Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1709: Biên giới giữa hư ảo và chân thực (1)

Khi Vương Trường Cát tỏ ý đã tranh giành được một phần quyền lợi thả câu, có thể tước đoạt thần danh của Quỳ Ngưu, ngăn cách ảnh hưởng của thần trạch trong thời gian ngắn ngủi.
Tất cả mọi người biết, lần này hành động nhìn như gan to bằng trời, có thể sẽ biến thành vô cùng đơn giản.
Nhưng tất cả mọi người, bao gồm chính Vương Trường Cát, cũng không ngờ sẽ nhẹ nhõm như vậy.
Bọn hắn thậm chí tốn thời gian không quá hai nhịp thở!
Vây giết Quỳ Ngưu cố thủ thần trạch, thời gian ba nhịp thở lại còn dư thừa.
Tịnh thổ lực của Nguyệt Thiên Nô quá mạnh, lực lượng thần hồn của Vương Trường Cát quá mạnh, kiếm của Khương Vọng quá bén!
Tả Quang Thù và Phương Hạc Linh, cũng trợ công vô cùng hữu hiệu.
Hết thảy phát sinh quá nhanh.
Gần như khi thần quang của Lưu Ba Sơn vừa biến mất, Quỳ Ngưu vừa vọt lên đã đổ xuống, mà lôi quang lóe lên rồi lập tức tắt.
Hiện tại, sơn thần của Lưu Ba Sơn, Quỳ Ngưu đã chết.
Thi thể khổng lồ đứng im trên đỉnh núi, giống hệt một tảng đá lớn nằm lăn.
Năm bóng người, tản ra các nơi trên đỉnh núi.
Thần quang lại bao phủ nơi này.
Lưu Ba Sơn đang sụp đổ, lại ổn định trong thời gian ngắn.
Bên ngoài Lưu Ba Sơn, thiên khuynh vẫn đang tiếp tục.
Cảnh tượng hủy thiên diệt địa kia, bị ngăn cách ở bên ngoài thần quang, như gió tuyết ngoài phòng.
Vương Trường Cát đứng trước thi thể Quỳ Ngưu, vừa lúc đối diện với đầu trâu của nó.
Y gần như đứng song song với đôi đồng tử trợn lên của Quỳ Ngưu.
Con mắt màu xanh của Quỳ Ngưu đã hoàn toàn không còn thần thái, chỉ để lại cảm xúc cả kinh, sợ hãi. Mà đôi mắt Vương Trường Cát lại bình tĩnh xa cách, không thấy bất cứ dao động nào.
Y nâng một ngón tay thon dài, điểm lên mi tâm của Quỳ Ngưu, sau đó... Ấn vào.
Giống như ấn vào một miếng đậu hũ.
Sau khi cắm vào khoảng một đốt ngón tay, tay của y bắt đầu rút ra bên ngoài.
Một hạt châu màu xanh đen lớn cỡ nắm tay gần như dán vào ngón tay của y, từ mi tâm của Quỳ Ngưu bị rút ra.
Hạt châu này tràn ngập sương đen nồng đậm, cho người cảm giác vừa thâm trầm, nặng nề, lại vừa thần bí khó dò.
Nhưng chợt có ánh điện lóe lên, chiếu xuyên qua sương đen, lại hiển hóa ra mấy phần quý khí và uy nghiêm.
"Nguyên đan Quỳ Ngưu, nơi tụ lại cả thân tinh hoa của Quỳ Ngưu." Vương Trường Cát thuận miệng giải thích: "Thông qua một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, nó cũng có thể chế tác thành Khai Mạch Đan phẩm chất cao. Vật này có tác dụng lớn với ta." Y thu lại viên nguyên đan Quỳ Ngưu này, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng vạch một cái.
Cả một tấm da Quỳ Ngưu bị lột ra, nổi bồng bềnh giữa không trung.
Y nhìn Khương Vọng nói: "Da Quỳ Ngưu, có thể chế tạo trống, có rất nhiều tác dụng trên chiến trận. Làm mười cái tám cái, hẳn không có vấn đề gì. Ta độc lại độc vãng đã quen, không dùng được, ngươi thu cất đi." Thanh danh của trống trận Quỳ Ngưu, ngay cả người ngoài ngành binh gia như Khương Vọng cũng nghe nói, đương nhiên biết được độ quý báu của nó.
Hắn đảo mắt nhìn bọn người Nguyệt Thiên Nô, nói: "Vật này quý giá, bốn người chúng ta chia đều." Không đợi ai cự tuyệt, kiếm quang diệu động, hắn đã chia tấm da này thành bốn phần ngay ngắn.
Tra kiếm vào vỏ, đồng thời hắn cũng cất kỹ một tấm da Quỳ Ngưu trong đó.
Nguyệt Thiên Nô vốn tính cự tuyệt, thấy vậy, nàng cũng chỉ đành niệm phật một tiếng: "Vậy ta từ chối thì bất kính." Nàng lấy đi phần da Quỳ Ngưu thuộc về mình.
Phương Hạc Linh nói: "Qua nhiều năm như vậy, ta hối hả ngược xuôi, vẫn luôn là đầy tớ, thuộc hạ thực chưa từng có. Da Quỳ Ngưu dù quý giá, với ta lại như minh châu long đong."
Gã cười nhìn Khương Vọng nói: "Không biết Khương huynh có thể xem xét mua lại vật này bằng Nguyên thạch hay không? Lấy giá năm thành giá thị trường là được... Ta quả thực ví tiền rỗng tuếch, thiếu chút tài nguyên đấy."
Hành động này của gã vốn là một loại lấy lòng.
Nhưng Khương Vọng im lặng nửa ngày, trầm trầm nói: "Ta không mua nổi."
Trong lúc ngạc nhiên, Phương Hạc Linh để lộ ánh mắt hơi nguội lạnh.
Gã thấy, không thể nghi ngờ, Khương Vọng đang cự tuyệt gã lấy lòng. Chẳng lẽ, hắn mới nói chờ mong sau này kề vai chiến đấu, cùng giết Trương Lâm Xuyên, hoàn toàn là gạt người sao?
Giờ mới trôi qua bao lâu?
Ta đã phụ họa ngươi như thế, ngươi còn không nể mặt ta chút nào, dùng cái cớ miễn cưỡng như vậy!
Dù ngươi nói không thích, còn tốt hơn đấy!
Ngươi đường đường là quan lớn Tề quốc, được xưng là Khương tước gia! Ngươi lại không móc ra nổi mấy trăm khối Nguyên thạch sao?
Khương Vọng nhìn biểu cảm khó coi của Phương Hạc Linh, thoáng chốc cũng cảm thấy mình thật oan uổng. Hận không thể mở hộp trữ vật của mình ra để chứng minh trong sạch.
Hắn đâu phải là người lật lọng?
Mặc dù không có khả năng kết bạn cùng Phương Hạc Linh, nhưng nếu hai bên đã ký hiệp ước, muốn cùng giết Trương Lâm Xuyên, thì ít nhất trước khi giết chết Trương Lâm Xuyên, hai người không cần thiết chĩa mũi kiếm vào nhau.
Túi tiền của hắn thực sự rất sạch sẽ!
"Chủ yếu là Nguyên thạch ta và Khương đại ca mang theo bên người là để chuẩn bị cho Sơn Hải Cảnh, nên giờ không tiện lấy ra giao dịch." Tả Quang Thù ở một bên, đúng lúc nở nụ cười: "Ta nói một biện pháp, vị huynh đài này, ngươi thấy có được hay không".
Y vừa thu lại phần da Quỳ Ngưu của mình, vừa nói: "Loại bảo vật như da Quỳ Ngưu này, từ trước đến nay có tiền mà không mua được, không dễ cân nhắc.
Nhưng nó cũng chỉ là nguyên liệu, muốn chế tạo thành trống trận, còn cần quy trình làm việc rườm rà, phải tìm thợ rèn có tay nghề tinh xảo, mới có thể dùng hết tác dụng của nó, không để lãng phí.
Hơn nữa thực lực của con Quỳ Ngưu trong Sơn Hải Cảnh này cũng không thể đối chiếu với truyền thuyết viễn cổ.
Đối chiếu giá bán chiến kỳ Thiên Tượng của Thất Xảo năm nay, tính một ngàn viên Nguyên thạch, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
Ngươi nói quy ra năm thành, cũng không thỏa đáng. Mặc dù trong Sơn Hải Cảnh không tiện bán, lại có nguy cơ chưa hẳn có thể mang ra ngoài, nhưng cũng không đến nỗi cắt đi một nửa giá. Tính bảy thành, ta thấy là hợp lý."
Tả Quang Thù nói xong những lời rõ ràng này, lấy ra một con dấu hình vuông, loay hoay mấy lần, sau đó đưa tới: "Huynh đài cầm con dấu này đưa đến là có thể được trả tiền mặt bảy trăm viên Nguyên thạch ở bất cứ sản nghiệp nào của Tả thị. Nếu như nơi đó không có, cũng sẽ nhanh chóng triệu tập đủ cho ngươi."
Là tiểu công gia Đại Sở, Tả Quang Thù cảm nhận không đủ sâu sắc sự ác nghiệt của thế giới này, nhưng được giáo dục tốt từ nhỏ, y vẫn hiểu cách xử lý quan hệ giữa người và người như thế nào. Giờ phút này, y đứng ra nói những lời này, vừa giữ gìn mặt mũi cho Khương Vọng, cũng không bác bỏ mặt mũi của Phương Hạc Linh. Đồng thời, y cũng nhìn ra được, Khương đại ca cũng không muốn chiếm của hời của Phương Hạc Linh, cũng không muốn dính dáng tình cảm gì, cho nên nói giá cả rất rõ ràng.
Dùng giá tiền này để giao dịch, căn bản không ai nợ ai.
Phương Hạc Linh không chút do dự tiếp nhận con dấu này: "Ta tất nhiên tin tưởng Khương đại ca, giá tiền này cũng rất hợp lý."
Khương Vọng cũng không nói gì thêm, chỉ nhận lấy một phần da Quỳ Ngưu khác.
Hai tấm da này, có thể làm bốn cái trống trận.
Trong lòng hắn đã phân phối xong.
Một cái trống tặng cho Long Xuyên, y là thiên tài binh đạo, tinh thông chiến trận, có thể phát huy tác dụng của vật này tốt nhất.
Một cái trống tặng cho Lý Phượng Nghiêu, Phượng Nghiêu tỷ là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, mặc dù chưa từng tận mắt thấy khả năng lãnh binh của nàng, nhưng có thể tọa trấn đảo Băng Hoàng, đủ nói rõ sự thao lược của nàng.
Còn có một cái tặng cho Trọng Huyền Thắng, tên mập mạp này làm gì cũng không tệ, cũng rất có trình độ trong quân trận. Vẫn luôn làm phiền gã hỗ trợ dập lửa, ăn, uống của gã, cầm đồ của gã, khi về Tề, cũng nên mang một món quà.
Một cái trống cuối cùng, đương nhiên là tặng cho Yến Phủ.
Việc này không liên quan tới năng lực lãnh binh... Yến đại công tử còn có thể để người tặng lễ chịu thiệt sao? Không chừng còn kiếm lại được ba cái trống khác.
Ân tình và lợi ích, hai bên đều không lỗ!
"Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái sao?" Vương Trường Cát đột nhiên hỏi.
Người y hỏi chính là Khương Vọng.
Bởi vì thời khắc này, nụ cười của Khương Vọng rất vi diệu, nghiễm nhiên có một loại cảm giác trí tuệ vững vàng, giống như đã ngộ ra điều gì.
Khương Vọng sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần từ trong mơ màng tốt đẹp, trầm ngâm nói: "Từ khi tiến vào Sơn Hải Cảnh đến nay, chuyện kỳ quái nhiều lắm, Vương huynh nói là chuyện nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận