Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1095: Không đúng

Chuyện Đoạn Ly phản quốc, ngay cả trong Trang quốc cũng không gây nên sóng gió gì, chứ đừng nói ảnh hưởng đến những nước khác.
Đã từng là một thống soái Cửu Giang Huyền Giáp khiến người ta nghe tên đã phải sợ mất mật, về sau chỉ là một phế nhân chẳng còn chút tu vi nào mà thôi.
Vẫn có vinh dự, vẫn có chức vụ, nhưng trong thế giới siêu phàm, đã chẳng còn... chút địa vị nào nữa.
Theo thông tin được truyền ra ngoài, y chết là vì vết thương cũ tái phát.
Đại khái ngoại trừ những tướng sĩ Cửu Giang Huyền Giáp ra thì cũng không ai có thể truy cứu nguyên nhân chuyện này.
Tóm lại triều đình đã nói như vậy, thì chuyện chính là như vậy.
Triều đình... chắc sẽ không lừa gạt người.
Tướng quân Đoạn Ly một đời vì nước, vinh dự đầy người, dù chết cũng không có gì hối tiếc.
Y không vợ không con, coi quân doanh là nhà.
Tang lễ của y do Đỗ Dã Hổ tổ chức.
Tang lễ có hơi gấp gáp, mới chết hôm trước, hôm sau đã đình quan rồi hạ táng luôn.
Tang lễ rất đơn giản, cử hành ngay trong quân doanh.
Nhưng lại rất long trọng.
Hôm đưa tang y, toàn quân Cửu Giang Huyền Giáp xếp hàng phúng viếng, tướng quốc tự mình đến kính vãn, quốc quân cũng có lòng ban thưởng. Càng đừng nói đến Quân trưởng, Quận phủ, Ti thủ của Tập Hình Ti ...
Cũng không có gì hối tiếc.
Rất nhiều người cảm thán, Đoạn tướng quân sống không uổng.
Vết thương cũ tái phát, là một cái chết rất có thể diện. Trong số những tướng quân liều mạng trên sa trường, cái chết kiểu này rất thường gặp.
Có lẽ Đoạn Ly cũng đã tự mình tiếp nhận.
Dù sao y vốn cầu một án phạt ngũ mã phanh thây.
Khách quan thì vết thương cũ tái phát cũng rất trùng hợp.
Đỗ Dã Hổ không biết, chuyện này vốn dĩ là cách chết mà Trang Cao Tiện an bài cho y. Việc trùng hợp đen tối này đương nhiên cũng không phải là điều may mắn gì cả.
Chẳng qua cho dù có biết hay không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Người chết không thể sống lại, mà gã cũng không thể quay đầu.
Sau khi chôn cất Đoạn Ly xong, mọi người phát hiện, tướng quân Đỗ Dã Hổ hình như đã thay đổi thành một con người khác.
Gã không còn uống rượu mỗi ngày, không hề... mỗi giây mỗi phút chỉ muốn ra chiến trường.
Gã bắt đầu chỉnh đốn quân vụ, bắt đầu giúp Dương Doãn phó tướng thu gom quyền lực, bắt đầu tích cực tranh đoạt tương lai cho Cửu Giang Huyền Giáp ...
Luận công huân, trong trận chiến Trang Ung lần trước, gã đã giành được Tỏa Long quan trước, cắm chiến kỳ của Trang quốc trên cổng thành. Một câu "Chuyện nhục nhã trăm năm, hôm nay xin trả đủ!" kia đến giờ vẫn là một câu chuyện khiến người ta kể cho nhau nghe say sưa.
Bàn về thực lực, đi theo con đường binh gia, mỗi một trận chiến mà gã tham gia, sự hung hãn không sợ chết của gã đã sớm nổi tiếng trong quân.
Lúc gã có tu vi Đằng Long cảnh, có rất nhiều người không phục việc gã trở thành Thiên tướng thứ năm của Cửu Giang Huyền Giáp, sau khi tham gia mấy trận chiến cùng gã thì bất cứ ai không phục cũng đều phục cả. Không ai có thể liều mạng như gã, người khác liều mạng là để kiếm công danh, nhưng dù sao cũng có giới hạn. Còn gã liều mạng, giống như thật sự không cần mạng.
Cho đến hiện tại, gã đã đạt đến Nội Phủ cảnh, bên trong Cửu Giang Huyền Giáp chẳng còn ai dám có ý kiến gì với gã nữa. Những thiên tướng khác, so về tu vi đều thâm hậu hơn gã, nhưng bàn về chuyện liều mạng, thì cũng khá kiêng kị không tiện nói rõ.
Thứ duy nhất Đỗ Dã Hổ thiếu chính là tư lịch, nhưng dưới sự cho phép của chủ soái Đoạn Ly Cửu Giang Huyền Giáp, thì thứ tư lịch này cũng đã được bổ sung.
Sau khi Đoạn Ly qua đời vì vết thương cũ tái phát, vị trí chủ soái đời tiếp của Cửu Giang Huyền Giáp vẫn chưa được quyết định sẽ giao cho ai. Có rất nhiều người nói, chuyện này là do triều đình cố ý gây nên, chính là để chờ Đỗ Dã Hổ.
Chờ gã ngày một mạnh hơn, chờ gã nhận được sự tán thưởng của nhiều người hơn.
Ở tang lễ Đoạn Ly, tướng quốc đã nhiều lần nói chuyện riêng với Đỗ Dã Hỗ, đây cũng được coi là một biểu hiện của hướng gió.
Đương nhiên, chuyện này có người tin thì cũng sẽ có người không tin.
Lúc này, Đỗ Dã Hổ đang ngồi một mình trong quân trướng.
Kết thúc một ngày quân diễn, người không muốn suy tư nhất lúc này lại đang lặng lẽ suy tư.
Sau này sẽ không còn ai nghĩ biện pháp giúp gã nữa.
Phó tướng Dương Doãn rất tốt, rất thông minh, nhưng có một số vấn đề, không thể hỏi Dương Doãn, ít nhất thì bây giờ chưa được.
Bản thân gã cũng không thông minh lắm, lúc ở Phong Lâm thành, Tiểu Ngũ suốt ngày cười nhạo gã, gã chỉ có thể vừa xấu hổ vừa tức giận đấm y.
Nhưng có lẽ, nếu dựa theo những lời Đoạn Ly đã nói để làm, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì...
Bên cạnh là một vò rượu, hôm nay gã không hề uống một hớp rượu nào. Chỉ thỉnh thoảng liếc một hai cái, để thỏa cơn ghiền mà thôi.
Cảm giác con sâu rượu quấy nhiễu rất khó chịu, nhưng từ nay gã không dám uống say nữa.
Gã đã đồng ý, đồng ý với Đoạn Ly...
"Tướng quân!"
Trướng mành chuyển động, một bóng người chắc nịch chui vào.
Cái mặt hàng khờ khạo Triệu Nhị Thính này, chưa báo cáo tiếng nào đã đi vào rồi.
Đỗ Dã Hổ trước đây không thèm để ý đến chuyện này, chỉ có Dương Doãn vẫn luôn có ý kiến, nhưng hiện tại gã cảm thấy, vẫn nên lập lại quy củ một chút.
Đoạn Ly đã nói, chuyện quan trọng nhất trong luyện binh chính là quy củ.
Không biết vì sao, trước kia căn bản không nghe lọt những lời này, nhưng sau khi Đoạn Ly chết, chúng lại hết lần này đến lần khác hiện lên, càng lúc càng rõ ràng.
Đoạn Ly nói có đúng không?
Ta còn sống, hẳn là chúng có tác dụng chứ?
Sau khi Triệu Nhị Thính bước vào, chỉ sững sờ, ngẩn người nhìn Đỗ Dã Hổ, vẫn không hề nói lời nào.
Chính là quy củ mà Đỗ Dã Hổ muốn.
Đúng là hơi nhức đầu một chút.
"Sao vậy?" Gã hỏi kẻ lỗ mãng này.
"Ngài không nên bắt Đoàn tướng quân!" Triệu Nhị Thính bỗng nhiên nói.
"Đứa ngốc!" Đỗ Dã Hổ buồn bực nói: "Lại nghe lời nói nhảm từ đâu thế?"
"Lúc Trương thiên tướng uống rượu, cùng với những lời hắn nói lúc ở trong trướng của ngài." Triệu Nhị Thính cứng cổ nói:
"Bọn họ đều nói ngài bắt Đoàn tướng quân để đổi lấy vinh hoa phú quý! Bất kể thân sơ, đúng là không biết xấu hổi!"
Điều khiến Triệu Nhị Thính không ngờ chính là một Đỗ Dã Hổ tính tình nóng nảy vậy mà lại không lập tức nổi giận.
Ngược lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
Triệu Nhị Thính nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ta cũng cảm thấy tướng quân làm vậy là không đúng, Đoàn tướng quân cho dù có tội thì cũng không nên là do ngài bắt. Đoàn tướng quân đối xử với ngài rất tốt..."
Một cái vò rượu bay đến.
Y thuần thục tránh được.
Vò rượu vỡ nát trên mặt đất, nhất thời mùi rượu lan ra bốn phía.
Lãng phí! Triệu Nhị Thính nghĩ.
"Cút con mẹ ngươi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận