Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1039: Phong hoa (2)

Người ngồi đây đương nhiên đều biết chuyện Thiên Nhai Đài, cũng biết Khương Vô Ưu đã để ý đánh giá cao Khương Vọng. Bây giờ nàng tạo thanh thế cho Khương Vọng, cũng là chuyện đương nhiên.
"Ồ?" Hoàng đế Đại Tề dường như có hứng thú, hỏi tiếp: "Nếu Trọng Huyền Tuân chưa phá cảnh, ngươi nghĩ Khương Thanh Dương còn đứng đầu được không?"
Nếu không lấy được đệ nhất Nội Phủ, phải nhờ người ta nhường cho, thì đương nhiên không thể tính là đứng đầu.
Khương Vô Ưu cười vui vẻ: "Nhi thần cho rằng, dù có giáp mặt với Trọng Huyền Phong Hoa, Khương Thanh Dương cũng sẽ không kém nửa phần!"
"Khụ, khụ." Khương Vô Khí không nhịn được ho hai cái.
Hắn luôn giữ thái độ thưởng thức Khương Vọng, giống như thái độ đối với bất kỳ nhân tài ưu tú nào trong nước. Nhưng hắn không cho là Khương Vọng có thể là đối thủ của Trọng Huyền Tuân. Hắn đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Khương Vọng và biểu huynh Lôi Chiêm Càn, hiểu rất rõ lúc ấy hai người là ngang sức, nhưng thật ra là Lôi Chiêm Càn đã chiếm ưu thế hơn. Tuy hiện giờ Khương Vọng đã nổi danh ở hải ngoại, nhưng hắn vẫn không cho rằng Lôi Chiêm Càn hôm nay không có phần thắng. Mà Lôi Chiêm Càn... lại không có khả năng khiêu chiến Trọng Huyền Tuân.
Thái tử Khương Vô Hoa cười vui vẻ nghe phụ hoàng và muội muội nói chuyện, dáng vẻ rất là hưởng thụ.
Khương Vô Tà thì cười uống rượu, trong nụ cười có một sự cay đắng nuốt không trôi.
Trong số các hoàng tử Đại Tề, hắn là người đầu tiên muốn lấy lòng Khương Vọng, hơn nữa vừa ra khỏi Thất Tinh bí cảnh đã tặng cho người ta một danh hiệu tông thân, không thể nói là không có thành ý.
Trước khi Khương Thanh Dương đi ra biển, cũng là tìm tới hắn trước.
Không phải hắn không tin tiềm lực của Khương Vọng, hoàn toàn ngược lại, hắn cực kỳ tin tưởng. Trong Ván Cờ Sinh Tử, Khương Vọng phi thân đến, đưa triệu vạn tinh quang vào một kiếm, một kiếm chém lui Lôi Chiêm Càn... trong nháy mắt đó đã làm hắn vô cùng thán phục.
Hắn chỉ là đang để giá hơi cao, muốn dựa vào những tài nguyên không thể thay thế được mà mình có, để lấy được ích lợi tốt nhất có thể.
Không ngờ Tam tỷ Khương Vô Ưu quá quả quyết, chỉ nhìn thấy Khương Vọng có một lần, mà không chút do dự đặt cược nhiều đến thế thì hắn chưa bao giờ biết, cung chủ Hoa Anh cung có cái tính cá cược nặng như vậy.
Đối với bọn họ, tài nguyên có thể sử dụng đương nhiên rất nhiều, nhưng số lượng thuộc hạ há mồm đòi ăn còn nhiều hơn, nhu cầu kinh doanh của thế lực còn nhiều hơn nữa, có nhiều tài nguyên đến đâu cũng không đủ mà chia. Nên muốn hợp tác với ai cũng phải vô cùng thận trọng.
Bởi vì trên bàn cờ lớn này của Tề quốc, những hoàng tộc có tư cách tranh long như bọn họ đã không ngừng giằng co đến bây giờ, rất khó nói ai là người có khả năng một phát dứt điểm, họ đều vừa cố gắng bảo vệ thế trận của mình, vừa không ngừng cố gắng tích lũy từng tấc đất ưu thế.
Trước khi Khương Vọng đến với Hoa Anh Cung, hắn không hề vội vã, vì nghĩ sau khi đối phương cân nhắc, sẽ hiểu điều kiện hắn đưa ra là hậu đãi đến mức nào. Không ngờ...
Đợi đến khi Khương Vọng một trận thành danh ở Thiên Nhai Đài, Khương Vô Ưu với tư cách người làm chứng cuộc quyết đấu đã vung Phương Thiên Quỷ Thần kích.
Ngồi chờ tin tức ở Lâm Truy, hắn chợt nhận ra...
Bản thân Khương Vọng mới là tài nguyên không thể thay thế, chứ không phải Dưỡng Tâm Cung của hắn.
Ít nhất Hoa Anh Cung, Trường Sinh Cung, Trường Nhạc Cung, đều đứng đó sẵn nhìn chằm chằm, còn hắn thì tìm khắp Tề Quốc cũng không ra một thiên kiêu thích hợp đánh cược vào như Khương Vọng.
Trọng Huyền Tuân, đương nhiên là tuyệt thế thiên kiêu. Nhưng Trọng Huyền Tuân người ta còn là dòng chính danh môn, hắn có đặt cược nổi sao? Người ta sẽ đồng ý cho hắn đặt cược sao?
Ngay cả một thiên kiêu không có căn cơ gì ở Tề Quốc như Khương Vọng, nếu không phải gặp chuyện Điếu Hải Lâu, y sẽ chịu quy thuận vào hoàng tử hoàng nữ nào hay sao?
Y chỉ cần trung thành với Tề Quốc, trung thành với Tề đế, từng bước tu hành là được. Không cần phải mạo hiểm gì cả!
Trên thế giới này, người thông minh rất nhiều. Bất cứ ai có tiềm lực, đều sẽ có vô số thủ đoạn, vô số xe chở đạo nguyên thạch chờ đợi cơ hội để đặt cược vào.
Không nhìn thấy, danh sách đề cử Hoàng Hà hội Chính Sự Đường vừa lập ra, người trên danh sách đều bị đạp vỡ cả cửa hay sao?
Khương Vô Tà uống rượu, không nói gì.
Chưa nói đến suy nghĩ trong lòng của đám con, ngay cả Hoàng đế Đại Tề cũng thấy hơi khó hiểu với câu trả lời của Khương Vô Ưu.
Ông ta cười, hỏi nữ nhi với tấm lòng khoan dung của một người phụ thân dành cho con gái: "Lấy tam phủ chiến thiên phủ, e là khó mà làm được nha?"
Hà Hoàng Hậu ngồi bên cạnh cũng cười: "Mặc dù bản cung tin vào ánh mắt của Vô Ưu, nhưng mà việc này... gần như không có khả năng."
"Đúng vậy, không có khả năng."
Khương Vô Ưu ngồi thẳng băng, cực kì anh khí: "Chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, sao có thể thay đổi ý chí của Chân Quân, ngay trong đại điển hải tế của Điếu Hải Lâu cứu tử tù? Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ Cảnh, sao có thể giết hơn trăm Hải tộc cấp thống soái chỉ trong chín ngày? Chỉ là một thiếu niên cô độc từ một địa phương nhỏ, sao có thể thắng được trong trận chiến sinh tử với thiên kiêu của đại tông thiên hạ, khiến ngay cả Chân Nhân đứng sẵn ở đó cũng không thể cứu mạng hoàn hồn?"
"Những chuyện này, đều là chuyện không có khả năng."
Khương Vô Ưu chống tay lên bàn, nhìn quanh một vòng: "Cái gọi là anh hùng, chính là người có khả năng biến chuyện không thể thành có thể".
Mọi người đều im lặng.
Đúng thế. Nếu nhiều chuyện không có khả năng như vậy, đều bị thiếu niên cầm kiếm đứng trên quảng trường kia làm được, thì Tam Phủ khiêu chiến Thiên Phủ, chẳng lẽ thật sự hoàn toàn không có khả năng sao?
"Hoàng tỷ" Khương Vô Khí nói khẽ: "Ta tin rằng ngay cả bản thân Khương Thanh Dương cũng không mong chờ có kỳ tích."
"Cho nên, Vô Khí ngươi căn bản không hiểu Khương Thanh Dương. Cho nên ngươi mới cảm thấy Lôi Chiêm Càn vẫn còn có khả năng là đối thủ của hắn." Khương Vô Ưu nở nụ cười: "Khương Thanh Dương không hề mong chờ kỳ tích, mà hắn sẽ sáng tạo ra nó. Hắn sẽ chỉ là thực hiện từng câu từng lời mình đã nói. Lúc hắn nói hắn phải đến Hoàng Hà hội, là ta tin, hắn sẽ làm được."
Trên thực tế, lần đầu tiên xem Khương Vọng quyết đấu Lôi Chiêm Càn trên diễn võ trường tàn tạ, lúc đó, nàng cũng cho rằng, Lôi Chiêm Càn và Khương Vọng có đủ sức đánh ngang tay với nhau, chỉ thua ở chỗ chuẩn bị chưa đủ.
Nhưng sau lần tận mắt chứng kiến hành trình ra quần đảo của Khương Vọng, trong lòng nàng, hai người này đã không còn ở cùng một hàng nữa.
Sự kiêu ngạo độc chiếm càn khôn của Lôi Chiêm Càn, chẳng qua chỉ là sự ngạo mạn do gia thế và thiên phú gộp vào nhau tạo thành. Nhưng sự kiên định không ngừng tiến về phía trước của Khương Thanh Dương, mới thật sự là sự kiêu ngạo xuất phát từ nội tâm không bao giờ khuất phục.
Thấy Khương Vô Ưu nghiêm túc như vậy, Khương Vô Khí dừng lại một chút, mới nói: "Có thể được Hoàng tỷ coi trọng như thế, xem ra hắn thật sự là một người tài giỏi. Ta mỏi mắt mong chờ."
Hoàng hậu Đại Tề nhìn Khương Vọng phía xa, ghi nhớ người thanh niên kia vào trong lòng, cười với Hoàng đế: "Vô Ưu của chúng ta rất ít khi thưởng thức một người như vậy. Bổn cung thấy Khương Thanh Dương kia, cũng quả thật là nhân tài quý giá của đất nước, xuất chúng giữa mọi người. Hoàng đế, chẳng phải ngươi vẫn luôn lo lắng chuyện hôn sự của Vô Ưu sao? Chiêu người này làm phò mã thế nào? Theo bổn cung thấy, chỉ có nam nhi anh hùng như thế mới không bôi nhọ Vô Ưu của chúng ta."
Lời nói xong, Hoàng đế Đại Tề không hề tỏ thái độ gì.
Nhưng Khương Vô Ưu đã đứng bật dậy, thi lễ với Hà hoàng hậu: "Mẫu hậu quan tâm đến nhi thần, nhi thần vô cùng cảm kích. Nhưng mẫu hậu không hiểu nhi thần. Giúp chồng dạy con, không phải mong muốn của nhi thần. Chăm hoa nhổ cỏ, không phải là bản sắc của anh hùng. Khương Vọng đương nhiên có thiên tư anh hùng, nhưng nhi thần cũng có ý chí anh hùng. Đây không phải chuyện muốn làm là làm!"
Hà hoàng hậu đây là vung một nhát đao dịu dàng, giết cường địch với nụ cười. Nhìn thì tưởng muốn tốt cho Khương Vô Ưu. Nếu đổi thành công chúa nào khác, một thiên kiêu thanh danh cực tốt như Khương Vọng coi như cũng xứng đôi.
Nhưng Khương Vô Ưu là ai?
Nàng là Cung chủ Hoa Anh cung, là người có tư cách cạnh tranh vị trí trữ quân, cho nên hôn phu của nàng, phải là người không thể chói mắt nhất.
Nếu không, đến một ngày nàng lên nhận chức, thiên hạ Đại Tề này sẽ là ai làm chủ?
Họ Khương này hay họ Khương kia?
Hiện giờ có nhiều lựa chọn như vậy, hoàng thất Đại Tề sao có khả năng mạo hiểm như thế!
Nên hoàng hậu ‘lo lắng’ chuyện hôn sự của Khương Vô Ưu, tìm mối "lương duyên tương xứng" này cho Khương Vô Ưu, chính là để nhẹ nhàng đẩy Khương Vô Ưu ra khỏi hàng ngũ cạnh tranh vị trí trữ quân.
Nên Khương Vô Ưu phải vội vã đứng lên, tỏ thái độ ngay.
Thái độ của Khương Vô Ưu có thể nói là kịch liệt, không chỉ bác bỏ chuyện tìm Phò mã mà còn tiện tay đâm Thái tử một đao.
Bao nhiêu người có mặt ở đây, chỉ có một mình Thái tử Khương Vô Hoa là có sở thích thường xuyên chăm hoa cắt cỏ.
Sở thích này không phải bản sắc anh hùng, sao có thể gánh được giang sơn Đại Tề?
Hoàng hậu ra tay với nàng, thì nàng đánh rắn bảy tấc, nói xong quay qua nhìn Khương Vô Hoa.
Khương Vô Khí với Khương Vô Tà, một người ngó giày, một người ngắm chén rượu, cứ như không ai nhận ra trận giao phong đột ngột xảy ra giữa bầu không khí thân tình như đang trong gia yến trên bậc thềm.
Tọa sơn quan hổ đấu, tuyệt đối không tham gia náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận