Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1300: Lập vi thần tố, đảo vi hoàng thổ

- Giải thích tên chương nghĩa là Tượng thần có thể được thờ cúng, cũng có thể là bùn đất bị đạp dưới chân. Hết giải thích.
Sau khi thuật lại tất cả lời đồn đại tại Lâm Truy thành, Trọng Huyền Thắng cười hỏi: “Thế nào? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Vọng hỏi lại: “Có người tin không?”
“Tại sao lại không có ai tin? Vì ngươi là thiên kiêu Tề quốc sao? Hay là anh hùng của Tề quốc, giành được vị trí khôi thủ ở đài Quan Hà, giương cao ngọn cờ Tề quốc hay sao?”
Trọng Huyền Thắng lại nói: “Tượng thần được thờ cúng ở trên đài cao kia, căn bản chỉ được làm từ bùn đất mà thôi. Nếu có thể được đặt trên bàn cúng bái, thì cũng có thể bị đạp dưới chân. Ngươi cho rằng ngươi là kim thân bất hoại sao? Ngay cả các cường giả kim khu ngọc tủy vẫn còn có thể bị đánh cho vỡ tan, huống chi ngươi mới chỉ có một chút quang hoàn mơ hồ đó?”
Khương Vọng thực ra không hề để ý, vì những lời đồn đại này đều là những chuyện vô căn cứ, nhưng khi nghe Trọng Huyền Thắng nói vậy thì cũng nhịn không được hỏi: “Vậy bây giờ có bao nhiêu người đang đạp lên bùn đất đó?”
“Toàn bộ người trong Lâm Truy thành.” Trọng Huyền Thắng sâu kín nhìn, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ nói: “Bây giờ không chỉ người ở đầu đường cuối hẻm đang ra sức mắng ngươi, đến cả một số vị trong triều đình cũng đang kiến nghị bắt ngươi về quy án, có người trực tiếp muốn đi bắt ngươi, có người lại muốn điều tra kỹ càng từ Thanh Dương trấn, tra hỏi những thuộc hạ dưới trướng ngươi ... Thậm chí có người muốn thu hồi Thái Hư Giác Lâu trong Thiên Phủ thành của người về quyền sở hữu của quốc gia, hoài nghi ngươi có thể dùng nó để thông tri gián điệp cho người ngoài!”
Khương Vọng cười ruồi.
“Ngươi cười như thế này nhìn có vẻ châm chọc.” Trọng Huyền Thắng cười khẽ nói.
“Ta chỉ cảm thấy ...” Khương Vọng nói: “Ta đã bán mạng ở Mê Giới, cũng tranh giành vinh quang cho Tề quốc ở đài Quan Hà, ta làm từng ấy chuyện vì Tề quốc, đã lấy được nhiều chiến công, hẳn là ta phải giành được một chút lòng tin chứ?"
“Tất nhiên là vẫn có người tin tưởng ngươi.” Trọng Huyền Thắng trả lời: “Ví dụ như ta, hoặc như Thập Nhất.”
“Ngươi không hiểu.” Khương Vọng lắc đầu nói: “Các ngươi tin tưởng, phần lớn là xuất phát từ cảm tình. Ý ta muốn nói là, tại sao những người không quen biết ta, nhưng chỉ vì vài ba lời đồn đại, lại đưa ra phán đoán về ta, còn những việc ta đã làm thì làm như không thấy?”
“Là ngươi không hiểu.” Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Có rất nhiều lúc, những thứ mà người ta nói thực ra hoàn toàn không hề liên quan gì đến những chuyện ngươi làm. Thế giới này chính là như vậy, Khương Vọng. Ngươi vẫn không nhìn rõ ràng sao? Lúc ngươi thắng thế thì cao tận đỉnh mây, tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn ngươi, mà lúc ngươi thất thế thì rơi xuống trần ai, những người đi ngang qua chẳng lẽ không muốn đạp vài phát hay sao? Cực kỳ thuận tiện đấy!”
“Vậy sao?” Khương Vọng biểu tình tràn đầy phức tạp.
“Những người tâng bốc nịnh nọt ngươi hôm nay, chưa chắc không phải là những người sẽ đạp ngươi xuống ngày mai.” Trọng Huyền Thắng đột nhiên cười lớn ha ha, nói: “Không cần phải nghiêm túc như thế, Khương đại nhân! Ta chỉ muốn làm cho ngươi thích ứng trước một chút thôi. Bây giờ có nói thế nào thì ngươi cũng đường đường là đại quan tam phẩm, những chuyện như thế này, về sau sẽ còn nhiều đấy! Tề quốc cường đại, nhưng vị trí cao thì lại cực kỳ chật chội, bon chen. Ngươi đi càng cao, sẽ càng trải qua nhiều thứ!”
Khương Vọng ngửi ra được một chút mùi vị không thích hợp, hỏi: “Để cho ta thích ứng trước, là có ý gì?”
Trọng Huyền Thắng không hề ái ngại nói: “Đồn ngươi là mật thám của Bình Đẳng quốc thì cũng thôi đi, đồn ngươi có ý đồ phục quốc thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tại sao lại có người đồn ngươi đạp nát cửa nhà quả phụ, đào bới phần mộ người khác?”
“Tại sao vậy?” Khương Vọng nhìn gã hỏi.
“Ta làm đấy!”
Trọng Huyền Thắng nhìn có vẻ đắc ý: “Lúc đó không biết là ngươi còn sống hay đã chết. Thế là ta dựa theo tình huống ngươi còn sống, thuận tay xử lý một chút.”
Khương Vọng coi như cũng đã hiểu được một phần mạch suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngứa răng, nói: “Dù muốn khuấy đục vũng nước thì cũng không cần phải đồn ta đào mộ phần người ta chứ?”
Nụ cười tươi rói của Trọng Huyền Thắng tràn ra trên đám thịt mỡ, nói: “Nếu vậy thì ngươi không bài xích vụ đạp cửa nhà quả phụ?”
Khương Vọng bị nghẹn không nói lên lời, buồn bực một lúc lâu mới nói: “Thật chỉ có ngươi.”
“Ngươi tưởng rằng vậy là đã xong sao?”
Mặt Trọng Huyền Thắng đầy cổ quái nói: “Thế mà còn có người đồn ta với ngươi là đoạn tụ chi phích đấy. Nói chúng ta luôn mượn cớ để ở cùng một chỗ, từ Hà Sơn biệt phủ cho đến Diêu Quang phường đều như hình với bóng, không rời nhau nửa bước.”
“Nhưng cái này không phải do ta làm.” Gã bổ sung.
Khương Vọng ngạc nhiên nói: “Vậy thì ai làm? Tạo ra lời đồn đại như thế có ý nghĩa gì?”
“Ai mà biết.” Trọng Huyền Thắng thờ ơ nói: “Ngươi đứng ở vị trí càng cao, người nhìn thấy ngươi càng nhiều. Mà con người, một khi đông đảo thì loại quái quỷ gì cũng có, có lớn, có bé, có dài, có ngắn.”
Khương Vọng trợn trắng mắt nói: “Ngươi đang nói người hay sao?”
“Ha ha ha.” Trọng Huyền Thắng cười nói: “Làm bầu không khí vui vẻ một chút ấy mà. Quay lại chuyện chính, ngươi có biết lần này tài năng của bổn công tử thể hiện ở chỗ nào không?”
“Điều đầu tiên là kịp phản ứng để khuấy đục vũng nước vốn đã đục, quả thực rất khéo.” Khương Vọng không tiếc tâng bốc gã, hỏi tiếp: “Còn có thứ khéo hơn nữa không?”
Trọng Huyền Thắng thở dài một tiếng, phất phất tay nói: “Cái này cũng không tính là gì.”
Nhưng rõ ràng gương mặt của gã lại cực kỳ hưởng thụ.
Dù sao thì cái vỗ mông ngựa này cũng là của thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, cho dù có hơi cứng nhắc một chút, nhưng mà phân lượng vẫn đủ.
“Tuy rằng nước đã đục rồi, cũng khiến người ta không thể nhìn thấy rõ. Nhưng ngươi cũng phải biết ..." Trọng Huyền Thắng nhìn thẳng Khương Vọng nói: “Trong nước thực sự có cá đấy.”
Khương Vọng dừng lại một chút, nói: “Đúng.”
Thực ra cho dù đồn hắn cấu kết với Bình Đẳng quốc, đồn hắn che giấu tàn dư của Dương thị, tiêu diệt cả nhà tổng bổ đầu Chiếu Hành thành thì hắn cũng hoàn toàn không để ý. Bởi vì trong lòng hắn không có quỷ, không hề hổ thẹn với lương tâm, chân tướng cuối cùng cũng sẽ được làm rõ.
Duy nhất chỉ có việc hắn che giấu Diêm La của Địa Ngục Vô Môn nhập thành, thì hắn không thể thản nhiên tiếp nhận được.
Bởi vì quả thật hắn đã làm chuyện này!
Mặc dù tâm cảnh và tình thế trong giờ khắc đó hoàn toàn không giống bây giờ, nhưng cũng không thể nào dễ dàng xóa bỏ đi những chuyện đã xảy ra kia.
“Không cần giấu giếm.” Trọng Huyền Thắng nói: “Lúc đó chúng ta không có nhiều lựa chọn. Ngươi cũng không có cảm giác thuộc về Tề quốc, muốn thực hiện lời hứa của ngươi với Doãn Quan. Mà ta thì lại cực kỳ cần sự trợ giúp của ngươi, không thể để ngươi rời Lâm Truy thành. Cuối cùng thì lựa chọn này là lựa chọn chung của cả hai chúng ta. Thực ra lúc đó ta còn một kế hoạch khác, ta vốn muốn báo bọn Doãn Quan cho Bắc Nha Môn, nhưng không ngờ bọn Doãn Quan không hề tín nhiệm ngươi, không hề cho ta cơ hội thực hiện kế hoạch này ...
Nhưng quả thật dù có bao nhiêu lý do, thì cuối cùng cũng là một vấn đề.”
Trọng Huyền Thắng cười một tiếng: “Cứ cho rằng mọi việc sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng không ngờ lại có người nhắc lại. Vậy thì càng tốt, thuận tiện giải quyết dứt điểm chuyện này luôn.”
“Giải quyết thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng hỏi: “Ngươi có nghe kỹ những lời đồn đại đó chưa? Hay là hổ thẹn quá nên lướt qua hết?”
Khương Vọng nhăn mày một chút, sau đó chậm rãi thuật lại: “Nói ta có thể là sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, che chở cho Diêm La Địa Ngục Vô Môn nhập thành, lại che chở bọn họ chạy trốn sau khi sự việc đã hoàn thành, thậm chí Thanh Dương trấn của ta cũng là một trong những điểm dừng chân của Địa Ngục Vô Môn.”
Trọng Huyền Thắng lại hỏi: “Ngươi là sát thủ của Địa Ngục Vô Môn hay sao?”
“Tất nhiên không phải.” Khương Vọng trả lời: “Doãn Quan kỳ thực có mời ta tham gia, nhưng ta đã từ chối.”
Trọng Huyền Thắng lại hỏi tiếp: “Trong Thanh Dương trấn có địa điểm dừng chân ẩn giấu Địa Ngục Vô Môn không?”
“Tất nhiên không có. Thanh Dương trấn vô cùng sạch sẽ!” Khương Vọng trả lời.
“Rất tốt.” Trọng Huyền Thắng nói: “Những lời đồn đại sớm nhất là lời đồn về việc ngươi che giấu cho Diêm La Địa Ngục Vô Môn vào thành, cùng với Tần Quảng Vương, Ngỗ Quan Vương, giết chết hội chủ Tụ Bảo thương hội Tô Xa... mà những phần còn lại là do ta bổ sung.”
“Lời đồn đại chính là lời đồn đại, bởi vì nó không hề có một nguồn nào có thể “tin” được, không thể trở thành một lời “tin” được. Một khi nó đã được truyền đi rộng rãi, thì ngay cả người sớm nhất tung ra tin đồn đó cũng không có khả năng giải thích nó một cách rõ ràng. Mỗi người đều có quyền giải thích khác nhau. Hiển nhiên ta bổ sung đã biến nó trở nên càng tỉ mỉ chính xác, càng bài bản, cũng càng có sức thuyết phục.”
“Rồi sao?” Khương Vọng hỏi.
“Trong tất cả những lời đồn đại, lời đồn càng tỉ mỉ, càng chân thực, càng có nhiều cơ hội nắm được chứng cứ rõ ràng. Cũng có thể nói là mệnh môn của ngươi ở đó, rất nhanh sẽ có người yêu cầu điều tra Thanh Dương trấn, mà ta sẽ điều động toàn bộ tài nguyên chính trị của mình, ra sức phản đối chuyện này. Nhưng cuối cùng chuyện này sẽ được quyết định như ý muốn của bọn chúng!”
Nói đến lúc này, Khương Vọng đã hoàn toàn hiểu ra.
Thanh Dương trấn hoàn toàn có thể bị điều tra!
Nếu như bọn họ điều tra Thanh Dương trấn, chắc chắn sẽ phát hiện Thanh Dương trấn không phải là địa điểm dừng chân bí mật của Địa Ngục Vô môn, Khương Vọng hắn cũng không phải là sát thủ của Địa Ngục Vô Môn. Vậy chuyện hắn che chở Diêm La Địa Ngục Vô Môn tiến nhập Lâm Truy thành tự nhiên sẽ trở thành chuyện vô căn cứ.
Thực tế thì, bên trong hắc triều đang ùn ùn kéo tới lần này, đây mới là nhược điểm duy nhất của Khương Vọng.
Mà Trọng Huyền Thắng thuận tay đẩy thuyền, đã lau bỏ nó sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận