Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1220: Như hồng mai

Ngũ Phủ bốn thần thông Hoàng Xá Lợi, môn thần thông thứ tư được nàng ẩn giấu đến cuối cùng, lại là thần thông tuyệt đỉnh, Nghịch Lữ!
Có sức mạnh khủng bố đi ngược lại dòng sông thời gian, nghịch chuyển thời gian!
Nhìn hết Hội Hoàng Hà, có thể nói thiên kiêu nhiều như mây, quần tinh lóng lánh.
Đủ loại thần thông cường đại nhiều không đếm xuể, chen nhau sáng ngời.
Nhưng Nghịch Lữ vẫn là môn thần thông đỉnh phong đứng đầu xuất hiện trước mắt mọi người, tính đến thời điểm này!
Không có bất kỳ một môn thần thông nào có thể sánh được với nó!
Ngay lúc Triệu Nhữ Thành ngã xuống, Hách Liên Vân Vân liền đứng bật dậy, nhưng có một người còn nhanh hơn nàng.
Khương Vọng ở dưới đài, một bước đã nhảy lên diễn võ đài.
Bởi vì Dư Tỷ đã nhúng tay vào chiến đấu, đồng nghĩa thắng bại đã định.
Tuy vẫn chưa kịp tuyên bố kết quả, nhưng Khương Vọng cũng không tính là vi phạm.
Hắn xuất hiện bên cạnh Triệu Nhữ Thành, quỳ xuống, đưa tay lên muốn ôm lấy phần cổ bị thương của Triệu Nhữ Thành, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đạo thanh quang kia, run rẩy không dám đến gần.
Không biết nghĩ sao, Dư Tỷ đang đi lên đài nhàn nhạt nói một câu: "Không chết được."
Sau đó tuyên bố: "Người thắng, Kinh quốc Hoàng Xá Lợi!"
Thắng bại đã định.
Triệu Nhữ Thành nằm dưới đất.
Lúc hắn mất đi năng lực phản kháng, thần thông Thiên Tử Kiếm cũng trở về Thông Thiên hải.
Hoàng Diện Phật mỉm cười trên trán hắn sớm đã không còn, nhưng vẫn để lại một vết lõm nhàn nhạt, vẫn còn dấu tích ba tia máu chảy chưa được xóa đi, lúc này đã khô lại.
Trong thoáng chốc, mặt Triệu Nhữ Thành lóe lên một tia hung hãn.
Một Triệu Nhữ Thành như vậy, Khương Vọng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Thời gian hai năm, đã mài giũa gương mặt này càng thêm hoàn mỹ.
Dù có đi đâu, làm gì, gương mặt này vẫn luôn thu hút được sự chú ý và thán phục.
Có một lần ở Thanh Sơn Trấn, bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, cứu một nữ tử bị ác thiếu trêu đùa, nữ tử kia khi cảm ơn người hành hung tên ác thiếu Đỗ Dã Hổ, vị quan trấn trên chuyện trò vui vẻ Phương Bằng Cử, và người giúp một kiếm đánh lùi ác thiếu Khương Vọng, chỉ bảo rằng kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành gì đó, nhưng lại không kiềm được nói với Triệu Nhữ Thành chẳng hề ra tay, chỉ mắng ác thiếu đôi câu là "Đại ân không gì để báo, xin nguyện lấy thân báo đáp" ...
Không trách được Đỗ Dã Hổ lúc nào cũng muốn vung quyền vào cái gương mặt này.
Bây giờ, gương mặt này, người này, chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Chắc hắn vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao mình thua.
Chuyện này không liên quan tới trí khôn, bởi vì lúc chiến đấu, hắn luôn đưa ra những quyết định phù hợp nhất. Người thông minh, thì thường là người tự phụ. Có nghĩ kiểu gì, cũng thấy mình không thể nào thua mới đúng.
Thần thông Nghịch Lữ xuất hiện trên Diễn võ đài, đã đảo ngược thời gian của hắn và Hoàng Xá Lợi.
Nhưng lại không ảnh hưởng đến người ở ngoài diễn võ đài ... Cũng không có khả năng làm điều đó.
Chưa cần nói tới sáu vị chí tôn, chỉ nói các cường giả dẫn đội của các nước ngồi trên khán đài, Hoàng Xá Lợi có thay đổi được thời gian của ai đâu!
Chỉ có người ở trong cuộc, bị thời gian cuốn lấy, mới không tránh được u mê.
Hoàng Xá Lợi là người điều khiển thần thông, nên di chuyển cùng chiều với thời gian, còn Triệu Nhữ Thành trở thành là người đi ngược dòng, thời gian bị dừng lại ở thời điểm quơ kiếm.
Hắn nghĩ không ra, tại sao đột nhiên lại bị người ta nhìn ra chiêu số, bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh ngã. Phải biết, lúc trước khi Hoàng Xá Lợi gọi ra Lôi Âm Tháp, đột ngột đối diện gõ một cái, hắn đã né tránh vô cùng vất vả, nhưng vẫn thành công tản bớt được phần lớn lực công kích, vậy sao lần này lại hoàn toàn bị đối thủ nắm giữ...
Cho đến khi nghe thấy âm thanh tuyên bố của Dư Tỷ.
Ánh mắt ảm đạm hẳn đi.
Không cần phải nghĩ nữa...
Thắng bại đã phân rồi.
Con ngươi hắn chợt giật giật.
Hắn nhìn thấy Khương Vọng.
Gương mặt thanh tú quen thuộc, hiền hòa mà kiên định đó, gương mặt mà các góc cạnh đã được thời gian mài đi vô cùng rõ.
Phong thái riêng biệt đó.
Hồi trước đã từng lặng lẽ quan sát rất nhiều lần, nhưng lúc này, trong khoảng cách cực gần này, vẫn thấy anh tuấn vô cùng.
Nếu bàn về dung mạo, có thể đứng thứ hai trong Phong Lâm ngũ hiệp.
Khương Vọng đang cúi đầu nhìn hắn, trên mặt không hề che giấu sự ân cần và lo âu.
Mắt hắn sáng lên.
"Khương... Khương..."
Vì cổ bị đập thủng khá sâu, mặc dù có thanh quang của Dư Tỷ hỗ trợ khôi phục, hắn nói chuyện vẫn rất khó khăn.
"Ta xin lỗi ..."
Hắn cười.
Nụ cười này rất là mê người.
Tuyệt thế mỹ nam tử, trọng thương nằm dưới đất, thê lương nở nụ cười.
Một cảnh đẹp động lòng người biết bao!
Cùng làm người ta tan nát cõi lòng, làm lòng người say biết bao.
Ngay cả người chiến thắng là Hoàng Xá Lợi cũng không nhịn được dịch qua một bước, nhưng rồi nhớ lại mình chính là người đánh người ta thành như vậy... bèn ngượng ngùng thu chân về.
Khương Vọng đưa tay nhẹ nhàng nâng thân trên của Triệu Nhữ Thành lên, để hắn dễ nói chuyện hơn.
"Xin lỗi cái gì?" Y ôn tồn hỏi.
Lúc nào y cũng như vậy. Đối với người thân, bạn bè, lúc nào cũng bao dung. Có bị lừa dối, cũng vẫn tiếp tục tin tưởng. Bị bóng tối nhấn chìm, nhưng không bao giờ để bóng tối đồng hóa.
Triệu Nhữ Thành khẽ khàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhìn y.
Người mang thương tích, mắt lại ánh ý cười.
"Ta nói ta sẽ đoạt giải nhất, ta nói ta sẽ gánh vác tất cả, là ta khoác lác rồi... Ta không làm được."
Khương Vọng nhìn vào mắt hắn, không nói gì.
Chỉ bảo: "Ngươi biết, ai mới là ca."
Triệu Nhữ Thành phì cười, vừa cười, liền không nhịn được, phun ra một búng máu.
Hắn muốn nghiêng đầu, nhưng không có sức lực.
Máu tươi phun lên chiếc áo xanh của Khương Vọng.
Cảm giác vô lực nằm ngoài khả năng khống chế này, làm hắn đau khổ.
Bởi vì...
Hắn rõ ràng không cho phép mình được vô lực nữa!
Khương Vọng theo ánh mắt đau khổ của hắn, cúi đầu nhìn áo mình: "Giống hoa mai."
Mắt Triệu Nhữ Thành thoáng hoảng hốt, chợt có cảm giác những đốm máu trên áo của Khương Tam ca giống một đóa hồng mai đang nở thật.
Hắn lại định cười.
"À thì..."
Ngay lúc này, một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên.
Khương Vọng ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt xanh cực đẹp.
Chủ nhân của đôi mắt có vẻ là một nữ tử rất dịu dàng, ngay cả lúc nói chuyện lời lẽ cũng rất nhỏ nhẹ, cứ như sợ làm quấy rầy người ta.
"Ta là Hách Liên Vân Vân, công chúa Mục quốc, bạn của Nhữ Thành."
Nữ nhân mặc trang phục truyền thống của Mục quốc, chỉ Triệu Nhữ Thành trong ngực y: "Thương thế của hắn, để ta cho người tới xử lý, được không?"
Vừa nói, nàng vừa ngồi xuống bên kia của Triệu Nhữ Thành, nở nụ cười dịu dàng thân thiết, đưa cả hai tay ra, tỏ ý Khương Vọng giao người cho mình.
Vũ Văn Đạc theo sát phía sau xông lên trợn mắt hốc mồm, Vân điện hạ của chúng ta trở nên dịu dàng như này từ khi nào vậy? Dịu dàng tới mức làm người ta mềm nhũn...
Trên Đài Quan Hà này, thân phận của nàng đương nhiên không thể làm giả được.
Chưa kể nàng còn là một nữ nhân rất thông minh, chỉ đơn giản một câu nói, không có chút tính công kích nào, biểu thị mình có ý và có năng lực cứu người, xóa tan sự kháng cự trong lòng Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng lại nhìn Triệu Nhữ Thành.
Đến khi Triệu Nhữ Thành trả lại cho y ánh mắt đồng ý, y mới nhẹ nhàng đưa Triệu Nhữ Thành về phía trước ...
"Để ta để ta!"
Vũ Văn Đạc đầu vã mồ hôi vội vã vọt tới, trượt quỳ xuống, tha thiết đưa tay ra, nhận lấy Triệu Nhữ Thành, phóng khoáng nói: "Vân điện hạ, loại việc nặng này cứ giao cho ta! Nhữ Thành là bạn ta, đương nhiên để ta lo cho hắn!"
Vì sợ ảnh hưởng đến thương thế của Triệu Nhữ Thành, nên Khương Vọng cũng không tránh, để Vũ Văn Đạc ôm người đi. Cái dáng vẻ vội vã cứ như đi cướp người.
Khương Vọng không yên tâm nhìn theo, tiện thể nhìn cái vị công chủ mắt xanh của Mục quốc.
Hách Liên Vân Vân lặng lẽ thu tay về, từ từ đứng dậy, mặt vẫn cười dịu dàng: "Giao cho Vũ Văn Đạc cũng tương tự, họ cũng là bạn tốt."
Khương Vọng lại nhìn Triệu Nhữ Thành, nhận được ánh mắt xác nhận, mới thôi.
Nghiêm túc thi lễ với công chúa điện hạ: "Tiểu Ngũ nhà ta, làm phiền các ngươi vậy."
Nghe thấy hai từ 'Tiểu Ngũ', Hách Liên Vân Vân cười càng thêm thân thiết: "Người một nhà không cần phải khách sáo, chăm sóc Nhữ Thành là chuyện đương nhiên. Sau này ngươi cứ tới Mục nhai thăm hắn, cứ nói tên ta là sẽ không có gì trở ngại."
Xem ra Nhữ Thành ở Mục quốc rất tốt, người ta đối xử với hắn như người mình...
Khương Vọng nghĩ, lòng cảm ơn càng thêm sâu.
Nhìn mãi theo Hách Liên Vân Vân và Vũ Văn Đạc đi xuống đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận