Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2293: Ánh mắt như nước, gương như hồ

Ngày ấy trời trong gió mát, ấm áp dễ chịu, quán trọ vô cùng yên bình.
Hội chủ Hoa Quả hội Viên Ích Chi canh giữ ở ngoài cửa, mặt già nghiêm túc.
Viên Mộng Cực ngồi trong phòng, từng bước dụ dỗ:
"Ngươi thực sự không cần lo lắng gì. Ma Vân thành này chí ít có một phần sáu họ Viên, Xích Nguyệt Vương kia không bại lộ thì thôi, một khi có dấu vết bại lộ, ta có trăm phương ngàn kế trị ả. Nếu thật sự không được, ta còn có thể mời gia gia ta ra tay. Nói thật với ngươi, mời ngươi tới hỗ trợ, chỉ là dùng danh nghĩa, miễn cho tên tiểu tử Lộc Thất Lang kia ồn ào. Ngươi không thân không thích, đột nhiên quật khởi, trong tối thật ra là đạt được truyền thừa, trên người vừa vặn có thứ có thể giết chết Xà Cô Dư... Chuyện này rất hợp lý đúng không?"
Sài A Tứ trong lòng rùng mình.
Lời cuối cùng của Viên Mộng Cực, đã có vài phần ý vị uy hiếp.
Mặc dù trước khi tham gia hội đấu võ trên Kim Dương đài, hắn cũng chỉnh sửa quá trình tu hành, giống như linh vị của gia gia nhà mình đã được làm cũ, trang trí qua lại, để cho tất cả những chuyện phát sinh trước đó có dấu vết để lần theo !
Thí dụ như kiếm thuật và công pháp luyện thể hắn tu luyện, đều là năm xưa gia gia tìm kiếm cổ tịch tình cờ đạt được. Về phần tìm kiếm ở nơi nào, làm sao có thể nhặt được bảo điển bực này... Gia gia đã chết, bản thân cũng không biết tình hình cụ thể.
Trước kia hắn không có bằng hữu nào, cô độc một mình, cũng bởi vậy có thời gian trốn ở gian nhà nhỏ của mình luyện kiếm.
Yêu chinh của hắn ở trên mũi một chút, vì vậy khứu giác linh mẫn, am hiểu hái thuốc, bình thường cũng coi đó là nghề nghiệp, như vậy tài nguyên luyện thể của hắn cũng có nguồn gốc.
Bởi vì tận mắt chứng kiến gia gia nhà mình bị xe ngựa hùng hổ nghiền chết, từ đó trở nên nội liễm, bao năm qua vẫn giấu tài, không muốn tranh chấp với các nhà khác. Mãi đến khi bị tên Viên Dũng kia bức bách đến mức không thể nhịn được nữa, mới phẫn nộ ra tay.
Để tránh bị Viên gia trừng phạt, hắn bèn chủ động tìm đến Hoa Quả hội, do Viên Lão Tây dẫn mối quy hàng. Sau khi gia nhập Hoa Quả hội, cũng không cam lòng cả đời lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, nghĩ rằng đã lộ rõ phong thái, thế thì không cần phải che giấu thân phận nữa; vì vậy lại đi tham gia hội tỷ võ Kim Dương, trước đó cũng không ngờ có thể một bước thành danh.
Quá trình này là nghe được, huống hồ còn có nhạc phụ Viên Lão Tây làm chứng. Trư Đại Lực trông coi quán rượu Lão Viên cũng là người làm chứng, chính mình đã đi uống bao nhiêu lần rượu? Hắn đã tận mắt chứng kiến mình trưởng thành!
Nhưng nếu Viên Mộng Cực thật sự muốn nghi ngờ, hoặc thật sự muốn gây phiền toái, tùy tiện tìm một cái cớ lai lịch không rõ cũng đủ để trị tội.
Ai bảo hắn lúc này đang ở Hoa Quả hội, phải dựa vào Viên gia? Toàn bộ Ma Vân thành cũng chỉ có mấy nhà có thể đối kháng với Viên gia, lúc này lại đi tìm chỗ dựa khác, đã không còn kịp nữa rồi...
"Chẳng qua chỉ là năm xưa gia gia của ta tìm kiếm được hai môn công phu thô thiển, đâu tính là truyền thừa gì chứ?"
Sài A Tứ khổ sở nói:
"Nếu Viên công tử cảm thấy hứng thú, đó là vinh hạnh của tiểu yêu, tiểu yêu lập tức đem đến, kính dâng cho người!"
Trở về nhờ Cổ Thần làm ra một phiên bản không trọn vẹn còn mang theo cạm bẫy, còn không sẽ luyện chết tên khốn kiếp nhà ngươi ngươi sao?
Viên Mộng Cực nhìn bộ dạng thành thật của Sài A Tứ một hồi, đột nhiên cười lớn:
"Nói cái gì vậy, tiểu yêu ngươi, cho rằng ta lại ham muốn gì đồ vật của ngươi hay sao?"
Nói thật ra, Sài A Tứ này cũng chỉ có thiên phú chiến đấu không tệ, kiếm thuật và công pháp luyện thể tuy mạnh, nhưng chung quy vẫn là tầng thứ khá thấp, Viên công tử còn chẳng thèm để ý.
Nhưng thuận miệng nói một câu, dù là thăm dò hay uy hiếp chiến đợc, cứ để tên tiểu tốt này tự mình lý giải.
Thân là thiếu chủ Ma Vân Viên gia, hắn có tư cách muốn làm gì thì làm.
"Ta trung thành tuyệt đối với Viên gia, lại tâm phục khẩu phục công tử ngài."
Sài A Tứ nói:
"Ngài có thể nghĩ đến việc dùng danh nghĩa của tiểu yêu, đó là vinh hạnh của tiểu yêu. Tiểu yêu há có thể không tin công tử? Chỉ có điều e rằng Linh Cảm Vương sẽ không tin tưởng. Dù sao thực lực của tiểu yêu... quả thực có hạn."
Viên Mộng Cực giọng điệu thoải mái cười nói:
"Có cái cớ là được, chẳng lẽ lại bắt hắn tâm phục khẩu phục hay sao? Thịt đã đến bên miệng, ai có thể cam tâm?"
"Nhưng thực lực của tiểu yêu, xác thực là một vấn đề. Hiện tại ta thậm chí chưa đạt tới cấp bậc Yêu Tướng, cho dù Xích Nguyệt Vương đứng yên ở đó bất động, van xin ta giết ả, cũng chưa chắc ta đã có thể làm nàng bị thương."
Sài A Tứ lại một lần nữa ám chỉ.
Viên Mộng Cực nghe lời hiểu ý, nở nụ cười cao ngạo:
"Thôi đừng vòng vo, muốn chỗ tốt gì thì nói thẳng với ta. Yêu Hoàng còn sao lại để binh đói!"
Khá lắm, dám tự so sánh với Yêu Hoàng.
Nếu không há miệng, thật sự xin lỗi với thái độ tự tin này.
"Viên công tử khẳng khái, đó là điều Ma Vân thành ai ai cũng biết. Hôm nay gọi tiểu yêu làm việc, càng không thể bạc đãi!"
Trước tiên Sài A Tứ nịnh nọt một câu, sau đó mới ngượng ngùng nói:
"Gần đây tiểu yêu luyện thể đến chỗ quan ải, tiến triển gian nan. Nếu có thể có được Long Hổ sâm vạn năm, Thiên Dưỡng liên mười hai cánh, Thần Anh Đào chín lượng... chắc có thể tiến thêm một bước. Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp giết Xà Cô Dư, tốt xấu gì cũng có thể có chút sức thuyết phục."
Sắc mặt Viên Mộng Cực tối sầm:
"Chẳng lẽ tiểu yêu nói đùa với ta?"
Sài A Tứ lộ vẻ kinh hãi:
"Là tiểu yêu mạo muội! Tiểu yêu chỉ nghe qua những cái tên này, biết chúng có hiệu quả thần kỳ với luyện thể, nhưng không biết có quý giá hay không, giá trị bao nhiêu. Trong lòng tiểu yêu Viên công tử là tồn tại cao quý nhất định trở thành Thiên Yêu, gia sản khó lường, trân bảo trong phủ nhiều vô kể. Chẳng lẽ những thứ này thực sự hiếm có đến vậy, với địa vị tôn quý của Viên công tử cũng không lấy ra được hay sao?"
Viên Mộng Cực nghe xong cũng không tiện nói mình còn chưa từng thấy những thứ này, nhưng nghĩ đến Lộc Thất Lang, nghĩ đến những thu hoạch có thể có trên người Xà Cô Dư, rốt cuộc hắn cũng cắn răng, tàn nhẫn nói:
"Có một cây Long Hổ sâm ngàn năm, những thứ khác thì đừng mong. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ bảo Hội chủ các ngươi đưa cho ngươi."
"Được! Được!"
Sài A Tứ liên tục đáp ứng:
"Làm việc vì công tử làm việc, đòi hỏi là rất không nên. Nếu không phải tiểu yêu tu hành gặp chướng ngại, mười năm luyện thể không tiến được tấc nào, cũng không cách nào mở miệng... Thật sự thì, công tử, ta một lòng hướng về ngài. Đừng nói Long Hổ sâm ngàn năm, ngài cho dù chỉ cho củ cải trắng mười năm một năm, tiểu yêu cũng cam tâm cống hiến!"
Lũ đại thiếu gia vô lương này, gia sản đúng là phong phú!
Long Hổ sâm ngàn năm, hắn còn gì mà chưa thỏa mãn?
Long Hổ sâm mà Tiểu Thanh muội muội tặng lúc trước mới chỉ có năm năm tuổi, hiệu quả đã cực tốt, khiến cho Bách Kiếp Thiên Nạn Vô Địch Kim Thân của hắn đều tăng thêm mấy tầng kim quang!
Viên Mộng Cực vốn nghĩ mình lắc người một cái, tên Sài A Tứ nghèo hèn kia còn không cúi đầu bái phục?
Không ngờ bây giờ trên giang hồ không còn lấy coi đạo nghĩa trên hết, chỉ nghĩ đến lợi ích cho mình!
Bị chọc làm thịt một đao khiến hắn cực kỳ đau lòng, lúc này lại nhìn Sài A Tứ, có nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nhưng vì kế hoạch lớn tiếp theo, hắn cũng chỉ có thể bịt mũi ra vẻ hào phóng:
"Viên Mộng Cực ta chưa bao giờ bạc đãi thủ hạ, sau này ngươi sẽ biết! Long Hổ sâm đã là gì? Chờ bắt được Xà Cô Dư, cần cái gì cũng có."
Đương nhiên Sài A Tứ cảm động đến rơi nước mắt, chân tình thắm thiết:
"Đời này có thể đi theo làm tùy tùng cho công tử, quả thật là phúc phận cả đời của A Tứ! Ngài phóng khoáng, nhìn xa trông rộng, lòng dạ, mưu lược của ngài, đều là kỳ tài mà Sài mỗ bình sinh chưa từng thấy. Đúng là kỳ yêu hiếm có!"
Kỳ yêu, ý như kỳ nhân, ý chỉ thiên tài xuất chúng vượt trội hơn người.
"Xưa nay ta vốn không ưa những lời nịnh hót này."
Viên Mộng Cực phất tay áo:
"Đợi trăm năm sau nhìn lại, ngươi sẽ thấy, hôm nay thề trung thành với ta là quyết định đúng đắn nhất đời ngươi. Cứ về trước đi, đợi khi ta tìm ra nơi ẩn thân của Xà Cô Dư, sẽ lập tức thông báo cho ngươi."
"Vậy ta sẽ đợi tin lành!"
Bên Sài A Tứ kia là một phen tạ ơn không dứt lời, nịnh nọt như thủy triều dâng.
Loại chuyện bợ đỡ này, vạn lần chớ nói người ta bảo ngươi thôi đừng nịnh nữa, ngươi bèn lập tức ngừng nịnh. Không có chút kiên trì thành khẩn, sao bợ đỡ cho khéo léo được.
Tâng bốc Viên Mộng Cực đến lâng lâng, giảm đi rất nhiều thương tổn từ Long Hổ sâm ngàn năm, lúc này Sài A Tứ mới lưu luyến không rời, một bước ba lần quay đầu rời đi.
"Công tử dừng bước, dừng bước!"
"Ta ngày chờ đêm mong, yên lặng chờ tin tức của ngươi!"
Trước khi hoàn toàn bước ra khỏi cửa phòng, Sài A Tứ đột nhiên liếc nhìn mái nhà, nhưng lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cung kính đóng cửa lại.

Cùng một gian phòng, lại là thế giới khác nhau.
Viên Mộng Cực tự đắc với khả năng điều khiển kẻ dưới, Sài A Tứ mừng thầm kiếm được một khoản.
Mà vị Cổ Thần vĩ đại ẩn thân trong thế giới gương kia, càng ngày càng cảm thấy Yêu giới này rất hoang đường.
Trong lòng tự hỏi, kế hoạch cầu sinh của người họ Khương nào đó ở Yêu giới, tuy không thể nói là không chê vào đâu được, thần cơ diệu toán nhưng cũng là cẩn thận vô cùng, cân nhắc chu toàn các mặt.
Là đã cắt nát không biết bao nhiêu trang giấy, nhổ không biết bao nhiêu sợi tóc mới nghĩ ra được.
Nhưng ác ý của thế giới này lại rõ ràng như thế, gần như chẳng thèm che giấu, quá vô sỉ!
Hai ngày nay hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết Xích Nguyệt Yêu Vương Xà Cô Dư đang ngủ đông trong phòng.
Trực tiếp tố cáo chắc chắn là không được.
Thật sự gọi Lộc Thất Lang tới, hai bên chém giết nhau không biết nặng nhẹ.
Tòa thành này tự có Chân Yêu Chu Huyền ở đây, muốn làm chim sẻ rình mồi ở phía sau cũng chẳng được .
Nếu để cho bọn Trư Đại Lực xử lý, ai tới cũng là đưa đồ ăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, mới mới nghĩ ra một pháp tử miễn cưỡng có thể làm được ! định để cho tiểu yêu lúc trước đặt phòng vào ở mấy đêm. Trong lúc thân trong hiểm cảnh, chắc chắn Xà Cô Dư sẽ không muốn đối mặt với bất ngờ, ắt sẽ thay đổi vị trí. Một chiêu này gọi là thổi gió qua cỏ, hi vọng rắn tự đi, có thể nói là diệu thủ.
Nhưng ai ngờ, một buổi trưa nọ, đang yên đang lành thì tên Viên Mộng Cực này nghênh ngang đi vào!
Bản thân ta tốn vất vả, để cho ba chiếc xe ngựa dưới tay qua tay mấy lần, lựa chọn quán trọ, lại đúng là tài sản riêng của Viên Mộng Cực? Hắn còn vô liêm sỉ như vậy, cố ý tìm một gian phòng đã cho thuê nhưng chưa có yêu quái nào vào ở để bàn bạc đại sự của hắn.
Đây là thái độ làm việc lớn hay sao?
Phẩm đức kinh doanh của Lão Viên gia nhà ngươi đâu rồi?
Giấy trắng mực đen, tiền trao cháo múc, các ngươi nói đến là đến, thậm chí không nói đã đến, không khỏi quá ức hiếp người!
Tuy nói ngồi ngay ngắn trong thế giới gương soi, mỉm nhìn Sài A Tứ và Viên Mộng Cực lục đục với nhau, mỉm nhìn tên Viên Mộng Cực vô liêm sỉ này đang lớn tiếng mưu tính trước mặt Xà Cô Dư... cũng coi như là một chuyện thú vị.
Nhưng nguy hiểm gần trong gang tấc, dẫi sát phạt cĩmh không thể xem nhẹ.
Có lẽ cũng có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt, đợi Viên Mộng Cực vấy máu trong quán trọ, tất nhiên Xà Cô Dư không thể ở lại được.
Cho nên Cổ Thần vĩ đại ở thế giới trong gương dự tính, để Sài A Tứ đồng ý với kế hoạch của Viên Mộng Cực, thuận tiện đòi chút lợi ích, vừa để cho chính hắn luyện thể, Cổ Thần vĩ đại cũng thuận tiện dưỡng thương... Đồng thời dẫn dắt Viên Mộng Cực biểu đạt ra càng nhiều ý nghĩ ác liệt nhằm vào Xà Cô Dư, dùng cách này chọc giận Xà Cô Dư nổi tiếng hung ác.
Hắn vẫn luôn quan sát tình thế, suy nghĩ đến lúc Xà Cô Dư giết ra, làm sao tránh cho Hồng Trang kính bị vạ lây, tránh cho mình bị dính máu, lại làm sao có thể giữ được mạng chó của Sài A Tứ.
Nhưng Xà Cô Dư đúng là giỏi nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không nói một tiếng nào, bất kể Viên Mộng Cực nhảy nhót ra sao trước mặt ả, ả đường đường là Thiên Bảng tân vương, nhưng vẫn không có tới nửa điểm phản ứng.
Xích Nguyệt Vương cái gì, đúng ra phải gọi là Ô Quy Vương mới đúng!
Kế này không thành, lại sinh ra kế khác. Núi không đến với ta, đành phải để ta lên núi.
Đợi Sài A Tứ cáo từ rời đi, Cổ Thần vĩ đại bèn quyết định vận dụng biện pháp cấp tiến hơn.

Lại nói Viên Mộng Cực kia ngồi yên trong phòng, lại chẳng hề khoái chí.
Long Hổ sâm ngàn năm khiến hắn đau lòng vô cùng. Nhất là thứ này Sài A Tứ thu thứ này rồi ăn vào, không thể móc ra được. Có thể nói là một khoản chi phí cực lớn.
Đổi một góc độ khác suy nghĩ, sở dĩ Sài A Tứ không cần công pháp thần binh gì, chỉ cần dược liệu trân quý, có phải cũng là từ đó mà ra hay không? Tăng cao chi phí đầu tư cho Viên công tử hắn, để hắn không nỡ vứt bỏ quân cờ này như vậy?
Nghĩ như vậy, Sài A Tứ cũng là người có đầu óc.
Nhớ tới trước khi rời khỏi phòng, không hiểu sao Sài A Tứ lại nhìn về phía nóc nhà, Viên Mộng Cực cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên một chút nhưng chỉ thấy nóc nhà bình thường không có gì lạ, không có điều gì bất thường.
Sài A Tứ đang tìm cái gì sao?
Trong lòng Viên Mộng Cực sinh ra ý niệm khác lạ, quan sát trái phải một lượt, đột nhiên rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống, hướng gậm giường cách đó không xa nhìn lại !
"Công tử?"
Hội chủ Hoa Quả hội Viên Ích Chi vừa vặn đi vào trong phòng, lên tiếng hỏi.
"Sao?"
Viên Mộng Cực quay đầu lại:
"Làm sao vậy?"
Khương Vọng: ?
Đôi mắt của Viên Mộng Cực ngươi là đồ trang sức à?
Nữ yêu lớn như vậy mà nhìn không thấy ư?!
Ả đã mở mắt ra nhìn thẳng vào ngươi rồi kìa!
Viên Ích Chi cũng mặc kệ trong phòng có mấy loại ý chí, y chỉ biết tên Tật Phong Sát Kiếm kia nịnh nọt rất bài bản, khiến y cảm thấy uy hiếp mãnh liệt, vì thế vừa tiễn Sài A Tứ xong là vội vàng trở về xum xoe. Giờ phút này y còn nịnh nọt nói:
"Ngài đang tìm cái gì vậy? Để ta tìm giúp ngài."
Hắn vừa nói vừa kéo thân thể mập mạp nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt ti hí nhìn xuống gầm giường.
Nhưng rõ ràng Xà Cô Dư đang cuộn mình ở đó, đường cong uốn lượn mềm mại, hoa văn đỏ thần bí, y lại hệt như Viên Mộng Cực, không thấy được cái gì.
"Không cần."
Viên Mộng Cực đứng dậy, xua tay, như có điều suy nghĩ:
"Trên lầu có ai ở?"
"Trước khi ngài đến đây ta đã điều tra rồi."
Viên Ích Chi bò dậy theo:
"Lầu trên lầu dưới đều không có khách ở. Sao vậy?"
"Không có gì, có lẽ ta nghĩ nhiều rồi."
"Đúng rồi."
Viên Ích Chi nói:
"Mấy ngày trước Linh Cảm Vương tới nơi này thuận tay chém một yêu quái Xà tộc, chính là ở căn phòng dưới lầu. Xà nữ kia còn giấu không ít hài cốt trong phòng... Hiện tại mỗi ngày đều có nữ yêu đến, muốn thuê đúng gian phòng kia, nói là muốn cảm thụ uy phong của Linh Cảm Vương ở khoảng cách gần. Bởi vì ngài bàn bạc đại sự ở đây, ta lấy lý do Trị An phủ xử án, phong tỏa gian phòng kia, tạm thời không cho thuê."
"Ngay ở phòng dưới lầu?"
Viên Mộng Cực cau mày:
"Dẫn ta xuống xem một chút."
Viên Ích Chi nghe vậy, hấp tấp dẫn đường phía trước.
Viên Mộng Cực vừa đi theo phía sau hắn, vừa thuận miệng nói:
"Cũng phải dọn dẹp quán trọ này một chút. Lau bớt bụi bặm trên cửa sổ, với bàn trang điểm. Mà đang tiết xuân hàn lạnh lẽo, sao lại không đốt lò sửa? Vừa rồi ở trong phòng, ta cứ có cảm giác lạnh buốt."
"Đúng đúng đúng, ngài nói đúng, ta cũng cảm thấy như vậy..."
Cứ như vậy một người nói một người phụ họa, một trước một sau đi xuống lầu.
Cửa phòng lại bị đóng lại.
Gian phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Duy chỉ có gương trang điểm đã phủ bụi trên bàn trang điểm phản chiếu ánh mặt trời như có như không lọt qua khe cửa sổ vào phòng.
Cùng đôi mắt vô tình đã mở ra dưới gầm giường...
Dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận