Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 564: Ôn dưỡng danh khí

Bất kể sự việc có phát triển như thế nào thì dựa theo ước định giữa Khương Vọng và Mã Hùng, sau khi Nhạc Lãnh trở về là Khương Vọng có thể trực tiếp rời đi.
Mà Khương Vọng cũng không chút do dự, thậm chí trước lúc rời đi còn không chào hỏi Mã Hùng hay Nhạc Lãnh một tiếng.
Doãn Quan thẳng tay giết chết Thái Sơn Vương xem như là đã tìm được cơ hội lẩn trốn một lần nữa.
Nhưng việc này cũng cho thấy đám thủ lĩnh sát thủ Địa Ngục Vô Môn đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Thái Sơn Vương bị bắt, nếu như có lựa chọn tốt hơn thì có lẽ Doãn Quan sẽ không mạo hiểm để đến đây diệt khẩu.
Muốn đánh cược sự chênh lệch thời gian ở trước mặt Nhạc Lãnh thực sự không phải chuyện đơn giản, không khác gì là lấy mạng ra để đọ sức.
Đối với Nhạc Lãnh mà nói, việc kẻ tù tội do mình bắt được lại bị diệt khẩu, thì không thể nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích nghiêm trọng.
Chuyện này có nghĩa rằng, hành động truy bắt và tiêu diệt của mấy người Nhạc Lãnh sẽ càng cấp tiến hơn.
Bên Địa Ngục Vô Môn là một đám sát thủ đẳng cấp Ngoại Lâu Cảnh, mà bên đội truy bắt lại có cả cường giả Thần Lâm Cảnh. Một khi khai chiến toàn diện, thì có thể tưởng tượng được trình độ kịch liệt sẽ đến mức nào.
Khương Vọng không muốn bị cuốn vào trong đó.
Nếu như hắn có thực lực áp chế cục diện thì việc làm chủ tình hình cũng không phải không thể. Nhưng mà hiện tại vẫn nên giữ mình thì thỏa đáng hơn.
Kể cả lựa chọn kín đáo rời đi cũng là vì thế, lý do hắn đi mà không chào hỏi một tiếng là do sợ bỗng nhiên xui xẻo lại gặp phải biến cố gì.
Lấy địa vị của Nhạc Lãnh ở Bắc Nha, nếu như ông ta thực sự muốn dùng cái danh hiệu này để huy động Khương Vọng tham gia vào phá án thì hắn cũng khó có thể từ chối.
Dù sao Mã Hùng cũng đã đồng ý với hắn rồi, vậy nên hắn không cần thiết suy nghĩ về việc khả năng tình huống về sau có biến hay tình hình có thay đổi gì.
Cứ để những người này quyết đấu sinh tử đi, hắn phải nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này rồi còn tranh thủ đi gặp An An.
Khương Vọng kín đáo rời đi nên không bị quá nhiều người chú ý tới, dù có ai nghi ngờ gì thì sau đó Mã Hùng cũng sẽ giải thích với bọn họ thôi.
Nhưng điều khiến Khương Vọng bất ngờ chính là Lâm Hữu Tà lại theo sau hắn, nhưng cũng chẳng nói lời nào.
"Ngươi có việc sao?"
Sau khi ra khỏi trụ sở, Khương Vọng mới dừng bước hỏi.
"Cũng là cộng sự một thời gian, ta tiễn ngươi." Lâm Hữu Tà nói.
Mới quen mặt cái đã rời đi rồi mà cũng được gọi là "cộng sự một thời gian" sao? Cộng cái chuyện gì? Cùng nhau ngẩn người hay sao?
"Tấm lòng này ta nhận, mời ngươi trở về cho."
"Được, ta lập tức trở về." Lâm Hữu Tà nói. ngoài miệng như vậy nhưng chân thì chẳng di chuyển tí nào: "Đúng rồi, trước khi đi, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có được hay không?"
"Không được." Khương Vọng từ chối không chút do dự.
Nhưng hình như Lâm Hữu Tà cũng không nghe thấy lời từ chối kia, trái lại còn trực tiếp hỏi:
"Ta để ý thấy lúc Ngỗ Quan Vương bị ngũ hình xử tử xong thì mấy người Mã Hùng đều hơi thở phào, nhưng chỉ có ngươi tỏ ra vô cùng cẩn thận. Có vẻ như ngươi rất hiểu Ngỗ Quan Vương?"
Trong lúc hỏi, ánh mắt của nàng ta cũng như vô ý nhìn sang, nhưng Khương Vọng biết rõ tất cả cảm xúc của mình đều bị quan sát được... bị quan sát một cách triệt để nhất.
Khương Vọng cũng không che giấu sự bất mãn của mình, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc lạ thường nhìn Lâm Hữu Tà:
"Ta biết ngươi có năng lực phá án rất mạnh. Ta cũng biết, bởi vì là bổ đầu có thâm niên cho nên có lẽ ngươi có thói quen nảy sinh nghi ngờ đối với một số người hoặc một số sự việc. Thế nhưng làm phiền ngươi kìm nén một chút, ta không phải phạm nhân của ngươi!"
Không cần biết nàng ta là danh bổ có thiên phú phá án cỡ nào, là danh bổ truyền thừa mấy đời.
Nhưng hiện tại ở trước mặt Khương Vọng, thì tu vi Đằng Long Cảnh của nàng chính là nhược điểm lớn nhất.
Một khi Khương Vọng trở nên nghiêm nghị, khí thế sát phạt được phóng ra cũng lập tức tạo nên sức ép, khiến Lâm Hữu Tà khó thở.
Nàng ta vốn không sợ Khương Vọng, cũng không nghĩ Khương Vọng sẽ làm gì được mình, nhưng sự áp chế về mặt thực lực thì vốn không thể dùng ý chí là có thể đánh tan được.
Nàng ta đã biết vị thiếu niên này có thực lực khủng bố từ lâu, nhưng cho tới giờ phút này, nàng ta mới biết khái niệm thực lực khủng bố chính diện đánh bại Vương Di Ngô và Lôi Chiêm Càn đến cùng là khái niệm gì.
Không có một cường giả Nội Phủ Cảnh nào mà nàng ta từng biết có thể tạo áp lực lớn đến mức này cho nàng ta như Khương Vọng!
Chờ đến khi mặt của Lâm Hữu Tà đỏ lên vì kìm nén thì Khương Vọng mới buông tha.
"Nói đến đây thôi." Hắn nói.
Sau đó thì trực tiếp rời đi, bước chân chưa ngừng nửa giây.
Đích đến của Khương Vọng chính là thành Nam Dao ở Xích Dương quận.
Bối quận ở phía đông nam của Lâm Truy, mà Xích Dương quận thì lại ở hướng Tây Nam.
Ở giữa Bối quận và Xích Dương quận là dải đất hẹp Kiều Sơn, vừa hẹp lại vừa dài, mà dải đất Kiều Sơn lại thuộc Kiều Sơn quận.
Xét về diện tích thì Kiều Sơn quận được cho là quận nhỏ nhất trong phạm vi toàn bộ Tề quốc. Thứ duy nhất được xem như nổi tiếng chính là dải đất hẹp Kiều Sơn.
Khương Vọng trực tiếp bay qua dải đất hẹp Kiều Sơn, sau khi tiến vào Xích Dương quận thì mới đáp xuống, không mất quá nhiều thời gian đi đường.
Đây cũng là điểm tốt của việc có tấm thanh bài trên người, thân phận thanh bài bổ đầu được chấp nhận ở mọi nơi trên Tề quốc. Nếu như là một người không rõ lai lịch nào đó đột nhiên phi hành, thì chắc có lẽ từ sớm đã bị đánh ngã xuống rồi.
Lâu không gặp Liêm Tước, có vẻ như y lại xấu hơn một tí rồi. Ở trên mặt chỗ nào đen thì càng ngày càng đen, chỗ nào đỏ thì càng ngày càng đỏ.
Nhưng tu vi đã tiến bộ khá nhiều, bỗng nhiên cũng đã tới Nội Phủ Cảnh.
Y đã tận dụng cơ hội rèn đúc danh khí mà mở ra Thiên Môn, vậy nên còn tiến vào Đằng Long Cảnh sớm hơn Khương Vọng một chút. Đúc binh sư rèn ra danh khí Trường Tương Tư, cũng không có lý do gì lại phải khốn đốn ở mấy cảnh giới trước Nội Phủ cả.
Chẳng qua bản thân y không thể cảm ứng được Hạt giống thần thông. Lúc ở bí cảnh Thiên Phủ lại không thể thành công cho nên không lấy được thần thông.
Mặc dù đã một thời gian không gặp, nhưng hai người không hề cảm thấy xa cách. Tình hữu nghị giữa bọn họ đã trải qua bao nhiêu thử thách, nên sẽ không bị thời gian ăn mòn một cách dễ dàng được.
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau uống trà trong phủ đệ của Liêm Tước.
Dưới sự chỉ điểm âm thầm của Trọng Huyền Thắng, cùng với ưu thế đúc được danh khí mà Liêm Tước đã đạt được một số quyền lực nhất định ở trong nội bộ Liêm gia. Hiện tại, y là một trong những người thừa kế nhận được sự tán thành cao nhất cho vị trí gia chủ Liêm thị.
Có thể nhận thấy điểm này từ việc khí chất của Liêm Tước đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Mà lý do Khương Vọng tự mình đến thành Nam Dao một chuyến cũng không khác khi hẹn ước chiến đấu với Lôi Chiêm Càn là mấy. Hắn muốn dùng tư thái đại thắng Lôi Chiêm Càn đến thành Nam Dao để cổ vũ thêm cho Liêm Tước.
Trong việc chọn lựa người thế kế gia chủ, thì nhân mạch cũng là một yếu tố hết sức quan trọng cần phải cân nhắc. Đặc biệt là gia tộc đúc binh sư không có sức chiến đấu mạnh như Liêm thị, nên thường càng cần phải dựa vào viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài để duy trì uy thế của gia tộc.
Thời gian đầu, kế hoạch của Trọng Huyền Thắng là dùng Liêm Tước làm chiêu bí mật. Trước tiên hắn ta âm thầm chỉ điểm, ở trong tối chống đỡ cho Liêm Tước, để Liêm Tước lên nắm quyền Liêm gia. Sau đó Liêm Tước lại sử dụng sức mạnh của Liêm thị để chống đỡ cho Trọng Huyền Thắng trong cuộc cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân.
Nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự thay đổi, bây giờ tình thế đã không còn giống như lúc đầu. Từ sau khi Vương Di Ngô bị bức ép rời khỏi Lâm Truy, Trọng Huyền Thắng đã không cần sự nâng đỡ của Liêm gia. Như hắn ta đã phân tích, thì hiện tại trọng tâm của Trọng Huyền Thắng đang nghiêng về hướng rèn luyện tu vi cá nhân.
Như vậy cũng không ngại phơi bày quan hệ với Liêm Tước ra bên ngoài, như vậy sẽ tốt cho cả hai người trong việc tranh đấu giành lấy vị trí gia chủ.
Đương nhiên chuyện này càng có lợi cho Liêm Tước hơn, nhưng cũng không cần phải tính toán về cái này, bởi vì Liêm Tước không phải là loại người không biết tốt xấu kia.
Bên phía thành Lâm Truy xảy ra chuyện lớn, đương nhiên Liêm gia không đến nỗi hoàn toàn không biết chuyện gì.
Trên thực tế mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Khương Vọng, Liêm Tước bỗng có chút cảm giác không thật đối với tin tức về hai trận đấu được lan truyền xôn xao kia.
Lần trước gặp mặt, mặc dù Khương Vọng cũng đánh bại Thập tứ hoàng tử Khương Vô Dung, cũng khá uy phong nhưng quá trình thì không thoải mái như vậy. Ai có thể nghĩ tới, hiện tại Khương Vọng đã có thể trở thành đối thủ ngang sức cùng cảnh giới với Vương Di Ngô, hơn nữa còn chiến thắng cơ chứ?
Liêm Tước nhấp một ngụm nước rồi nhếch miệng nở nụ cười:
"Ta biết là huynh sẽ không bôi nhọ Trường Tương Tư mà!"
Khương Vọng cũng uống cạn chén:
"Sao ta dám phụ lòng tác phẩm mà huynh đốc hết tâm huyết để tạo ra được?"
Nhớ tới mấy ngày cùng nhau ở lò rèn kiếm đúc Trường Tương Tư, đúng thực là cực kỳ khổ. Nhưng hai người đều chỉ nhìn nhau rồi nổ nụ cười.
"Nhắc mới nhớ, hiện tại huynh đã mở Nội Phủ, lấy được thần thông. Vậy nên cũng bắt đầu ôn dưỡng Trường Tương Tư được rồi."
Liêm Tước nói xong thì lấy một quyển sách nhỏ bìa màu đỏ ra rồi đặt lên bản.
"Ôn dưỡng?"
Khương Vọng liếc qua, chỉ thấy trên bìa sách là dòng chữ ngoằn ngoèo như run bò viết "phương pháp ôn dưỡng danh khí Trường Tương Tư".
"Tự huynh viết à?" Khương Vọng hỏi.
Liêm Tước gật đầu nói:
"Ta tổng kết lại một vài phương pháp kiếm khí ở trong lịch sử, sau đó thiết lập lại riêng cho Trường Tương Tư. Cần một thời gian để chuẩn bị nó, vậy nên ta định đợi đến lúc đưa mỏ Yến Kiêu cho huynh thì đưa luôn cái này. Nhưng không nghĩ tới huynh lại đến đây trước."
Đúng là hiếm khi thấy ai có lòng như vậy.
Nhưng mà Khương Vọng lại ghét bỏ nói: "Ta mới nghĩ chữ ai mà xấu thế này, người bình thường không thể viết xấu được như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận