lưu truyền, nhất định có thể trở thành một bộ sách kinh điển nhất của đạo Hình Danh Pháp gia.
Khương Vọng hoảng hốt cầm lấy cuốn sách mỏng này, cảm ứng do Truy Tư thảo truyền đến là chỉ cuốn sách này.
Quả thực không thể dùng cách này để nắm bắt tung tích Lâm Hữu Tà...
Nhưng đây là một bản bí tịch ghi chép phương pháp nghiệm thi, còn Lâm Hữu Tà đến giờ vẫn chưa biết sinh tử.
Cuốn sách mỏng này không có ích gì cho tình huống hiện tại, Khương Vọng cũng mong muốn nó vĩnh viễn không không cần thể hiện ra tác dụng.
Có điều... Bây giờ hắn ngồi một mình trong thư phòng, nhìn cuốn sách mỏng được mở ra trên bàn đọc sách, lại nghĩ đến bằng hữu bặt vô âm tín, trong lòng có một nỗi phiền muộn khó diễn tả thành lời.
Đó là Lâm Hữu Tà.
Là truyền nhân duy nhất của Tứ đại thế gia Thanh Bài.
Nàng mất tích từ đầu tháng năm, nhưng không có bất kỳ ai chú ý đến.
Lâm Huống - phụ thân của nàng đã chết vào năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám. Ô Liệt - người đã nuôi lớn nàng, chết vào năm Nguyên Phượng thứ năm mươi lăm. Cùng năm, Lệ Hữu Cứu thuộc tứ đại thế gia Thanh Bài cũng bị chết vì hình sát...
Dù là một người bình thường trên đời này, thì khi mất tích cũng sẽ có thân bằng lo lắng cho.
Nhưng Lâm Hữu Tà đã vô thân vô cố.
Bởi vì cây đại thụ thanh bài thế gia đã sụp đổ, cũng vì nàng cố chấp với luật pháp, phá án không nể tình nên cũng không có bằng hữu nào.
Trên thế giới này, không ai quan tâm nàng, cũng không có người nào hỏi đến nàng.
Cho đến bây giờ, sau khi thư Khương Vọng gửi đến Tam Hình Cung bị trả về, mọi người mới biết được, đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của Thanh bài, từng lấy tu vi Đằng Long đeo danh thanh bài Ngũ phẩm, được tán dương là thiên tài phá án Lâm Hữu Tà, vậy mà mất tung mất tích.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Nàng biến mất vô thanh vô tức, giống như bị gió nhẹ thổi tan đi.
Giống như nàng chưa hề tồn tại!
Thế nhưng, hai mươi mấy năm kinh lịch vẫn còn ở đó. Những vụ án nàng từng phá, những chuyện nàng từng trải qua, vẫn còn được tồn lưu ở Đô Thành Tuần Kiểm Phủ.
Cho dù những thứ này có thể bị xóa đi, nhưng trong trí nhớ Khương Vọng, những cảnh từng tiếp xúc với nàng, từ Bích Ngô quận đến đảo Hải Môn, từ con thuyền nhỏ bấp bênh đến trăng sáng sao thưa nơi Hành Dương quận ... Mọi thứ vẫn còn ở đó, sao có thể nói rằng nàng chưa từng tồn tại được?
"Cốc cốc cốc!"
Trong đêm tối, theo tiếng đập cửa vang lên, là giọng nói của quản gia Tạ Bình:
"Hầu gia, người của phủ Bác Vọng Hầu tới, nói là muốn gặp ngài."
Khương Vọng lấy lại tinh thần, thu gọn hộp trữ vật trên bàn lại, cất vào trong ngực, dùng ngữ khí bình thường đáp:
"Cho hắn ta vào."
Két.
Người đẩy cửa vào là ảnh vệ của Trọng Huyền Thắng, cũng là người Khương Vọng quen thuộc là Thanh Chuyên.
Y đóng cửa lại, thi lễ với Khương Vọng:
"Hầu gia, công tử nhà ta bảo ta đêm tối đến tìm ngài, là có vài lời muốn truyền đạt."
"Ngày mai công tử nhà ngươi phải kế thừa tước Hầu, đêm nay sao còn có tâm tư để ý nhiều như vậy?"
Khương Vọng cố ý trêu ghẹo một câu, để cho bản thân mình lộ ra vẻ bình tĩnh, sau đó mới nói:
"Nói xem, hắn muốn làm gì?"
Thanh Chuyên cúi đầu:
"Công tử nhà ta mới về Lâm Truy thành, nghe nói tới chuyện bên chỗ ngài nên vội bảo tiểu nhân tới truyền lời. Nếu không phải ngày mai chính là đại lễ, hôm nay không ra cửa được, ngài ấy đã đích thân tới rồi..."
"Bên chỗ ta có thể có chuyện gì?"
Khương Vọng cười khẽ hai tiếng, mới nói:
"Nói đi, hắn có cao kiến gì?"
Thanh Chuyên đáp:
"Công tử nhà ta nói, chuyện mà ngài đang điều tra có lẽ không phức tạp như ngài nghĩ! Ngài ấy bảo ngài đừng nên khinh suất vọng động, nhất là không được tin tưởng Bảo Trọng Thanh, cho hắn cơ hội lợi dụng. Ngài mai, sau khi nhận tước, ngài ấy sẽ đích thân đến trò chuyện với ngài..."
"Chỉ có những thứ này?"
Khương Vọng hỏi.
"À, công tử nhà ta còn cố ý nhấn mạnh."
Thanh Chuyên hồi đáp:
"Xin ngài phải nghiêm túc ở yên trong nhà, không nên tùy tiện hành động. Chuyện của Lâm Bộ đầu cũng không phức tạp, chờ ngài ấy rảnh tay, sẽ xử lý tốt."
Khương Vọng nghe có mùi không đúng, hơi nhíu mày:
"Đây là nguyên văn?"
"À, nguyên văn là..."
Thanh Chuyên hắng giọng một cái, bắt chước thanh âm Trọng Huyền Thắng:
"Nhớ lấy, phải nói cho hắn biết, đã không có đầu óc thì chớ đi động não! Không biết nên đi hướng nào thì đừng có ra ngoài! Thật là, còn treo cờ giăng trống đi tìm người, thị uy với ai à?"
Hiển nhiên sắc mặt Võ An Hầu không còn dễ nhìn, y rất không có khí thế, thuật lại bốn chữ cuối cùng, càng nói thanh âm càng thấp:
"Thật... quá... ngu... xuẩn..."
Trọng Huyền Thắng còn đang trải qua cảm giác thống khổ vì mất người thân, lại còn phải xử lý một đống lớn chuyện gia tộc, lúc quan trọng như vậy còn có thể quan tâm bằng hữu, Võ An Hầu rất cảm động.
Nhưng dùng từ không lễ phép như thế, Võ An Hầu hắn rất không vui.
Võ An Hầu không phải là một người giận chó đánh mèo, cho nên chỉ khoát tay với Thanh Chuyên:
"Ta đã biết, ngươi về đi."
Thân hình Thanh Chuyên lóe lên, không còn thấy thân ảnh.
"Về sau, những Ảnh vệ như các ngươi vẫn phải chú ý..."
Khương Vọng nói được một nửa, trong thư phòng đã trống trơn, không thể dạy tiếp 'lễ nghi' được nữa, đành phải hậm hực nói:
"Đám người ít được giáo huấn, quả thực là vô lễ."
Kỳ lạ là, Trọng Huyền Béo chỉ bảo người ta truyền tin tới, trong lòng của hắn lại an tâm hơn nhiều.
Trọng Huyền Thắng với một thân thịt mỡ đã suy nghĩ, đã mở miệng nói chuyện này không phức tạp như hắn nghĩ, bảo hắn ở nhà chờ tin là được.
Hắn đương nhiên là tin tưởng vô điều kiện, tin tưởng Trọng Huyền Thắng có thể đưa ra một đáp án chính xác.
Tối nay trăng sáng treo cao, ánh sao thưa thớt.
Hắn không ra ngoài nữa, mà ngồi một mình trong thư phòng, lẳng lặng lật xem một cuốn sách không tên.
Lần này xem cả đêm.
Trong một đoạn thời gian rất dài, hắn chưa từng nghĩ đến việc lật qua cuốn sách này, học hỏi chút gì đó. Bởi vì, việc nghiệm thi với hắn gần như không quan trọng, trong nhân sinh của hắn, nhiều khi, sinh tử chính là toàn bộ đáp án.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ, một người nếu như rời đi, thì thứ nàng muốn để lại cho thế gian này là cái gì?
Một người nếu như biến mất, còn có cái gì có thể chứng minh nàng tồn tại?
Có lẽ chỉ còn có quyển sách này, một quyển sách không tên.
Nội dung của quyển sách này không tính là nhiều, nhưng nếu muốn hiểu hết cũng phải phí chút đầu óc. Còn có một số bí thuật tiểu xảo cần tốn thời gian tu luyện, lần thứ nhất đọc qua, đương nhiên chỉ hiểu được đại khái.
Đợi đến khi sắc trời mờ mờ, Khương Vọng mới mang theo một loại tâm tình phức tạp, lật đến trang cuối cùng của cuốn sách mỏng này.
Sau đó hắn ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trang cuối cùng, rõ ràng khác với những trang còn lại trong cuốn sách.
Trên đó ghi chép, cũng không phải là kỹ xảo liên quan đến nghiệm thi, mà chỉ có một môn bí thuật do Thiên La Bá, tuyệt đại danh bộ Lâm Huống đã qua đời tự sáng tạo - "Niệm Trần".
"Nhớ mãi không quên, như tâm hệ trần".
Bạn cần đăng nhập để bình luận