Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2095: Chiến thư từ người Sở (2)

Khương Vọng cố tình đợi đến khi kết thúc cuộc thách đấu phúc địa vào ngày 15 tháng 6.
Sau khi trận chiến kết thúc, mới lên đường đi biên hoang.
Trận khiêu chiến phúc địa nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ, tự nhiên không cần nói nhiều. Sau khi rơi xuống Vân Sơn phúc địa xếp ở vị trí thứ sáu mươi.
Khoảng cách đến Đông Hải Sơn phúc địa ở vị trí thứ bảy mươi hai càng ngày càng gần.
Lý do chính khiến hắn muốn bắt đầu khiêu chiến từ phúc địa dưới cùng, là vì hắn muốn chân chính lưu lại quỹ tích khiêu chiến độc nhất chỉ thuộc về bản thân hắn, thứ hai là vì hắn không muốn bỏ sót sự đặc thù của bất kỳ tòa phúc địa nào.
Ngoài ra... Hắn còn đang muốn xây dựng một hệ thống chiến đấu khác, dự định lợi dụng hệ thống chiến đấu này để vừa che giấu thân phận trong Thái Hư Huyễn Cảnh, vừa tiến lên xếp hạng phúc địa. Bây giờ nó vẫn chưa hoàn thiện, nhưng để đánh bại những tu sĩ Thần Lâm ở cấp độ thấp nhất này đã không còn là vấn đề. Khởi hành vào ngày 16 tháng 6, chiến đấu trong vùng biên hoang 5 ngày. Ngày 22 tháng 6 quay về tới Cao Vương Đình. Lúc này, còn vài ngày nữa là nghi lễ truyền chức của thần tử đại tế ti sẽ bắt đầu. Sứ giả các quốc gia cũng đã lần lượt đến nơi. Miếu Mẫn Hợp hùng vĩ và rộng lớn cũng trở nên ồn ào sau khi đội ngũ sứ giả các quốc gia đến ở lại. Những nhân tài ngoại giao xuất sắc từ nhiều quốc gia khác nhau có thể tranh luận thoải mái trên một sân khấu như vậy. Một sứ giả đóng cửa tu hành, một mình đi biên hoang chém giết như Khương Vọng, thật đúng là vô cùng khác biệt. Ngay khi Vũ Văn Đạc về đến triều đình, đã lo lắng không yên mà đi mất, cũng không biết có chuyện quan trọng gì. Khương Vọng một mình trở lại viện tử của sứ giả Tề quốc, lúc này vết thương trên người cũng đã xử lý xong, không có gì trở ngại. Kiều Lâm ngay lập tức ra nghênh đón, ân cần dắt ngựa cho hắn. Sau này gã đã biết bản thân hôm đó đã hủy hoại một hồi tự hát tự khen của Hầu gia, trong lòng vô cùng hối hận. Bây giờ gã chỉ muốn gây dựng lại sự tín nhiệm giữa mình và Hầu gia, nhưng đáng tiếc Hầu gia lại quay đầu đi về phía thảo nguyên, khiến lời nịnh hót đã chuẩn bị kỹ càng không còn chỗ để bắn, thập phần mất mát. “Hầu gia, trong mấy ngày ngài vắng mặt, có rất nhiều người đến tìm ngài đấy!” Gã thần bí nói.
“Ồ?”
Khương Vọng hiểu rõ cười nói:
“Trong số đó chắc hẳn có một người Sở quốc.” Kỳ thật, sau khi biết sứ giả Sở quốc đến thảo nguyên lần này là Đấu Chiêu, hắn đã rất chờ mong lần gặp mặt này. Khi rời khỏi Sở đô, hắn và Đấu Chiêu đã có ước hẹn Thần Lâm. Nếu không gặp ở thảo nguyên lần này, bản thân hắn cũng sẽ dành thời gian đến Sở quốc. Cho dù lần này một mình hắn đến biên hoang chém giết, cũng không bỏ việc rèn kiếm để đợi Đấu Chiêu. Đối mặt với một đối thủ như Đấu Chiêu, ai dám xem thường? Mà một người hiếu chiến như Đấu Chiêu, nóng nảy đến tìm hắn trước, là điều vô cùng bình thường. “Hầu gia sáng suốt!” Kiều Lâm giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ vẻ hâm mộ:
“Hầu gia đúng là liệu sự như thần, sao ngài biết Chung Ly Viêm sẽ đến tìm ngài? Hắn cứ hai ba ngày lại đến đây, hỏi ngài có ở trong viện hay không, cũng không chịu về.”
Chung Ly Viêm? Cái tên này đến tìm hắn làm gì? Hắn cũng không thân nha. Không phải sứ giả Sở quốc là Đấu Chiêu sao? Tạm thời đổi người rồi? Khương Vọng sửng sốt một chút, nhưng dù sao lúc này cũng không tiện biểu đạt kinh ngạc, cho nên chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng. Nhưng sau đó hắn lại hỏi:
“Ngươi nói có rất nhiều người đến tìm ta. Ngoài người của Sở quốc, còn có ai nữa?”
“Người Kinh quốc cũng tới bái phỏng ngài!”
Kiều Lâm nịnh nọt: “Uy danh của Hầu gia vang khắp thiên hạ, nếu bát hoang hàng phục có cơ hội, ai lại không muốn diện kiến ngài chứ? Nếu như ta không phải người của Tề quốc, không phải phục tùng dưới trướng của ngài, khẳng định bây giờ cũng đang nghĩ đủ mọi cách để bái phỏng ngài!” Mộ Dung Long Thư? Khương Vọng bỏ qua sự nịnh nọt không có tý kỹ thuật nào của Kiều Lâm, làm sao cũng không nghĩ ra bản thân và Mộ Dung Long Thư có tiếp xúc gì, để cho đối phương đến cửa bái phỏng. Tạm thời hiểu đây là hành động ngoại giao của Kinh quốc. Thế nhưng... Trước khi khởi hành, Thiên Tử không đưa ra bất kỳ điều kiện ngoại giao nào. Nếu thực sự muốn nói về hợp tác, liên minh, mấy thứ gì đó, một chút thái độ của cấp trên cũng không có, nói thế nào đây? Nhất định phải nghĩ biện pháp hàm hồ cho qua mới được ... Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài viện đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh:
“Khương Thanh Dương!”
Lại là giọng của một nữ nhân. “Người Kinh quốc kia lại tới rồi!” Kiều Lâm thấp giọng nhắc nhở. Khương Vọng đã nhận ra người đến là ai, quay đầu lại nhìn thấy một nữ tử khỏe mạnh với nước da màu đồng, bước đi hùng dũng uyển chuyển. Nàng khoác giáp mang áo bào, đi tới vô cùng khí thể, như thể mang theo cả bão táp và giống tố. Nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười: “A, không, nên gọi là Khương Võ An nữa rồi!” Khương Vọng cũng cười: “Thanh Dương cũng được, Võ An cũng tốt, dù sao cũng là Khương Vọng ta, Hoàng cô nương gọi thế nào cũng được.”
Hoàng Xá Lợi lại cười:
“Được rồi, Khương Tiên Tử!”
“... Ách.”
Khương Vọng nghẹn lời. Hoàng Xá Lợi thậm chí còn cười rạng rỡ hơn. Ngũ quan của nàng thâm thúy, mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy ở Đông Vực. Nụ cười của nàng có một sức hấp dẫn bẩm sinh, khiến người ta bất giác nhếch miệng cười theo, tâm trạng cũng tươi sáng hẳn lên. Giống như ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, cứ như vậy đi vào trong viện, nắm tay Khương Vọng rất tự nhiên: “Đã lâu không gặp!”
Nhớ lại khoảng thời gian ở Hoàng Hà Hội, đúng là có cảm giác như đã qua một đời, Khương Vọng không kiềm được cảm khái nói:
“Đúng vậy, thoáng một cái đã hai năm rồi.” Hoàng Xá Lợi tự đánh giá là ‘sắc mà không dâm, tuyệt không bám dính, phong thái quân tử’, vì thế nàng chỉ nắm tay một chút rồi buông ra, cười nói:
“Thời gian thấm thoát, nhưng phong thái của Khương huynh lại càng tốt hơn xưa, ta ngược lại vô cùng chờ mong đến mười hai mươi năm sau, xem Khương Thanh Dương lúc đó sẽ có bộ dạng như thế nào!”
Khương Vọng mời nàng vào chính phòng, vừa bồi nàng nói chuyện:
“Nếu có một ngày nào đó Hoàng cô nương thực sự có thể chờ lâu như vậy, xin hãy hạ thủ lưu tình, dù mười năm hay mười ngày, ta vẫn phải cẩn thận trải qua, chứ không muốn lướt qua.”
“Có lý có lý.”
Hoàng Xá Lợi gật đầu lia lịa:
“Chúng ta phải cẩn thận trải qua mới được.”
Khương Vọng luôn cảm thấy những gì hai bên nói không giống nhau. Sau khi ngồi xuống, hắn lại hỏi:
“Ta nhớ rõ, lân này quý quốc hình như cử Mộ Dung tướng quân đến làm sứ thần?”
“Đúng vậy, ta đi cùng hắn đó.”
Hoàng Xá Lợi cười híp mắt nhìn hắn: “Kinh ngạc không, bất ngờ không?” Triệu mỹ nhân đang bế quan, Trọng Huyền mỹ nhân lại không tới, chỉ có Khương mỹ nhân ngồi ở trước mặt, thế nên phải nhìn lâu một chút. Nếu không chuyến đi đến thảo nguyên lần này chẳng phải vô ích sao? “Có cả hai.” Khương Vọng cười cười, lại trầm ngâm nói:
“Ta cảm thấy khí cơ của Hoàng cô nương viên mãn, đã sắp Thần Lâm rồi?” Một cường giả mang theo thần thông tuyệt đỉnh như Hoàng Xá Lợi, một khi Thần Lâm, sẽ trở thành một đối thủ rất đáng gờm, một khi nở hoa sẽ sáng chói đến mức độ nào, Khương Vọng rất kỳ vọng. “Còn thiếu một chút, vẫn chưa hoàn mỹ.” Hoàng Xá Lợi lẩm bẩm: "Nếu không, lần này ta đã đá hắn đi, một mình tới đây. Quản đông quản tây, phiền chết đi được.” Khương Vọng buồn cười hỏi:
“Mộ Dung tướng quân quản ngươi như thế nào?”
“Ra cửa là giảng đông giảng tây!” Xem ra Hoàng Xá Lợi đã bất mãn rất nhiều ngày rồi:
“Ta đến gặp lão bằng hữu, thì làm sao?”
“Hầu gia, hầu gia!” Kiều Lâm lúc này chạy nhanh tới:
"Có thư của người Sở quốc gởi tới!” Gã hít sâu một hơi, sau đó bổ sung:
“Là một bức chiến thư, Đấu Chiêu phái người gửi tới!” Hoàng Xá Lợi ở bên cạnh hai mắt phát sáng. Nếu không phải nàng còn có chút dè dặt, đã múa một bộ Đại Hàng Ma Xử tại chỗ rồi. Đấu Chiêu quyết đấu Khương Vọng! Đây là một phong cảnh tuyệt mỹ đến mức nào! May mà lão nương không nghe theo lời của cái tên gương mặt cương thi kia, nếu hôm nay không tới, bỏ lỡ trận chiến lần này, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao? Khương Vọng cũng lười suy nghĩ sao Sở quốc lúc thì Chung Ly Viêm, lúc thì Đấu Chiêu, nghe nói là chiến thư của Đấu Chiêu, liền đưa tay ra nhận:
“Đưa đây!” Kiều Lâm cung kính dâng bức chiến thư đó lên. Khương Vọng mở ra xem, trong thư chỉ có một dòng chữ ! “Ước hẹn ở Sở đô, ngươi còn nhớ không?” Nét chữ không quá ngay ngắn, nhưng cuồng vọng kiêu ngạo, như muốn trải giấy ra, chém thẳng vào người trước mặt. Hắn khép bức chiến thư lại, nâng mắt nhìn Kiều Lâm, cao giọng cười lớn: “Thư của người Sở quốc, nói rất hay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận