Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1155: Minh nguyệt chiếu (3)

Ta còn bảo người đem toàn bộ việc buôn bán dược liệu trên danh nghĩa của Chính Luân tặng hết cho Khương gia, coi như là nuôi dưỡng nữ nhi của Tống Như Ý.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Không ngờ thời gian cách một năm…”
Lâm Chính Nhân có chút nghẹn ngào, nhưng rất nhanh xóa đi sự yếu đuối này, tràn ngập cừu hận nói: “Không nghĩ tới ở trong lòng Khương Vọng, việc này chưa bao giờ trôi qua. Chỉ là lúc đó hắn không phải đối thủ của ta, mới chỉ có thể ẩn nhẫn. Đợi sau khi có thực lực rồi, là kẻ đầu tiên tới giết cả nhà Lâm thị ta!”
Những lời này nửa thật nửa giả, mạch lạc rõ ràng, mỗi khâu đều rõ ràng, vả lại chết cũng không đối chứng.
Trên đời này ngoại trừ Khương Vọng, chỉ sợ không còn người thứ hai có thể đứng ra vạch trần.
Mà hiện tại hắn là thiên kiêu Tề Quốc, lời hắn nói, còn có thể được người Trang Quốc tin tưởng sao?
Cho nên Lâm Chính Nhân nói cái gì thì chính là cái đó.
Hắn ta thật sự hận ý tràn đầy cõi lòng.
Sau khi lặp lại rất nhiều lần, ở trong lòng hắn, cũng thật sự cảm thấy là Khương Vọng đã giết toàn tộc Lâm thị hắn.
Trong đêm đẫm máu ở thành Vọng Giang kia, từ đầu tới cuối hắn chỉ là một người vô tội bị hại.
Hiện tại, hắn cũng chỉ là một người đáng thương lưng mang nợ máu toàn tộc.
Gánh trọng trách tiến về phía trước, kiên cường không bỏ.
Loại phẩm chất này đương nhiên sẽ được Đỗ Như Hối thưởng thức.
“Hắn bởi vì một chuyện đã chấm dứt này mà tàn nhẫn đến mức phải diệt cả nhà Lâm thị. Thật sự là bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Nhìn từ đây, vì sao hắn lại thù hận tổ quốc sinh hắn ra nuôi dưỡng hắn như vậy, cũng không khó lý giải.”
Đỗ Như Hối lẳng lặng nghe xong câu chuyện mà Lâm Chính Nhân kể, thở dài một tiếng: “Không ngờ một đạo viện thành Phong Lâm lại nuôi dưỡng ra một ác đồ như thế. Đây là sai sót của Đổng A, chỉ trọng tu hành, không trọng đức hạnh.”
Lâm Chính Nhân miễn cưỡng áp chế hận ý, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Người này ngoan độc như vậy, lại trở thành đại biểu thiên kiêu của Tề Quốc. Có phải chúng ta có thể vạch trần bản tính của hắn với Tề Quốc không? Thiên lý sáng tỏ, sao có thể để hắn diễu võ dương oai?”
Thông qua một phen đối đáp tối nay, hắn xem như triệt để tẩy đi điểm đáng ngờ có thể tồn tại trên người mình, giành được càng nhiều tín nhiệm của quốc tướng hơn. Cũng có thể danh chính ngôn thuận, dưới sự ủng hộ của Trang Quốc, bắt đầu nhằm vào Khương Vọng.
Đối với Đỗ Như Hối mà nói, lão cũng tìm ra cho Khương Vọng một lý do phù hợp với hành vi của hắn, có thể dùng nó để san bằng phiêu lưu sau việc của Phong Lâm thành vực, lại càng thu được tâm của thiên kiêu bổn quốc, khiến cho suy nghĩ của người thanh niên này càng phù hợp với lợi ích của quốc gia.
Hai người đều tự giác thông qua cuộc nói chuyện này đạt được hiệu quả mình mong muốn.
Vì vậy hai người một già một trẻ càng tăng thêm vài phần thân cận.
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để tính sổ.
“Không thể.” Đỗ Như Hối tận tình khuyên bảo: “Cho dù dưới lớp mặt nạt của Khương Vọng này như thế nào, lần này hắn đã đại diện Tề Quốc xuất chiến, đó chính là mặt mũi của Tề Quốc, Tề Quốc nhất định sẽ bảo vệ hắn. Cả nhà Lâm thị của ngươi bị diệt, cả Phong Lâm thành vực bị sụp đổ, đây là mối thù, nhưng chúng ta không có chứng cứ vạch trần, cho dù có, lúc này lấy ra tất nhiên cũng sẽ bị Tề Quốc đè xuống. Dù sao Tề Quốc cũng là thiên hạ cường quốc, Trang Quốc ta vừa mới quật khởi, không thể cứng đối cứng. Việc này cần từ từ mưu tính.”
Đương nhiên Lâm Chính Nhân biết phải “từ từ mưu tính”, bằng không hắn nhẫn nhịn vất vả như vậy là vì cái gì?
Nhưng hắn vẫn biểu hiện ra sự hận ý khó có thể ngừng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho hắn như vậy sao?”
Đỗ Như Hối nhìn hắn nói: “Huyết cừu tất phải lấy máu trả lại, nhưng phải đợi thời cơ. Chúng ta có thể dựng cờ ở Tỏa Long quan, cũng chờ đợi mấy chục năm. Ngươi nhớ kỹ, càng phẫn nộ thì càng phải bình tĩnh, càng cừu hận càng phải kiên nhẫn.”
Lâm Chính Nhân hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, hàm răng cắn chặt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói: “Chính Nhân thụ giáo.”
Đỗ Như Hối vui mừng gật đầu: “Ngươi tu luyện cho tốt, đối thủ tiếp theo của ngươi, hẳn là trong năm người Bắc Cung Khác, Hoàng Túc, Tạ Ai, Đông Quách Báo, Giang Thiếu Hoa. Nếu như ngươi có thể thắng thêm một trận, thì đối với Trang Quốc ta mà nói, chính là công lao ngập trời. Đương nhiên, cho dù không thể chiến thắng, cũng không có ai trách cứ ngươi. Chỉ cần đánh ra phong thái, để cho người khác thấy được anh hùng Trang địa ta, như vậy cũng đủ rồi.”
Lâm Chính Nhân thành khẩn nói: “Chính Nhân nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không tiếc sinh tử!”
“Không, không đúng.” Đỗ Như Hối lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi nhất định phải tiếc sinh tử. Thua không sao, nhưng cần phải giữ lại thân hữu dụng. Sinh mệnh của ngươi tuyệt đối không thể vứt ở Quan Hà đài, Trang Quốc còn cần nhân tài như ngươi đến kiến thiết, ngươi hiểu chưa?”
Những lời này quả thực nói nhảm, từ trước tới nay vòng chung kết của Hoàng Hà hội đều có cường giả trông coi, rất ít người chết.
Nhưng Lâm Chính Nhân vẫn nặng nề gật đầu, biểu hiện cực kỳ cảm động: “Hiểu rồi!”
Đỗ Như Hối nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy trăng sáng sao thưa: “ Đã muộn rồi, ngươi còn có vấn đề gì trên việc tu hành không?”
“Ta có một chuyện không hiểu. Trước đó ngài nói, Khương Vọng đi cướp Hủ Mộc Quyết, lấy nó để đối phó với Đổng phó tướng. Hủ Mộc Quyết kia là gia sư…”
Lâm Chính Nhân cố ý nói sai một cái, lại nói tiếp: “Bí truyền của viện trưởng đạo viện Vọng Giang thành, lão nhân gia ông ta từng nói, chỉ có sư đệ Phó Bão Tùng của ta là thích hợp với thuật này. Tuy ta không có duyên học được, nhưng cũng có một chút hiểu biết, thuật này đích xác có tác dụng khắc chế đạo thuật hệ Mộc, nhưng hẳn là không có hiệu quả mạnh như vậy mới đúng.”
Đỗ Như Hối suy nghĩ một chút, đáp: “Môn đạo thuật này còn có tiềm năng chưa được khai thác. Phó Bão Tùng đã cống hiến thuật này cho Quốc Đạo viện, quốc viện cũng ở đoạn thời gian trước, đã có tiến triển về nghiên cứu mới nhất. Sau khi trở về, ta sai người đưa cho ngươi.”
Lão thất phu kia nói mình không thích hợp, chỉ truyền cho Phó Bão Tùng, đây là muốn mang theo thuật vào trong quan tài. Phó Bão Tùng lại qua tay liền cống hiến đi, đây là quân tử đoan chính sao? Thật là nực cười!
Lâm Chính Nhân chần chừ nói: “Nhưng mà…Viện trưởng đạo viện Vọng Giang thành từng nói, ta không thích hợp với thuật này.”
“Đó là lúc trước, thuật pháp nguyên thủy nhất quả thật có chút tối nghĩa, không dễ nắm giữ.” Đỗ Như Hối khoát tay nói: “Hiện tại đã trải qua cải tiến, đã bỏ đi những vấn đề kia. Sau này học xong ngươi sẽ biết.”
“Vậy Chính Nhân cảm tạ quốc tướng.”
“Không cần câu nệ, tiến bộ của ngươi chính là tiến bộ của Trang Quốc. Ta rất thích nhìn thấy ngươi trưởng thành.”
Cái gọi là lương sư cao đồ, hiền tướng lương tài…
Từ cổ chí kim đều có ánh trăng chiếu tỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận