Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1410: Lấy gì Ác báo (3)

Một bí thuật Nộ Hỏa, một lần xung phong là đủ rồi.
Mục đích của hắn vốn không phải là nhanh chóng giết chết Yết Diện, thì cần gì phải phân biệt thật giả? Thứ hắn muốn chính là Yến Tử tự mình trốn đi!
Tuy thần thông Lạc Lối đã bị phong cấm, nhưng chưa chắc không nhận ra Lạc Lối!
Mặc nàng chạy thoát, ta tự mình cầm kiếm tìm Lý Sấu.
“Ai nha!” Lý Sấu kêu lên một cách quái dị: “Tìm ta làm gì! Tìm Trịnh lão tam, tìm Trịnh lão tam!”
Vừa phát ra tiếng kêu quái dị, vừa quỷ mị thối lui.
Gã liên tục phát ra tiếng kêu quái dị, giương nanh múa vuốt, giống như thật sự sợ Khương Vọng truy đuổi. Nhưng trên gương mặt gầy gò kia, lại mang một nụ cười.
“Hắc hắc hắc, ta phải cắt ngươi thành nhiều mảnh nhỏ." Gã cười quái dị nói.
Thần thông Đồng Quy nếu như muốn hoàn thành ảnh hưởng, đầu tiên phải đốt cháy tâm hỏa, điểm hồn đăng.
Đợi đến khi mệnh hồn ở cùng một đường thẳng, sinh tử không thể phân biệt được, mới có thể tự hủy hoại bản thân để đả thương địch thủ, lấy tên là “Đồng Quy”.
Không phải chỉ tiếp xúc với Khương Vọng khi giao chiến, mà Khương Vọng truy đuổi cũng là nhiên liệu của tâm hỏa. Tâm hỏa cháy càng mạnh, hiệu quả Đồng Quy càng mạnh, vì thế tự hủy hoại bản thân mà có thể giết chết đối thủ cũng là chuyện bình thường.
Lúc trước, gã đã dùng thần thông này một lần để phá vỡ trạng thái Thanh Vân Tiên, giúp Yến Tử lấy lại thính giác. Bây giờ gã đang tích góp nhiều nhiên liệu hơn, để có thể đạt tới trình độ giết chết Khương Vọng.
Bị đuổi giết quả thực quá kích thích, chơi đùa thật sự rất vui!
Trên bầu trời cao kia, cả người gã quỷ mị di chuyển, cười quái dị không ngừng.
“Ngươi tới đi! Đuổi theo ta đi!”
Nhưng ngay lúc này, thân hình của Khương Vọng bỗng nhiên dao động một cái, phân thành hai Khương Vọng. Mỗi người đều cầm kiếm phi nhanh, từ hai góc độ khác nhau ép về phía Lý Sấu, sử dụng trình độ lớn nhất ép nhỏ không gian mà gã có thể tránh né.
Huyễn thân của Hồng Trang Kính!
Khí tức của huyễn thân và khí tức trên bản thể hoàn toàn giống nhau, ít nhất thì Lý Sấu cũng không thể nhìn ra khác biệt.
Nhưng cái này cũng không làm khó được gã.
Cong móng rạch trên cánh tay trái một cái, ba đường máu lập tức xuất hiện, cùng lúc khi giọt máu bắn ra tung tóe, cánh tay trái trên bản thể của Khương Vọng cũng có giọt máu bắn ra!
Cho dù huyễn thân của ngươi có giống thật đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể so sánh với bản tôn được.
Lý Sấu vô cùng đắc ý với sự cơ trí của mình, cười hắc hắc, nhanh chóng phi thân về phía bên trái, đó là phương hướng huyễn thân Khương Vọng bao vây gã. Nhẹ nhàng lướt qua huyễn thân, tiện tay vạch một đường, huyễn thân như bọt khí bị phá vỡ nhanh chóng, hoàn toàn tiêu biến.
Gã vui vẻ đến mức cười toe toét.
Trong ánh mắt của Khương vọng vẫn không chút gợn sóng, từ đầu đến giờ hắn vẫn không cảm thấy hai người Trịnh Phì Lý Sấu không có trí khôn trong chiến đấu. Có thể đạt được thực lực đến mức này, cũng phải là người lão luyện trong việc giết người. Chuyện huyễn thân bị phá không hề khó hiểu, nhất là đối phương lại có thần thông mạnh mẽ như vậy.
Hắn có giác ngộ rằng có thể không lập được công ở đây, cũng có dũng khí cho dù dốc toàn lực chiến đấu vẫn có thể chết trên chiến trường này.
Hắn bình tĩnh giống như kiếm của hắn, lấy tư thái bình tĩnh đến mức lạnh băng, tiếp tục đuổi theo Lý Sấu, bỗng nhiên hắn xoay người lại vung ra một kiếm!
Thiên địa tách ra một đường, tiêu sái như danh sĩ múa bút, nhưng lại mang theo sự thê lương!
Lại thấy mười năm vất vả, sinh tử thù hận.
Chẳng qua lần này có chút không giống.
Bên trên lưỡi kiếm của Trường Tương Tư, lại có sắc trắng như sương của Bất Chu Phong đang di chuyển.
Điều này khiến cho thân kiếm bộc phát ra tàn khốc lạnh lẽo, ý định giết người lạnh thấu xương.
Mà đối diện với một kiếm này, lại là Yết Diện Nhân Ma đang lặng lẽ nhào tới!
Đánh lén chưa kịp hoàn thành, nàng sợ hãi cả kinh, cũng không để ý đã để lại một chút dấu hiệu trên người Khương Vọng, nhanh chóng rút lui, hóa thành chín đạo thân ảnh.
Khương Vọng sử dụng một kiếm bức lui nàng, phớt lờ Trịnh Phì đang truy đuổi phía sau, tiêu sái chuyển hướng, đuổi theo Lý Sấu.
Tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân quả thật không hổ là bí truyền của tiên cung từ thời đại cận cổ, Khương Vọng dựa vào thuật này di chuyển trên không trung, ung dung như đi dạo trong sân vắng, rẽ trái quặt phải, hoàn toàn không có chút trì trệ nào.
Thật may là lúc tiên cung và Ngũ Phủ Hải cùng bị tổn thương, cây ma thương đó không đủ lực, khiến cho Thanh Vân Đình vẫn có thể tồn lưu. Nếu không đúng là không thể tìm được thứ thay thế cho Bình Bộ Thanh Vân trong thời gian ngắn như vậy.
Thân pháp hơn người chính là thứ giúp hắn có thể vận động linh hoạt trong cuộc quần đấu này, cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn không bị giết. Lúc này hắn sử dụng thân pháp hơn người của mình truy đuổi Khảm Đầu Nhân Ma, kiếm từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, chiến đấu và truy đuổi chỉ giữa những ý nghĩ.
Từ đầu đến cuối đều để cho bản thân có thể đối mặt với ít đối thủ cùng một lúc nhất có thể.
Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải là mấy con rối bùn, không thể nào hoàn toàn đi theo thiết kế của hắn.
Đối mặt với Khương Vọng đang càng ngày càng đuổi tới gần, Lý Sấu đột nhiên toét miệng cười: “Ngươi dữ quá à! Tiểu Khương!”
Gã giống như thật sự vui vẻ, vừa cười vừa ở trên không trung khom người xuống, sau đó bỗng nhiên đấm một cái, đấm thẳng lên trên đầu gối trái của mình!
Ầm!
Gã dùng lực như vậy, trực tiếp đập bể toàn bộ xương đầu gối, cả cẳng chân của gã bị gập lại một cách quỷ dị, nhìn mà giật mình.
“Tê... Đau quá, đau qua đi mất!” Khuôn mặt cười của gã biến thành mặt khóc, kêu lên.
Mà dưới tác dụng của thần thông Đồng Quy…
Khương Vọng, người đang ung dung bước chân trên không trung, truy đuổi Lý Sấu, đầu gối bên trái đột nhiên nổ vang, trong nháy mắt bể nát mất một nửa, cả chân trái quặp lại một cách bất bình thường, thân hình dừng lại giữa không trung.
Thần thông Đồng Quy vẫn chưa thể thỏa mãn điều kiện, không thể có tác dụng phản kích ngang hàng. Vết thương của Khương Vọng không hề nghiêm trọng như Lý Sấu, nhưng cũng đủ để làm chậm lại hành động của hắn.
“Ha ha! Bắt được ngươi rồi!”
Trịnh Phì đã đuổi tới, tay trái vận chưởng phát ra một đợt sóng khí, tay phải điều khiển đao chém thẳng tới gáy Khương Vọng!
Sóng khí như cuồng phong, va chạm tứ phương. Ánh đao như dải lụa trắng, ác liệt rủ xuống.
Như một cái lồng bao phủ tứ phương, khiến cho Khương Vọng không có đường chạy trốn.
Vì có thần thông Ác Báo, gã không cần cân nhắc phòng ngự, công kích cũng càng ngày càng không chừng mực, càng ngày càng tàn bạo.
Đã có bao nhiêu người mạnh hơn gã, nhưng chết dưới lưỡi đao của gã.
Ánh đao kết hợp với chưởng phong tạo thành một năng lượng tiềm tàng kinh khủng, giống như một cái lồng vô hình to lớn, bao phủ cả gã và Khương Vọng vào trong, sau đó càng ngày càng nghiền ép vào trong.
Thế cục quá mức nguy hiểm!
Trong phút chốc, Lý Sấu đã dùng cái đầu gối nát bét của mình đưa Khương Vọng vào tử cục.
Vào giờ phút này, Khương Vọng đã không thể truy đuổi Lý Sấu được nữa, phản kích Trịnh Phì lại là hạ sách.
Nếu như tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Trịnh Phì, thì cũng đồng nghĩa với việc tự xuống tay với bản thân.
Đối mặt với một chưởng một đao cực kỳ tàn bạo kia, Khương Vọng phải ứng phó thế nào?
Lâm Tiện, người đang xem cuộc chiến không có câu trả lời, Yến Tử và Lý Sấu, người đang xem trận đấu cũng không có.
Bọn họ đã gặp quá nhiều cục diện Trịnh Phì nghiền nát đối thủ.
Người bị Trịnh Phì chân chính bắt được, vẫn chưa ai có thể chạy thoát!
Nhưng ngay một khắc sau đó, Khương Vọng đã cho bọn họ câu trả lời.
Hắn quay người, thu kiếm lại.
Kéo theo chân trái có cái đầu gối đã bị dập nát, đánh thẳng về phía người Trịnh Phì, trường kiếm chém chéo một đường, cắt mất chân trái của Trịnh Phì!
Dĩ nhiên, cái chân trái của Khương Vọng đã bị Lý Sấu đánh nát cũng đối ứng, vô thanh vô thức gãy lìa!
Ai có thể nghĩ tới, từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến giờ, Khương Vọng - người luôn tránh tấn công chính diện Trịnh Phì, lại ngang nhiên xuất thủ với Trịnh Phì. Mà lại còn trực tiếp và hung tàn như vậy!
Ngay cả bản thân Trịnh Phì cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Trong sự đau đớn, gã nhìn hai cái chân trái của hai người đồng loạt gãy lìa, sững sờ một chút, sau đó cười ha ha nói: “Ta không sợ đau! Không đau chút nào!”
Mà Khương Vọng, người cũng bị gãy cái chân trái như vậy mà mặt không đổi sắc, thuận thế tiến vào bên trong “vòng ôm” của Trịnh Phì, cơ hồ mặt dán vào mặt Trịnh Phì!
Trịnh Phì hoàn toàn không đề phòng, Nhục Giáp là đạo phòng ngự thứ nhất của gã, Ác Báo là đạo phòng ngự thứ hai.
Những tổn thương đủ để giết chết gã, chắc chắn sẽ giết chết đối thủ của gã trước.
Cho nên gã sử dụng ánh đao và chưởng phong này, nhốt Khương vọng ở trong một “vòng cấm”, không thể để món đồ chơi có thân pháp trác tuyệt như thế chạy thoát.
Giống như một cơn lốc xoáy, bên trong mắt bão, lại là nơi bình tĩnh nhất.
Lúc này Khương Vọng đã đụng vào mắt bão, cái chân đau làm hắn không nhịn được nhíu mày, nhưng cánh tay cầm kiếm vẫn vững như bàn thạch.
Ánh sáng của Ngũ Thần Thông lưu chuyển trên thân kiếm, trường kiếm tiến về phía trước, dứt khoát đánh vỡ Nhục Giáp, đâm sâu vào bụng Trịnh Phì!
Trịnh Phì mờ mịt thống khổ trợn to hai mắt, nhất thời ánh đao và chưởng phong giam cầm Khương Vọng ở bên trong cũng bắt đầu tản đi.
Giam cầm đã biến mất!
Nhưng Khương Vọng cũng không nhân cơ hội này chạy đi, không lựa chọn thoát thân, mà hắn cầm trường kiếm, chém chéo tất cả!
Gương mặt béo mập của Trịnh Phì ngay lập tức vặn vẹo thành một đoàn, máu tươi từ bụng trào ra, nhất thời không thể dừng lại.
Dưới tác dụng của thần thông Ác BÁo, bụng của Khương Vọng cũng nứt ra một đường, nội tạng lộ ra ngoài, máu tươi chảy ra từng dòng.
Nếu như nói hắn chém đứt đầu gối bên trái của Trịnh Phì, chính là lợi dụng tối đa việc đầu gối bên trái của hắn cũng đã bị Lý Sấu đánh cho vỡ nát, đây là một sự cân nhắc toàn diện cho cuộc chiến này, căn bản không thể coi là tổn thất quá lớn.
Nhưng một kiếm xuyên bụng, đã thế còn chém chéo một kiếm tiếp theo, như không hề để ý đến sự tồn tại của thần thông Ác Báo.
Cuối cùng, bộ dạng hắn như muốn lấy mạng đổi mạng, thề phải chém chết Trịnh Phì tại chỗ!
Ai có thể nghĩ tới?
Mọi người chỉ thấy, ở trong vòng cấm trường phong và ánh đao kia, thiếu niên mặc áo xanh cầm trường kiếm cùng với Vạn Ác Nhân Ma cực kỳ hung tàn kia, gần như dính vào nhau.
Trịnh Phì bình thường vô cùng điên cuồng bạo ngược, lúc này mặt mũi vặn vẹo. Khương Vọng bình thường vô cùng ung dung ôn hòa, lúc này lại mặt không cảm xúc, một kiếm vô cùng hung ác, tự làm đổ máu chính mình.
Nhất thời không biết ai điên cuồng hơn ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận