Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1185: Tuyệt thế

Cũng không thể nói Đấu Chiêu dựa vào lực lượng thuần túy ở trạng thái Đấu Chiến Kim Thân vượt qua Trọng Huyền Tuân.
Nhưng vào khoảnh khắc gã lộ ra Đấu Chiến Kim Thân, ý chí và động tác đều đang bùng nổ.
Như trăm hoa xuân đua nở, thủy triều lên cuồn cuộn.
Trọng Huyền Tuân không còn ngăn cản đao của gã!
Quyền ngũ thần thông mang theo tinh quang cũng tan tành dưới Trảm Thần đao của Đấu Chiêu.
Trong tình huống như vậy, không thể nào đẩy Đấu Chiêu lên cao.
Nếu tiếp tục giằng co, Đấu Chiêu có thể chém chết Trọng Huyền Tuân bằng đao của mình mà không cần phải bay quá xa.
Cả hai hiểu nhau rất rõ trong trận đấu này.
Trong hoàn cảnh đó, Trọng Huyền Tuân đã quyết đoán kích hoạt thần thông, điên đảo Trọng Huyền!
Y nhấc Thiên Luân, đột nhiên rơi xuống rất nhanh.
Thiên Luân và mũi Thiên Kiêu đao trong phút chốc tách ra.
Nhưng ...
Keng!
Thiên Kiêu đao nhanh chóng chém xuống, lại chém lên Thiên Luân một lần nữa!
Lúc này Trọng Huyền Tuân muốn thoát khỏi dây dưa, nhưng Đấu Chiêu không muốn vậy!
Gã ở phía trên, xuất đao điên cuồng xuống. Trọng Huyền Tuân đang tăng tốc độ hạ xuống, để tránh thoát khỏi thế đao. Đấu Chiêu lại không sử dụng bất kỳ đao pháp phức tạp nào, mà đơn giản nhất, trực tiếp nhất...
Chém!
Thế đao của gã vây quanh Trọng Huyền Tuân, trong chốc lát không thể tách ra. Cả người Đấu Chiêu ngã xuống theo đà rơi Trọng Huyền Tuân, Thiên Kiêu đao vẫn tiếp tục chém.
Keng keng keng keng!
Như mưa gầm sấm giật, cực kỳ điên cuồng, cực kỳ mãnh liệt.
Thiên Kiêu đao chém ra một mảng bóng đao, như cùng lúc có cả trăm lưỡi đao chém về phía Trọng Huyền Tuân.
Vậy nên có rất nhiều đao ảnh.
Dưới sự khống chế của Trọng Huyền Tuân, Thiên Luân vừa che chắn vừa cản đao, không còn chỗ để chém thêm nữa.
Nhưng Trọng Huyền Tuân cũng không thể thu nhỏ Thiên Luân hơn nữa, bởi đây đã là giới hạn khống chế của y, là hình dạng thích hợp nhất. Nếu lớn hơn y sẽ không nâng được, nếu nhỏ hơn sẽ không ngăn cản được đao chém xuống, không thể bảo vệ chính mình.
Cả hai đang ra sức tấn công và phòng thủ.
Trong tầm mắt của tất cả người quan chiến, hai điểm đen càng ngày càng xa, lại dần trở nên lớn hơn và rõ ràng hơn.
Sau đó trong không khí bỗng tiếng động vô cùng lớn.
Tiếp đó mới thấy.
Đấu Chiến Kim Thân rực rỡ, hai tay cầm Thiên Kiêu đao từ trên cao chém xuống Thiên Luân và Trọng Huyền Tuân đang trong trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu!
Năm luồng sáng rực rỡ xuyên qua áo trắng, chiếu rọi Trọng Huyền Tuân, nhìn y như thần thánh.
Mà bộ võ phục đỏ viền vàng của Đấu Chiêu đã trở thành vàng rực rỡ.
Gã ở trên không trung, quay lưng về phía mặt trời gay gắt, bản thân như là mặt trời!
Đao giáng xuống nhanh như chớp, chẳng khác nào một người thợ rèn có sức mạnh vô hạn đang rèn sắt ngay trước lò, xem Trọng Huyền Tuân là một "cục sắt" phong hoa tuyệt đại. Mỗi đao đều như búa tạ giáng xuống.
Từ trước đến giờ Trọng Huyền Tuân luôn sử dụng Thiên Luân và dùng nắm đấm nện người khác, đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy y bị "hành" như thế.
Đao nện vào Thiên Luân chỉ là hình tượng.
Điều thực sự đặc sắc là khi Thiên Kiêu đao và Thiên Luân va chạm dữ dội thì hai người cũng đang ở thời khắc quyết đấu đỉnh cao.
Cũng như lúc trước, Trọng Huyền Tuân đẩy Đấu Chiêu, lần này đổi thành Trọng Huyền Tuân liên tục xuất thủ, Trọng Huyền lực, Ngũ thần thông quyền... cố gắng thoát khỏi thế đao.
Đấu Chiêu dựa vào đạo Đấu Chiến, dùng Trảm Thần đao hóa giải từng chút một.
Trong hiệp thi đấu áp đảo của Đấu Chiêu, gã không cho Trọng Huyền Tuân bất kỳ cơ hội nào!
Khác với lúc lên cao, Trọng huyền Tuân hạ xuống rất ổn định, trước sau như một, hơn nữa còn xuống rất nhanh.
Đấu Chiêu cuồng dã vung đao, mỗi đao chém xuống đều nắm chắc chừng mực.
Một đao đuổi theo một đao.
Từng nhát đao chồng lên, thế đao được tích lũy.
Quá trình tích lũy thế đao là có thể vào thời điểm đỉnh phong, cũng chính là lúc Trọng Huyền Tuân bị đánh rớt xuống đất và không còn đường lui, y sẽ bị chém làm đôi!
Từ độ cao vạn trượng chém một mạch về đến tận đài Quan Hà, từ điểm đen xa xăm đến tầm nhìn rõ ràng của tất cả khán giả ...
Tổng cộng đã vung bao nhiêu nhát dao?
Khương Vương tính rất rõ ràng.
Mười bảy nghìn năm trăm sáu mươi hai đao.
Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân ở trong trận chiến lại càng rõ ràng hơn.
Mỗi một chi tiết, mỗi một phạm vi trong cuộc giao chiến, dù lực, thế, ý đều không nhượng bộ chút nào.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng hai vạn nhát đao sẽ phân định thắng bại.
Kết thúc với tình hình này tất nhiên không phải là điều mà Trọng Huyền Tuân muốn.
Vì vậy, y tách hai tay ra!
Thiên Luân biến mất...
Thế chém như gió lớn quật vào cây.
Đột ngột dừng lại.
Nhưng Thiên Kiêu đao đã tích lũy được mười bảy nghìn chín trăm ba mươi mốt nhát đao, không hề che giấu chém về phía Trọng Huyền Tuân, chém tới khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, khiến Hoàng Xá Lợi trên khán đài lo lắng đứng ngồi không yên, không nỡ nhìn vẻ anh tuấn của Trọng Huyền Tuân trở nên tàn lụi.
Lách cách.
Một vật gì đó sáng chói như đá quý vỡ tan.
Thần thông Bảo Mệnh của Trọng Huyền Tuân!
Trong quá trình rơi xuống với tốc độ cực nhanh, từ đầu đến cuối y không thể thoát được thế đao của Đấu Chiêu.
Sau khi xác định rằng việc đó là bất khả thi, y quyết đoán thu lại Thiên Luân, liều lĩnh sử dụng thần thông Bảo Mệnh để chấm dứt thế đao của Đấu Chiêu đang chém xuống liên hoàn.
Thời điểm mà y lựa chọn vô cùng khéo léo.
Không chỉ vừa khéo chặn Đấu Chiêu tại một điểm tương đối khó chịu, khiến thế đao của Đấu Chiêu không thể phát huy tối đa khả năng tích lũy, tiêu tán phân nửa uy năng...
Mà còn ở vị trí.
Hiện tại, vị trí của hai người vẫn khá cao... Vừa khéo cạnh mặt trăng!
Hai người đã sớm bay vụt qua mặt trăng, treo mình lơ lửng giữa trời, nhiều người không quá để tâm tới nó. Khi bọn họ hạ xuống từ trên cao, lại một lần nữa bay vụt qua.
Chính là lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận