Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 370: Quốc nhân không giết danh sĩ

Có nhiều cách để tiêu diệt một người.
Tô Xa cho ra một cách cực kỳ tàn nhẫn trong số đó.
Hứa Phóng từng là danh sĩ chân chính. Y học vấn tinh thâm, thông hiểu Nho đạo, cực giỏi thuật danh gia, biện tài không có gì đáng ngại.
Hứa Phóng rất "cuồng", ai ai ở Lâm Truy cũng đều biết, người từng bị y mắng đâu chỉ có mỗi Tô Xa, đâu chỉ riêng gì Tụ Bảo Thương Hội.
Từ Thái tử, xuống quận trưởng các nơi. Gần thì quyền quý Tề quốc, xa thì đến tận Mục Sở, y vậy mà còn dám mắng cả Sở Quân.
Chỉ cần nhìn không vừa mắt, cảm thấy bất công, y sẽ mở miệng mắng.
Không nghi ngờ gì, y đã xúc phạm rất nhiều người, nhưng không ai có thể làm gì được.
Bởi vì y rất nổi danh.
Một chữ "danh" này, từ miệng đến đêm. Người xưa khi đi đường buổi tối, không thấy rõ nhau liền lớn tiếng gọi tên mình để đối phương biết. Vì vậy mới có từ này.
Cho nên "danh" có nghĩa là một lời khen ngợi vì được biết đến rộng rãi.
Hứa Phóng tạo ra lòng tin thật sâu cho mọi người, phẩm cách cũng có thể xưng một tiếng là cao sạch.
Người xuất thân hàn môn, năm xưa còn đang học ở Tam Cổ Thư Viện, viện trưởng thư viện vì nịnh bợ quyền quý, lén thay đổi thứ hạng văn chương của viện, xếp con cháu quyền quý vốn có thứ hạng áp chót thành về nhì, còn người vốn đạt thứ hai thì bị đẩy ngược xuống.
Đây là chuyện vốn không liên quan gì đến Hứa Phóng, bởi vì y là người đứng đầu.
Nhưng sau khi biết được chuyện này, y tức giận xé sách, thề cả đời không đội trời chung cùng gian tặc.
Rất nhiều người thờ phụng câu nói "Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đừng để ý mái ngói người khác đẫm hơi sương." Tức là làm việc của mình, đừng để ý đến chuyện nhà người khác.
Mà thứ Hứa Phóng bảo vệ chính là công lý chính nghĩa của toàn bộ thư viện.
Nho sĩ hủy sách là một tội lớn, y thậm chí còn bị phế bỏ đi văn danh.
Nhưng việc này ảnh hưởng quá lớn, kinh động Yến Bình lúc đó mới nhậm chức quốc tướng.
Yến Bình tự mình hỏi thăm, sau đó toàn bộ Tam Cổ Thư Viện đều bị sa thải, Hứa Phóng cũng bởi vậy mà danh truyền thiên hạ.
Chính bởi vì y là một danh sĩ như vậy, cho nên công kích của y đối với Tụ Bảo Thương Hội mới lập tức đạt được hiệu quả. Một câu "Mùi đồng thối", một người dùng tay áo che mũi, trực tiếp đẩy thanh danh Tụ Bảo thương hội xuống tận đáy cốc.
Mà Tô Xa làm như thế nào đây?
Ngoại trừ trả lời một câu không đau không ngứa ra, ông ta lại không làm gì cả.
Như thế qua suốt bảy năm, lâu đến nỗi Hứa Phóng có lẽ cũng không nhớ rõ mình đã mắng Tụ Bảo Thương Hội. Bởi vì y vốn ghét ác như thù, từng mắng quá nhiều người cùng quá nhiều chuyện, Tụ Bảo Thương Hội tính là cái gì?
Hứa Phóng quanh năm lăn lộn ở Lâm Truy, nhưng quê nhà của y lại ở quận Tân Minh ở phía tây bắc Tề đô. Hứa gia vốn là Hàn môn, bởi vì có một nhân vật như Hứa Phóng, ở quê nhà cũng coi như không tệ.
Bảy năm sau Hứa Phóng đang tham dự một hồi biện kinh ở Cảnh quốc.
Mà sinh ý của Tụ Bảo Thương Hội đã càng làm càng lớn. Vào lúc này, bọn họ coi như đã nắm trong tay bảy thành sinh ý của thành vực Tùng Thành quận Tân Minh - quê hương của Hứa Phóng.
Tô Xa ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ Tùng Thành, không có một thương hộ nào chịu bán đồ cho Hứa gia.
Củi gạo dầu muối, mua thứ gì cũng là giá trên trời, hoàn toàn không thể dùng tiền mua được.
Người Hứa gia viết thư cho Hứa Phóng, nhưng bức thư này bị giữ lại ở trạm dịch hơn mười ngày, có thể coi là không giữ được.
Người Hứa gia thật sự kiên trì không nổi nữa, sau đó thậm chí còn thử một đường ăn xin đến Lâm Truy, nhưng nơi đi qua, toàn bộ đều đóng cửa không tiếp.
Bất kỳ một người nào từ chối bố thí cho gia tộc này, Tụ Bảo Thương Hội sẽ cho một lượng Xích Kim, thời nhân gọi là "Bế hộ kim", tức là vàng đóng cửa.
Chỉ riêng chi tiêu này, Tụ Bảo Thương Hội đã tiêu tốn mười vạn lượng.
Mà chi tiêu khổng lồ như vậy, thứ đổi lại chính là trong thời thế thái bình, cả nhà Hứa gia chết đói!
Người mẹ già 73 tuổi đến người vợ lo việc nhà, cuối cùng là con trai 3 tuổi.
Không ai may mắn thoát khỏi.
Mà từ đầu đến cuối, người của Tô Xa cũng không hề chạm vào một ngón tay người Hứa gia.
Cho đến lúc này, phong thư nhà kia mới “đúng hẹn” đưa đến trong tay Hứa Phóng.
Nhưng chờ Hứa Phóng ngày đêm không nghỉ trở về, Hứa gia đã chỉ còn lại một mình y còn sống.
Muốn kiện không thể thành, cũng không ai chịu ra mặt vì y. Y phát cuồng đánh tới cửa, nhưng bị Tụ Bảo Thương Hội dễ dàng chế phục, ngay cả mặt mũi Tô Xa cũng không hề thấy.
Chỉ để lại cho y một câu, nói là "quốc nhân không giết danh sĩ".
Đạo tâm Hứa Phóng tan vỡ tại chỗ, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không biết tung tích.
Việc này sở dĩ không lưu truyền ra, một là Tụ Bảo Thương Hội cố ý che giấu, hai là người Tùng Thành tự biết bất nghĩa, im lặng không nói.
Có người nghi ngờ, vào thời điểm thái bình như vậy, sao người Hứa gia lại bởi vì không mua được thức ăn mà chết đói.
Có phải Tụ Bảo Thương Hội âm thầm ra tay hay không.
Tô Xa chỉ có một lần đáp lại: "Có lẽ là thiếu một ít ‘vật ngăn trở’!”
Câu nói "Ta thấy ‘vật ngăn trở’ thối tha, cũng không tệ như Tụ Bảo thương hội!" kia cho đến nay vẫn còn có người nhắc tới, chỉ là người nói ra những câu này đã không còn xuất hiện nữa.
Âm thầm khống chế đưa Hứa Phóng vào một khách sạn, việc đầu tiên Trọng Huyền Thắng làm chính là bảo đối phương đi tắm rửa, thay quần áo.
"Thê thảm một chút không phải là tốt hơn sao?" Hứa Phóng hỏi.
Khương Vọng nhìn y một cái, hiểu được chỉ sợ người này chưa bao giờ buông bỏ hận ý. Lúc y ngã xuống phường Dư Lý, lúc làm bạn với ăn mày, chỉ sợ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nghĩ đến việc trả thù như thế nào.
Vì thế y không tiếc sống càng ti tiện một chút, để cho trả thù chậm chạp chưa tới kia càng mãnh liệt hơn.
"Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào người chủ trì chính nghĩa cho ngươi?" Trọng Huyền Thắng nhíu mày nói: "Ta không cần ngươi ra vẻ thê thảm, ta muốn phong độ danh sĩ của ngươi, cuồng sĩ ngông nghênh.”
Gã hao tổn tâm cơ tìm ra Hứa Phóng, đương nhiên không phải vì chính nghĩa.
Cái gọi là chính nghĩa, năm đó cũng không thể cứu được Hứa Phóng.
Trên thực tế nếu không phải Tụ Bảo Thương Hội đột nhiên cắm đao sau lưng, gã vốn sẽ không nhớ tới chuyện này. Hứa Phóng là ai, có đáng thương như thế nào, có liên quan gì đến gã vậy?
"Ta không hiểu." Hứa Phóng khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?”
Trọng Huyền Thắng không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi có bản lĩnh báo thù không? Ngươi có kế hoạch đánh bại Tụ Bảo Thương Hội chứ?
Hứa Phóng trầm mặc.
Cho dù trên mặt đầy vết bẩn vốn nhìn không ra biểu tình, cũng đủ có thể cảm nhận được thống khổ của y.
"Vậy thì đi tắm rửa." Trọng Huyền Thắng nói.
Hứa Phóng lập tức xoay người, thật sự đi tẩy rửa một trận.
Trọng Huyền Thắng nói cho y biết, y chỉ cần nghe lệnh là được. Đồng thời y cũng không có lựa chọn nào khác.
Ở phường Dư Lý kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, người tới gặp chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng.
Đến mức "tôn trọng"?
Thứ kia y sớm đã không cần. Y chỉ muốn trả thù mà thôi.
Y đã từng nổi giận liền mắng, phất tay áo thì đi. Loại đệ tử thế gia giống như Trọng Huyền Thắng, y có thể chỉ vào mũi mắng đến máu chó đầy đầu.
Nhưng tất cả đều là đã từng, bây giờ không còn tồn tại.
Hiện tại y chỉ là một đứa con trai đã mất mẹ, một người chồng đã mất vợ, một người cha đã mất con trai, cũng là một người ăn xin lưu lạc trên đường phố.
Một người không có chút hy vọng trả thù nào.
"Đi thôi."
Nhìn Hứa Phóng rời đi, Trọng Huyền Thắng nói.
Khương Vọng hỏi: "Thật vất vả mới tìm được hắn, nếu như muốn làm cái gì, không nắm chặt thời gian hiện tại sao?”
“Dù có nắm chặt thời gian như thế nào, cũng cần cho hắn xả hơi một phen. Hắn nằm trên mặt đất quá lâu, đã quên đi việc làm người như thế nào.”
Trọng Huyền Thắng đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó đóng cửa sổ đi ra ngoài: "Trời đã sắp sáng rồi. Cho hắn nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai chúng ta sẽ trở lại.”
Khương Vọng lo lắng Hứa Phóng không tuân thủ hứa hẹn, tự mình làm chuyện ngu xuẩn gì đó, liền hỏi: "Không dặn dò hắn gì cả?”
Trọng Huyền Thắng chỉ lắc đầu: "Ta tin hắn có đủ kiên nhẫn.” Có một câu gã chỉ giữ mà không nói.
“Nếu bây giờ ngay cả chút kiên nhẫn này mà Hứa Phóng cũng không có, vậy thì một chút giá trị cũng không còn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận