Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1370: Nên xưng hô với ngươi như thế nào?

Trời sáng rất nhanh, giống như bị thứ gì xua đuổi vậy...
Nguyên bản bóng đêm còn mang theo ý vị dài dằng dặc, thế nhưng bỗng nhiên nắng sớm chiếu qua cửa sổ, làm nơi này trở nên sáng sủa. Thế là tan hết.
"Tính thời gian, nên đi tảo khóa."
Ngọc Chân miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, giải thích với vẻ tự nhiên.
Khương Vọng cũng không nói chuyện. Nằm ngửa trên đất, nhắm mắt lại, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ. Cơ thể bị thương nặng vẫn chưa khỏi, luôn dễ dàng mê man. Ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ.
Tối hôm qua còn không ngủ đủ, cũng không đủ tỉnh táo. Thế nhưng, không nên tự nhiên như thế... trong thâm tâm có một giọng nói như thế vang lên. Ngọc Chân cũng không để ý, coi như hắn thật sự đang ngủ say.
Xuống giường, ôm hắn lên, rồi đưa hắn lên giường, còn nói: "A... đứa nhóc đáng thương, sao có thể ngủ trên mặt đất cơ chứ? Nhiễm lạnh làm sao giờ? Thật sự không khiến người khác bớt lo mà."
Giọng điệu lười biếng như là chim hót. Giống như tối hôm qua người ném Khương Vọng khỏi giường không phải là nàng vậy.
Khương Vọng bị thương nặng, không có sức phản kháng, giống như trôi nổi trên mặt biển, nước biển mềm mại, bao la nâng hắn lên, thế nhưng lại rất nguy hiểm.
Có thể đưa hắn tới nơi hắn muốn đi, cũng có thể chôn vùi hắn. Trong khoảnh khắc rơi vào giường, mới giống như là lên bờ, có cảm xúc chân thật.
"Nằm sàn nhà một đêm là tiếp Địa khí, có thể cải thiện thương thế. Thế nhưng nằm lâu cũng không tốt."
Ngọc Chân đặt hắn trên giường, dịu dàng nói: "Ban đêm ta lại trở về."
Rồi xoay người bước đi.
"Ta nên gọi ngươi là gì?"
Người bị thương sau lưng nàng, bỗng mở mắt ra. Đôi mắt khôi phục sự trong suốt, kiên định, là một đôi mắt vô cùng tỉnh táo...
"Diệu Ngọc? Ngọc Chân? Bạch Liên?"
Ngọc Chân dừng lại. Một lát sau, mới nói: "Huynh muốn gọi như thế nào cũng được... những cái tên đó đều là ta."
Bởi vì hai người đều không lảng tránh, cho nên câu hỏi cùng câu trả lời đơn giản này, lại trở nên tàn khốc.
"Đúng vậy, những cái tên đó đều là ngươi."
Khương Vọng nói một câu như vậy, dừng một lát, lại nói tiếp: "Ta sẽ nhớ những gì ta nợ ngươi, ngươi cũng đừng quên những gì ngươi nợ ta, Diệu Ngọc."
Giọng nói này vô cùng bình thản. Lại xé nát sự kiều diễm trong suốt cả đêm. Xé mở giả tượng tốt đẹp ngắn ngủi, thể hiện ra hiện thực vô cùng tàn khốc.
Ngọc Chân không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài. Khương Vọng cũng không nói gì nữa. Trên lưng vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm còn lưu lại của người kia. Giống như một ngọn lửa đã rất nhỏ yếu, vẫn đang thiêu đốt hắn. Thế nhưng tâm của hắn đã lạnh. Hắn không có lựa chọn nào khác cả.
......
Cảnh quốc Thương Tham, Cơ Viêm Nguyệt, Cừu Thiết, Phó Đông Tự. Tề quốc Ôn Diên Ngọc, Sư Minh Thành, Khổ Giác đã thoát ly Huyền Không Tự, cùng với Kinh quốc Trung Sơn Yến Văn.
Tất cả có tám vị Chân Nhân đương thời, tề tụ tại dãy núi Ngột Yểm Đô! Tám vị cường giả đương đại, chỉ vẻn vẹn lơ lửng trên không trung, cũng không có thêm bất cứ động tác nào, uy áp kinh khủng đã như gió lốc quét qua nơi đây.
Toàn bộ dãy núi Ngột Yểm Đô, chim không bay, thú không chạy, gió bất động, cây không lay... ngay cả dung nham trong những miệng núi lửa kia, đều như đã đọng lại.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ dãy núi Ngột Yểm Đô dưới tám bóng người kia, đều như thấp một nửa! Bọn họ cùng giáng lâm tại nơi này, đương nhiên là có phát hiện. "Không nghĩ tới..."
Tề quốc Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc lắc đầu: "Cảnh quốc nói thiên kiêu Tề quốc chúng ta thông đồng Ma tộc, lại còn đưa hắn vào trong Ma quật thượng cổ!"
Người này là một người đàn ông trung niên, khí chất hòa nhã. Phục sức quan đái đều vừa vặn, khuôn mặt mang nét phong lưu.
Lúc này, ông ta nhìn về phía bốn vị Chân Nhân của Cảnh quốc, lời nói mang nét châm chọc: "Tới cùng là ý kiến trong nội bộ Cảnh quốc các ngươi không thống nhất, hay là Triệu Huyền Dương không tin thông báo của Kính Thế Đài các ngươi?"
Triệu Huyền Dương đã từng tiếp thu tin tức tình báo từ Càn Thiên Kính tại bên ngoài Ma quật thượng cổ, cũng bởi vậy mà lưu lại vết tích ngắn ngủi.
Đương nhiên y đã dùng thủ đoạn xóa đi dấu vết đó, thế nhưng khi Chân Nhân đương thời dùng thần thức đảo khắp khu vực, tìm kiếm trong khoảng cách gần thì những dấu vết đó không thể ẩn giấu được. Người phát hiện nơi đây đầu tiên, là Cừu Thiết và Trung Sơn Yến Văn.
Mặc dù Ma quật thượng cổ ẩn giấu tại đáy dung nham, rất khó bị phát hiện, thế nhưng không thể tránh thoát thần thức của Chân Nhân đương thời tìm tòi trong khoảng cách gần như vậy được. Hướng đi của Triệu Huyền Dương và Khương Vọng, cuối cùng cũng đã xác định.
Khi đó, Cừu Thiết đã muốn đi vào thăm dò, lại bị Trung Sơn Yến Văn ngăn lại, nói rằng tất cả mọi người đều ở nơi này, không bằng chờ đủ người rồi cùng đi vào, miễn cho khi đó lại phát sinh chuyện có nói cũng không rõ ràng.
Đây đúng là yêu cầu có lý có cứ, Cừu Thiết không thể cự tuyệt. Thế là có cảnh tượng tám vị Chân Nhân tập trung dãy núi Ngột Yểm Đô này.
Đối với sự chất vấn của Ôn Diên Ngọc, Phó Đông Tự chỉ mỉm cười, nói: "Tại sao bọn họ lại tiến vào Ma quật thượng cổ, làm cách nào tiến vào Ma quật thượng cổ vẫn còn chưa biết đây. Ôn chân nhân vừa nói đã muốn định vị tính chất, có phải là quá nóng lòng rồi hay không? Cũng làm cho người ta cảm thấy rất chột dạ mà!"
Sư Minh Thành ác hình ác tướng, tiến lên một bước với vẻ hung hãn: "Cũng không tới mức là Khương Vọng ép Triệu Huyền Dương tiến vào Ma quật chứ? Nếu như hắn có năng lực này, làm sao lại bị Triệu Huyền Dương bắt được?"
Cừu Thiết đen như than, cường tráng như tháp sắt, hình thể hung hãn coi như tương đương với Sư Minh Thành.
Lúc này thì bước lên trước một bước, ngăn ở trước người hắn ta. Như là sừng trâu, khá giống như hai ngọn núi. Mà Cơ Viêm Nguyệt, người mặc một bộ cung trang, nói với giọng thản nhiên: "Từ thời trung cổ tới nay, tất cả Ma quật thượng cổ đều đã bị vứt bỏ, đoạn vô ma đầu có thể vượt không gian mà tới. Huyền Dương bị đuổi sát, trốn vào Ma quật thượng cổ, chính là do hắn ta thông minh, có vấn đề gì sao?"
Khổ Giác cau mày, nói với vẻ vô tội: "Ai đuổi sát theo chứ? Tại sao ta lại không biết?"
"Các vị đạo hữu!"
Lúc này, Trung Sơn Yến Văn nói: "Đừng tranh luận vội, có lời gì thì đợi chúng ta đi vào xem xét tình huống rồi lại nói, cũng không muộn chứ?"
Chỉ dựa vào bề ngoài, đây chính là một ông lão gầy nhom, cho dù ai cũng khó có thể liên tưởng tới ông ta chính là Đại tướng quân Ưng Dương Vệ của Kinh quốc, nổi danh bởi tàn sát vô số Ma tộc. Kẻ địch sợ ông ta như sợ hổ, cháu của ông ta cũng thế...
Phó Đông Tự nói tiếp: "Trung Sơn tướng quân nói rất có lý."
Lần này, Ôn Diên Ngọc đại biểu Tề quốc mà tới, đương nhiên cũng không thể thiếu việc con rể tương lai liên tục nhờ giúp đỡ...
Trên thực tế, đó cũng là nguyên nhân mà triều đình Tề quốc sai phái Ôn Diên Ngọc, đã chứng tỏ Tề quốc muốn ông ta cố gắng hết sức về chuyện của Khương Vọng.
Lúc này ông nói: "Dù sao đi chăng nữa, lần này chúng ta nhất định phải mang Khương Vọng trở về. Một vài người luôn miệng nói là phải thực hiện Minh ước Tru Ma, thế nhưng ngay cả chính mình cũng mất tích, ta rất khó tin tưởng thực lực của bọn họ, càng khó có để tin vào tu dưỡng của họ. An nguy của thiên kiêu Tề quốc chúng ta, làm sao có thể để người tầm thường đảm bảo chứ!"
"Ngươi nói ai là kẻ tầm thường?"
Thương Tham đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn nổi: "Tuổi thì không lớn, khả năng đá xoáy thì lại luyện mười phần mười!"
"Không nghĩ tự bản thân phát triển chỉ nghĩ đi giẫm đạp người khác, không tầm thường sao? Lấy lớn hiếp nhỏ, dùng Thần Lâm bắt nạt Nội Phủ, không tầm thường sao? Hai quốc gia tranh đấu, không tranh với quốc gia, lại bắt nạt một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, không tầm thường sao?"
Ôn Diên Ngọc liếc nhìn ông ta với vẻ căm ghét, nói với giọng lạnh nhạt: "Lão già cổ hủ!"
"Ngươi nói cái gì!"
Thương Tham giận giữ hét. Từ trước tới nay, Ôn Diên Ngọc luôn là khiêm tốn điềm tĩnh, thật sự là ít khi ác miệng với người khác như thế này. Sư Minh Thành liếc nhìn vị Ôn đại phu này, trên khuôn mặt hung ác nở nụ cười dữ tợn.
"Các vị đạo hữu!"
Trung Sơn Yến Văn lại đi ra điều hòa không khí: "Người vẫn còn chưa tìm ra, chẳng lẽ các ngươi lại còn muốn ở đây đánh đánh giết giết à? Ta nghĩ các ngươi tới đây để tìm người, cũng không phải vì chiến một trận chứ?"
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà. Từ xưa tới nay, Cảnh quốc chúng ta vì Minh ước Tru Ma, ném đầu lâu, vẩy nhiệt huyết, hi sinh vô số, không nghĩ tới lại có một ngày bị bôi nhọ trong tranh chấp giữa các quốc gia. Thật sự làm người ta đau lòng mà."
Phó Đông Tự lắc đầu: "Thôi được, chúng ta đi vào xem một lần rồi nói!"
Dứt lời, ông ta dẫn đầu, rơi xuống miệng núi lửa. Bộ phận trung tâm hồ dung nham dần dần tách sang hai bên, mở rộng con đường cho ông ta đi qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận