Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1719: Không hôm nay, mà ngày mai (2)

Giờ khắc này, một tay Đấu Chiêu đao, đứng quay lưng về phía đường núi, đối mặt với năm người vừa mới hạ xuống, không sợ hãi chút nào, ngược lại còn kích động: "Các ngươi, ai tới trước?"
"Thật ngại quá." Khương Vọng mở miệng nói: "Chúng ta cùng tiến lên."
Đấu Chiêu không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết rõ y không đánh lại năm người này. Nếu không với tính cách của y, căn bản sẽ không hỏi ai tới trước, chỉ tự xách đao xông tới.
Không thấy Tiêu Thứ, Sở Dục Chi dẫn theo một ngàn hai chiến sĩ Mao dân, chủ động tìm kiếm hợp tác, Đấu Chiêu y cũng không chút do dự xách đao xông tới.
Thế cuộc bây giờ, đối mặt với đối thủ như vậy... Thật ra cơ hội thắng trong xa luân chiến đã rất nhỏ bé.
Chỉ riêng một mình Khương Vọng, y muốn chiến thắng sau khi bị cụt tay, không bị thương là không có khả năng.
Mà trong những người còn lại, Nguyệt Thiên Nô cũng không yếu, Vương Niệm Tường kia càng làm người cảnh giác...
Chỉ có Đấu Chiêu y, mới có dũng khí xa luân chiến với mấy người!
Y sôi trào chiến ý, quyết ý đột phá bản thân, liều chết chiến đấu liên tục, chém ra một cơ hội thắng xa vời kia.
Nhưng cái tên Khương Vọng này, thế mà ngay cả cơ hội xa luân chiến cũng không cho!
Vinh dự của thiên kiêu tuyệt thế ở đâu?
Kiêu ngạo ở đâu?
Quá đáng!
"Này." Khương Vọng đưa tay quơ quơ trước mặt Đấu Chiêu: "Đừng lo lắng. Thật ra ta cũng cảm thấy thắng như vậy cũng không vẻ vang gì, không bằng ngươi giao Cửu Chương ngọc bích của ngươi cho ta đi. Như vậy thì chúng ta cũng không cần động võ, thế nào?"
Một nhóm năm người bọn hắn mạnh mẽ đâm tới suốt một đường từ núi Lưu Ba, gắng sức chạy tới ngọn núi trung tâm, mới phát hiện ngọn núi trung tâm đã sớm bị thuỷ triều đen trào ra từ Điêu Nam Uyên vây quanh.
Theo đề nghị của Vương Trường Cát, năm người bọn hắn hợp lực, thử đánh xuyên qua thuỷ triều đen kinh khủng kia.
Khương Vọng cần bộc phát ra sát lực lớn nhất, lại kiên trì bền bỉ khai thác con đường phía trước. Vương Trường Cát cần kết hợp đạo thuật của bốn người, để chúng hòa hợp lẫn nhau, đạt tới hiệu quả một cộng một lớn hơn hai. Để mỗi một phần lực lượng, đạt hiệu quả tốt nhất trong thuỷ triều đen. Việc này đương nhiên cũng không thể thiếu sự trợ giúp Tịnh Thổ lực của Nguyệt Thiên Nô.
Tả Quang Thù và Phương Hạc Linh chỉ cần thỏa thích đánh lên là đủ.
Khoảng cách hơn ba trăm trượng, gần như mỗi một trượng đi tới, đều là nghìn lần vạn lần giao phong.
Mà mỗi một lần bọn hắn thắng được, cuối cùng mới đánh xuyên qua thuỷ triều đen, đứng trên ngọn núi trung tâm này.
Bọn hắn khổ cực chạy tới đây, không phải để luận bàn với Đấu Chiêu!
Muốn khiêu chiến cường giả, cơ hội sẽ tới.
Ngay từ đầu, mục tiêu Khương Vọng đến Sơn Hải Cảnh vô cùng rõ ràng là giúp Tả Quang Thù lấy được Cửu Phượng chương.
Hắn cũng hoàn toàn không ngại để Đấu Chiêu nhìn thấy thái độ của mình.
Đấu Chiêu giận quá mà cười: "Thì ra thắng không vẻ vang là ý này!"
"Hết cách rồi, Đấu huynh, bình tĩnh một chút đi. Ngươi xem ngươi lớn hơn Quang Thù nhiều tuổi như vậy.
"Là bao nhiêu tuổi?"
Khương Vọng khoát tay chặn lại: "Chính ngươi tính đi." Hắn tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi ngẫm lại xem, ngươi lớn chừng này tuổi rồi, tu luyện nhiều năm như vậy, ngươi đánh Quang Thù, ngươi có thấy công bằng không? Ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng không? Vậy ngươi cũng không thể chém đi số tuổi lớn hơn phải không? Cùng một đạo lý, bây giờ chúng ta có nhiều người hơn ngươi, chúng ta cũng không thể chém đứt đi."
Giờ phút này, hắn đối mặt Đấu Chiêu, khí thế mạnh mẽ, thái độ thong dong.
Thuỷ triều đen sau lưng cuồn cuộn, ác tướng ngàn vạn, đè lên lồng sáng của ngọn núi trung tâm, phảng phất đang trợ uy cho hắn.
Tình cảnh này, thật giống như ma đầu cái thế ỷ nhiều hiếp ít, đe doạ nhân vật chính xán lạn như nắng gắt trong truyện.
Mà mở miệng nói toàn lời nguỵ biện, tự thành hệ thống.
Hết lần này tới lần khác, Đấu Chiêu khác những nhân vật chính trong câu chuyện kia, không có lòng đầy căm phẫn, không lớn tiếng bác bỏ. Ngơ ngác một chút, y lại nói: "Ngươi nói có lý!"
"Ta có một người bạn, rất biết nói những đạo lý này. Sau này có cơ hội ta giới thiệu với ngươi." Khương Vọng thuận miệng nói, đưa tay phải ra: "Tới đi, ngọc bích đưa ta là được, chúng ta đừng tổn thương tình cảm."
Ỷ nhiều hiếp ít, Đấu Chiêu không có khả năng chịu phục.
Thật ra Khương Vọng không hề để ý có đắc tội Đấu Chiêu hay không, nhưng hắn có thể phủi mông một cái là đi, Tả Quang Thù lại không có khả năng rời khỏi Sở quốc.
Đắc tội đệ nhất thế hệ trẻ tuổi Sở quốc quá ác, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết cho Tả Quang Thù.
Cho nên, nếu nói nhiều hai câu có thể giải quyết vấn đề, Khương Vọng cũng không để ý tư thái mềm mại một chút.
Nhưng Đấu Chiêu lắc đầu: "Ý của ta là, mong đợi công bằng, quả thật là lựa chọn của kẻ yếu."
Y dùng một tay nhấc lên trường đao, đặt ngang trước người, võ phục nền đỏ viền vàng xán lạn rêu rao: "Tới đi, các ngươi cùng lên đi!"
Âm thanh nhấc lên, cao vang dội, mà lưỡi đao huýt dài.
Y đang sôi trào chiến ý, kim quang trên người y đang thiêu đốt.
Y đã chuẩn bị sẵn sàng chết trận. Y chỉ muốn biết, dưới loại áp lực cực hạn này, y còn có thể làm tới trình độ nào, đối phương có bao nhiêu người sẽ chết!
Đây là một trận chiến đấu sau cùng trong Sơn Hải Cảnh, y muốn thấy rõ cực hạn của mình!
Hai bên giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng.
Nhưng đúng vào lúc này, một điểm hàn quang phảng phất xé rách màn đêm, chui ra từ trong thuỷ triều đen cuồn cuộn.
Tới không khéo, nhưng lại quá khéo.
Một nam tử mặt mày tràn đầy kiêu ngạo, trương dương không ai bì nổi, bị điểm hàn quang kia mang ra, rơi vào trước đường núi đang vô cùng náo nhiệt!
Như hàn tinh hàng thế, nắm chặt long thương.
Mà theo sát phía sau là một tráng hán khôi ngô như núi, rơi xuống như thiên thạch.
Ầm!
Nện xuống bên cạnh nam tử cầm thương, kích thích lên bụi mù đầy trời.
Mở màn lừng lẫy đại biểu cho thực lực bất phàm, hoặc có thể nói xuyên thủng thuỷ triều đen vốn là biểu hiện của thực lực.
Hai mắt Đấu Chiêu tỏa sáng.
Đội ngũ thứ chín tham dự Sơn Hải Cảnh!
Đương nhiên y không kích động vì Cửu Chương ngọc bích tề tụ.
Y đang ngạc nhiên, mừng rỡ vì thế cục thay đổi.
Tuy rằng y quyết tâm liều chết đấu một trận, nhưng nếu có cơ hội thắng, thì sao lại muốn bỏ qua?
Giờ khắc này, cho dù là tồn tại tự phụ như Đấu Chiêu, cũng không khỏi nhớ tới câu nói kia của Tiêu Thứ: "Sao chúng ta không liên thủ nhỉ?"
Y không phải một người thích hối hận.
Nhưng trong nháy mắt này, y nghĩ tới việc lúc ấy nếu đáp ứng Tiêu Thứ, sau này hoặc có thể nhiều thêm chút chỗ trống cứu vãn.
May mà hiện tại còn có cơ hội sửa sai.
Nhưng loại chuyện liên thủ này là chung lợi ích chung chỗ tốt, đương nhiên không thể ép dạ cầu toàn, Đấu Chiêu y có sự kiêu ngạo của mình.
Hơn nữa, tình thế rõ ràng như thế, đám người Khương Vọng Tả Quang Thù, vô thanh vô tức tạo thành đồng minh năm người. Hai tổ người còn lại bọn y, nếu không hợp tác, chỉ có kết quả bị trục xuất rời sân.
Cho nên y chỉ nhìn nam tử nâng thương kia một chút.
Một chút là đủ.
Nghĩ đến người có thể vào Sơn Hải cảnh, đều không phải kẻ ngốc, hai người mới tới này, chắc là hiểu nên làm như thế nào.
Một cường giả nâng thương khí thế lừng lẫy như thế.
Một võ phu mạnh mẽ, khí huyết hùng hồn không thua Chung Ly Viêm.
Hẳn là đã đủ chống đỡ nam tử tên Vương Niệm Tường kia.
Mà Đấu Chiêu y độc chiến Khương Vọng, Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù, tính toán như vậy, y có gì phải sợ! Nhất định phải cho cái tên Khương Vọng này một bài học sâu sắc, để hắn biết được, thế nào là võ đức!
Tu sĩ thiên kiêu chúng ta, không phải vô lại đầu đường, không phải động một chút là kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Ánh mắt bùng nổ chiến ý của Đấu Chiêu đảo qua.
À, ngoài ra còn có một đầu người tặng kèm.
Đầu người tặng kèm này, cho ai cũng được, phân chiến trường nào, cũng không ảnh hưởng đại cục.
Trong lòng Đấu Chiêu nhanh chóng phân phối xong chiến trường, tràn ngập chờ mong với trận chiến đấu sắp tới.
"Đại sư huynh!"
Âm thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Khương Vọng truyền đến bên tai y.
Chờ chút ...
Gân xanh trên huyệt Thái Dương Đấu Chiêu giật giật.
Có phải ta nghe nhầm gì không?
Khương Vọng không phải là người Tề mới, không môn không phái, không có sư thừa tại Tề quốc sao? Hắn đang gọi ai vậy?
Đấu Chiêu mờ mịt nhìn sang.
Chỉ thấy nam tử tràn đầy kiêu ngạo kia, bỗng nhiên cười một tiếng xán lạn: "Ta vẫn đang nghĩ, chừng nào thì ngươi sẽ trả ta một chén rượu kia."
Khương Vọng cũng cười, như mở tầng mây, trăng sáng chiếu vào: "Không hôm nay, thì ngày mai!"
Bọn hắn ở đó sư huynh đến, sư đệ đi.
Thiên kiêu số một Đại Sở, Đấu Chiêu cảm thấy đầu vang lên ông ông, không kịp phản ứng.
Toàn bộ Sơn Hải Cảnh, trận chiến chín ngọc bích tề tụ, tổng cộng chín đội ngũ. Ngoài chính y đến một mình, mỗi người đều mang theo người trợ quyền, cho nên hành trình tham dự Sơn Hải Cảnh lần này, hết thảy có mười bảy người.
Con mẹ nó các ngươi lại có bảy người là cùng một bọn!
Lại thêm Khuất Thuấn Hoa đã bị đào thải, chính là tám người. Chiếm gần một nửa!
Hay cho một đợt thí luyện.
Chơi bao hết đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận