Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 221: Ta yêu ngươi, vừa vô dụng vừa vô lực

Khương Vọng vội vã rời đi, Xuyên Tử và Tiểu Tiểu đứng bên ngoài viện, không nói gì nhau.
Ánh mặt trời lúc này rất dịu dàng, chiếu lên trên người, nhân tiện xua tan không ít giá rét trong lòng.
Nhưng có một vài xó xỉnh, ánh mặt trời không thể nào với tới được.
Xuyên Tử mở miệng trước: "Ngươi nói, Độc Cô gia đi làm gì?"
"Chuyện của lão gia, làm sao ta biết!"
Lại chìm vào yên lặng.
Xuyên Tử nhìn Tiểu Tiểu, dịch qua hai bước, rồi dừng lại.
Nói: "Ngươi... Ngươi chịu khổ rồi."
Dáng vẻ hắn quỳ trước mặt Hồ Thiểu Mạnh, dập đầu bịch bịch, Tiếu Tiểu đương nhiên vẫn nhớ. Dĩ nhiên cũng hiểu được tâm ý của hắn.
Nàng không phải chưa từng thấy xúc động.
Nhưng...
"Xuyên Tử." Tiểu Tiểu chậm rãi nói: "Ngươi và ta đều bình thường, tầm thường như nhau, không ai nắm giữ được số mạng của mình."
Nàng vừa nói, vừa đi vào trong viện đầy bụi bặm.
"Quên ta đi. Trên thế giới này, người bình thường là người không có tương lai."
"Tiểu Tiểu!" Xuyên Tử cố lấy dũng khí kêu to, nhưng dũng khí ấy cũng nhanh chóng tiêu tán.
Ngay trong cái sân này, một thiếu nữ vô tội đã nhảy giếng. Hơn trăm thợ mỏ vây quanh, nhưng ngay cả cái tên Cát Hằng cũng không ai dám thốt ra.
Hồ Xuyên Tử hắn dựa vào cái gì, mà dám nói mình có thể bảo vệ nàng cả đời bình an!
Tiểu Tiểu nói đúng. "Tương lai" của người bình thường, quá yếu đuối.
Nếu chỉ dựa vào "Yêu", nhiều lắm cũng chỉ khiến mình trầy trụa, vừa vô dụng vừa vô lực.
Lời đến khóe miệng, cuối cùng lại chuyển thành câu hỏi: "Ngươi... định làm gì?"
So với Xuyên Tử, Tiểu Tiểu nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nhưng có lẽ vì gặp phải khổ đau nhiều hơn, nên rõ ràng nàng thấu hiểu và lãnh đạm với thế sự nhiều hơn, cũng vì vậy, nên càng không có cảm xúc.
"Ném tro cốt của hắn đi."
Nói xong, nàng chợt quay đầu lại hỏi Xuyên Tử: "Ngươi nói, nếu ném tro cốt hắn vào trong nhà xí, có phải hắn sẽ không bao giờ được siêu sinh không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, hận ý rất sâu nặng.
Xuyên Tử ngẩn ra: "Chắc… chắc là có."
...
Đi thăm dò hầm mỏ, kết quả không thu hoạch được gì.
Khương Vọng chờ đợi, nhưng phản ứng của Hồ Thiểu Mạnh không hề xuất hiện.
Cứ như đối phương cơ bản chẳng hề quan tâm hắn ở trong khu vực khai thác mỏ làm gì.
Kiên nhẫn là một phẩm chất rất tốt, khiến đối thủ trở nên khó xử lý hơn.
Nhưng Khương Vọng không nóng nảy, thời gian đang đứng về phía hắn.
Dù cho đến cuối cùng, cũng không có cái gọi là bí mật khác kia, sự thật chính là Tịch gia thò tay với Thanh Ngưu trấn, thì hắn cũng vẫn có thể mang kết quả này về giao cho Trọng Huyền gia, chẳng tổn thất gì.
Đối với Khương Vọng, thực lực bản thân mới là căn bản.
Một lần nhắm mắt tu hành, vèo cái mấy ngày đã trôi qua.
...
"Mở cửa thiên địa rồi, mới bắt đầu thăm dò Khu Kiền Hải, cũng bắt đầu cảm ứng được hạt giống thần thông. Nơi nó trú ngụ, chính là nội phủ thứ nhất."
Trong Thái Hư ảo cảnh, Trọng Huyền Thắng từng nói: "Nhưng bây giờ ta không vội, phải thăm dò Khu Kiền Hải hoàn toàn xong, mở rộng tiềm lực đến mức độ lớn nhất rồi, mới đi kích hoạt nội phủ."
Trong lúc Khương Vọng ở Dương quốc rề rà, Trọng Huyền Thắng đã đẩy cửa thiên địa thành công.
Lợi ích của Thiên phủ bí cảnh lúc này liền lộ ra, thật ra lúc mới vừa bắt đầu thăm dò Đằng Long cảnh, đã giúp sinh ra cảm ứng với hạt giống thần thông.
Bản thân hạt giống thần thông đã đánh dấu vị trí của nội phủ.
Đồng nghĩa, chỉ cần Trọng Huyền Thắng muốn, bây giờ hắn có thể nhảy thẳng qua Đằng Long cảnh, thành tựu thần thông nội phủ. Dĩ nhiên, Trọng Huyền Thắng tiền đồ vô lượng sẽ không lựa chọn như vậy.
Loại trạng thái này hết sức giống với Đậu Nguyệt Mi khi đó, chỉ là lúc đó vì tình hình chiến đấu trên đỉnh Ngọc Hành, Đậu Nguyệt Mi đành phải phá phủ sớm, phải một lần liên tục phá Ngũ phủ, mới lấy được thần thông, nhưng như thế cũng cắt đứt con đường thành đạo, cả đời chỉ có thể dừng bước ở Nội Phủ cảnh.
Còn Trọng Huyền Thắng thì có thời gian, có thể ung dung thăm dò Khu Kiền Hải, xây dựng cơ sở vững chắc cho con đường thành đạo tương lai.
Lúc này, thông lệ so tài của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng là cứ cách vài ngày lại đấu một lần, mỗi lần đánh, cả hai bên đều không hề giữ lực, vì hai người là trực tiếp ước chiến, không bị bắt cặp bắt buộc, nên không bị xảy ra tình trạng cảnh giới chênh lệch.
Để lợi dụng triệt để điểm công của Luận Kiếm Đài, trước khi mở chiến, hai người đều sẽ trò chuyện một hồi, để nắm tình hình của nhau.
"Cửa thiên địa của ta vẫn còn ở trong quá trình xây dựng." Khương Vọng nói.
"Đừng sốt ruột. Thực lực càng cường đại, cửa thiên địa càng khó đẩy. Ta cũng là liều cái mạng già, mới phá cảnh được nhanh như vậy, thật ra vẫn chưa được viên mãn." Trọng Huyền Thắng thở dài: "Nhưng đành chịu thôi, ta cũng phải có sự chọn lựa."
Cho dù bây giờ bận quay như chong chóng, nhưng mỗi ngày, Trọng Huyền Thắng đều vẫn sẽ nhín chút thời gian vào Thái Hư để ghép đôi chiến đấu, đương nhiên là sử dụng một hệ thống chiến đấu khác thay cho bí pháp Trọng Huyền thị.
Hắn hiểu rất rõ thực lực mới là căn bản. Nhưng việc của gia tộc quá nhiều, lại không có đủ người tin tưởng được để giao phó.
Thường hai người nói chuyện, chủ yếu đều tập trung vào phương diện tu hành, Trọng Huyền Thắng không hề hỏi Khương Vọng chuyện ở Dương quốc.
Thứ hai là, chuyện một ít đề nghị và hỗ trợ cho Liêm Tước, Trọng Huyền Thắng vẫn là kẻ biết cách làm người, đương nhiên sẽ không làm mà không hỏi ý Khương Vọng.
Sau một trận chiến vất vả, Khương Vọng rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Hôm nay hắn đã được xếp hạng bảy mươi tám cấp độ Thông Thiên cảnh trong Thái Hư ảo cảnh, cấp độ chiến đấu đã tăng lên rất rõ, đánh một trận với Trọng Huyền Thắng xong, thì chẳng còn tinh lực đánh nữa.
Vượt qua một cảnh giới, lại còn đối mặt với một cường giả như Trọng Huyền Thắng, dù Trọng Huyền Thắng cũng chỉ mới vừa đẩy cửa thiên địa không lâu, Khương Vọng cũng hoàn toàn không phải là đối thủ.
Dĩ nhiên đánh trận hôm nay với Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng cũng được lợi ích rất nhiều.
Cửa thiên địa của Khương Vọng vẫn còn đang trong quá trình xây dựng, hôm nay đã có được hình dáng đại khái.
Là một cánh cửa đá kiểu cổ, cao to, nặng nề.
Trên cửa hình như có minh văn.
Khương Vọng thử đẩy, nhưng nó không nhúc nhích.
Cửa thiên địa của ai, thì chỉ người đó mới thấy được cụ thể, người ngoài quá lắm chỉ nhìn thấy một hư ảnh mà thôi.
Mở cửa thiên địa sẽ được nhận phản hồi của thiên địa, là cơ sở sinh tồn của người tu hành trong mông lung mờ mịt.
Nên cô đảo thiên địa của người nào được xây dựng càng mạnh, khi thăm dò thân thể chi hải sẽ càng an toàn.
Tỉ mỉ dùng đạo nguyên thăm dò cửa thiên địa một lần, Khương Vọng mới tạm thời kết thúc tu hành.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Tiểu.
Trong lòng nhất động, đẩy cửa đi ra.
Tiểu Tiểu đang định gõ cửa, thấy Khương Vọng, báo cáo: "Lão gia, Hồ gia thiếu gia tới, ở bên ngoài viện cầu kiến."
Để mấy ngày mới đến, thật bình tĩnh ghê. Khương Vọng thầm nghĩ.
Miệng đáp: "Để ta ra đón."
Sân này rất nhỏ, hắn chưa đi được mấy bước, Hồ Thiểu Mạnh đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng, từ xa hành lễ: "Mấy ngày nay sứ giả ở có thoải mái không? Có chỗ nào chưa được, không ổn, thì để Thiểu Mạnh thay đổi."
"Ta xuất thân bình thường, chỗ nào cũng ở được."
Khương Vọng dẫn hắn vào trong sân: "Đi vào đây ngồi."
Hai người vào chính đường ngồi, Tiểu Tiểu vội dâng trà, rồi lui ra.
Mấy ngày nay nàng gấp rút may quần áo, đã may cho Khương Vọng hai bộ trường sam.
Hồ Thiểu Mạnh nhìn cái sân trống trơn một cái, cười: "Thị nữ này dùng có hợp ý không? Nhà ta hôm trước mới mua một ca cơ từ ngoại địa, hay đưa tới đây cho sứ giả nhé?"
Khương Vọng thầm phỉ nhổ trong lòng, ca cơ cái gì, chắc là cha ngươi tìm mẹ kế cho ngươi đó...
Người mở mồm sứ giả đóng mồm sứ giả, nghe thì tôn trọng, nhưng Khương Vọng biết, ở một mức độ nào đó, cho thấy đối phương trên bản chất chẳng qua chỉ là tôn trọng Trọng Huyền gia sau lưng hắn mà thôi.
"Ý tốt của Hồ thiếu gia ta tâm lĩnh. Chỉ là ta độc thân đã quen, không quen ở chung với nhiều người." Khương Vọng tránh qua loại đề tài nhàm chán này, chuyển hỏi: "Nhưng mà Hồ thiếu gia ngươi đó, không vội tu nghiệp tiến thân sao, sao ngươi lại trở về Thanh Ngưu trấn ở? Nhớ quê hương thủy thổ, muốn dưỡng thân thật à?"
"Ha ha ha, cũng không cần vội vàng mà, chỉ cần cảnh giới theo kịp, tông môn sẽ không quá ép chúng ta." Hồ Thiểu Mạnh đáp, đổi đề tài: "Đúng rồi, sứ giả phong thái thế này, chắc hẳn cũng là xuất thân danh môn. Còn chưa thỉnh giáo?"
"Tán tu vô danh thôi, tự mình tìm tòi."
"Sứ giả thật là kỳ tài ngút trời!"
Hồ Thiểu Mạnh nắm ngay cơ hội, khen tới mây xanh, chẳng hề có chút ngượng mồm nào.
Không biết tại sao, Khương Vọng lại có cảm giác không được thoải mái. Cứ như bên cạnh đang có một thứ gì đó dị thường tồn tại, nhưng cẩn thận quan sát, lại không tìm ra ra ngọn nguồn.
Nên chỉ cười qua loa cho có, rồi hỏi: "Không biết hôm nay Hồ thiếu gia tới tìm ta, là có chuyện gì không?"
"Là thế này." Hồ Thiểu Mạnh thở dài, vẻ rất là thổn thức: "Ta nghe nói sứ giả là người chiến thắng từ Thiên phủ bí cảnh, nên cố ý tới để hỏi thăm. Ngươi có biết sư tỷ Trúc Tố Dao của ta? Nàng là tu sĩ thiên tài Điếu Hải Lâu chúng ta, lần này cũng có tham gia Thiên phủ bí cảnh."
"Hả?" Khương Vọng không chút vội vã, nương theo câu chuyện của hắn: "Không biết vị sư tỷ này của ngươi, có điểm gì đặc biệt?"
"Sư tỷ của ta..." Hồ Thiểu Mạnh lộ vẻ nhớ lại: "Là một người rất dịu dàng, năm đó lúc ta mới tới Điếu Hải Lâu, sư tỷ rất chiếu cố ta. Tiếc là sau đó, trong một lần du lịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lưu lại ám tật, bị dừng trước cửa thiên địa, không sao tiến được."
"Khiến tính tình cũng dần trở nên hơi cực đoạn. Lần này Thiên phủ bí cảnh mở cửa, sư tỷ đã phải trả giá rất lớn để được vào, muốn thử xem có thể tìm được biện pháp xử lý ám tật từ Thiên Phủ bí cảnh hay không."
Giọng Hồ Thiểu Mạnh trầm xuống: "Đáng tiếc..."
Chuyện trong Thiên phủ bí cảnh, cơ bản là Khương Vọng không nhớ được, dĩ nhiên cũng chẳng có ấn tượng gì với vị sư tỷ kia. Hắn không hề biết, nữ tu sĩ mất mạng đầu tiên do bị tử khí độc chết kia, chính là Điếu Hải Lâu Trúc Tố Dao.
"Vị sư tỷ này và ngươi…?"
Hồ Thiểu Mạnh gật đầu: "Chúng ta có tình cảm với nhau đã lâu, sau đó vì có chút hiểu lầm nên chia tay, nhưng thật lòng ta vẫn luôn đợi nàng, không ngờ..."
Khương Vọng nghe mà khó hiểu, không hiểu vì sao người này lại đột nhiên nói với mình những thứ này.
Đành phải vờ vịt trấn an: "Mong nén bi thương."
Chợt, hắn cảm nhận được có nguyên lực dao động.
"Ai?"
Khương Vọng búng ngón tay, mắt lóe một cái, một đóa diễm hoa đốt cháy một vị trí không gian.
Một bóng người nửa hư nửa thật lờ mờ hiện ra, là một thiếu nữ.
Ảo thuật mạnh thật! Dám ẩn thân ngay cạnh đây, mà mình không phát hiện.
Cuối cùng Khương Vọng đã hiểu cảm giác dị thường là từ đâu ra. Hắn đứng dậy, bắt quyết, định bắt lấy kẻ kia.
Hồ Thiểu Mạnh đột nhiên vọt lên, chặn vào giữa: "Khoan đã!"
Ánh mắt mới vừa còn đắm chìm trong thống khổ của Hồ Thiểu Mạnh chuyển thành có ba phần khiếp sợ, giọng nói ngoài thống khổ và kinh ngạc, còn có một sự dịu dàng ẩn sâu: "Bích Quỳnh, sao ngươi lại ở đây?"
Mặc dù không biết tiền nhân hậu quả, nhưng chỉ cần nhìn cảnh này, Khương Vọng đã hiểu cả.
Tiểu tử này, là hàng sư phụ diễn trên sân khấu nè! Đại sư phụ đang diễn vai cho kịch bản hắn tự dựng lên.
Diễn tiếp đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận