Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 491: Người dũng cảm

Khương Vọng chờ câu sau của hắn ta.
Nhưng Khánh Hỏa Kỳ Minh lại hỏi: "Có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất hèn nhát không?"
Vẻ mặt của hắn ta trông có vẻ rất chân thành.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cũng tỏ thái độ vô cùng chân thành nói: "Ta chưa từng trải qua những chuyện ngươi đã trải qua cho nên ta không thể tùy tiện phán đoán ngươi."
Khánh Hỏa Kỳ Minh trầm mặc một hồi, đỏ hồng mắt cười hỏi: "Trên Thanh Thiên có phải là một thế giới rất tươi sáng không?"
Hắn ta nói: "Ta chưa từng nghe thấy ai nói những câu như thế này. Mọi người luôn luôn bảo sao hay vậy, luôn luôn dễ dàng phủ định người khác.
Có người nói, hắn là một tên hèn nhát. Những người khác liền nghĩ là vậy.
Có người nói, hắn có thể trở thành Vu chúc là do may mắn, những người khác liền cũng liền nghĩ chẳng qua hắn ta may mắn mà thôi".
"Ở Phù Lục sẽ không có ai hỏi thêm một câu nào nữa. Ngươi biết không?"
Hắn ta nhìn về phía Khương Vọng.
Khương Vọng lắc đầu: "Chỉ e là đã khiến ngươi thất vọng rồi."
Hắn nói: "Chỗ chúng ta không phải là một thế giới rất tươi sáng. Ai nói gì nghe vậy đó là trạng thái bình thường của mọi người. "Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ", những lời đồn đại có thể dễ dàng thay đổi hoặc phá hủy cả một con người. Nhiều khi mọi người lười suy nghĩ, bảo thủ không chịu thay đổi, mù quáng theo thói quen. Cũng có đôi lúc, mọi người nghi ngờ tất cả, không tin tưởng bất kỳ ai. Lòng tham không đáy, âm mưu hoành hành, lợi ích trên hết, ân tình đạm mạc, luôn luôn chỉ nghĩ cho riêng mình chứ không quan tâm đến người khác..."
"Những gì mà ta nói chỉ là giọt nước trong biển cả, chỉ là ô trọc chẳng ý nghĩa gì trong mớ ô trọc. Sự đen tối của thế giới bản thân ta cũng chẳng thể miêu tả hết được. Nhưng cũng không phải ta muốn nói với ngươi thế giới mà ta đang ở tuyệt vọng đến nhường nào. Bởi vì nơi đó vẫn có ánh sáng, có rất nhiều ánh sáng, chúng tồn tại ở nơi mặt trăng không so được, mặt trời cũng không bằng, thiêu đốt thế giới kia.
Có người thương thiên hại lí, cũng có người chăm sóc người bị thương.
Có người bội bạc.
Cũng có người lời hứa ngàn vàng. Vì một lời hứa bất chấp sống chết.."
Khương Vọng rất bình tĩnh: "Thế giới chính là một thế giới như vậy. Ngươi nhìn thấy ánh sáng thì đó là ánh sáng. Ngươi nhắm mắt lại, thì đó là bóng tối.”
"Ngươi hỏi ta thế giới của ta như thế nào. Đây chính là thế giới mà ta đang ở, là trên Thanh Thiên của các ngươi."
Khánh Hỏa Kỳ Minh trầm mặc.
Những chiến sĩ trong Vô Chi Địa Quật lúc này đều đang tĩnh dưỡng, không có ai nhìn về phía bên này, chắc là đã tiêu cạn tinh lực trong trận đấu lúc trước.
Hai người ngồi ở một góc vắng vẻ, bọn họ đều không thuộc về Địa Quật này.
Khương Vọng là khách qua đường, nhưng dường như Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng thế.
"Ngươi có muốn nghe chuyện cũ của ta không?" Khánh Hỏa Kỳ Minh hỏi.
"Dù sao cũng đang rảnh rỗi mà." Khương Vọng nói.
Biểu cảm của hắn rất nhẹ nhàng, Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng thoải mái hơn một chút.
"Phụ thân ta là một kẻ hèn nhát, ta là con trai của kẻ hèn nhát."
Khánh Hỏa Kỳ Minh dùng bắt đầu này mở đầu câu chuyện của hắn ta.
"Lúc đầu ông ấy vốn rất có thiên phú, được tộc nhân ký thác hy vọng, tu hành cũng thuận buồm xuôi gió, tiến độ rất nhanh nhưng ngay lần đầu tiên vào Địa Quật trấn thủ đã gặp phải đợt thú triều lớn nhất khi ấy, chiến sĩ bộ tộc tử thương vô số.
Ông ấy cùng một nhóm người xuống Địa Quật mà chỉ còn một mình ông ấy sống sót. Chuyện này rất không may.
Vì ông ấy sợ. Cực kỳ sợ.
Thậm chí... để trốn tránh trách nhiệm trấn thủ Địa Quật, ông ấy đã tự phế Đồ Đằng của mình.
Ông ấy chấp nhận bị người ta chỉ thẳng vào mặt thóa mạ, chấp nhận bị tất cả mọi người xem thường ông ấy chứ cả đời không chịu bước vào Địa Quật một bước.
Về sau, ông ấy chết. Chết trong một ngày mùa đông.
Ông nội ta không chịu đựng được nỗi nhục ông ấy mang đến nên đã tự tay giết ông ấy."
Khánh Hỏa Kỳ Minh nhắc đến cha đẻ với giọng điệu lạnh lùng. Mắt hắn ta nhìn về phía Địa Quật, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Từ nhỏ ông nội đã nói với ta, muốn ta trở thành một chiến sĩ thực thụ, ta phải dũng cảm, phải rửa sạch nổi nhục cho gia đình mình. Ta cũng thực sự coi đây là mục tiêu, hắc khổ tu hành, mơ ước sớm ngày có thể tham dự trận chiến ở Địa Quật. Còn ông nội ta, ông ấy là tấm gương tốt, hàng năm đều xuống Địa Quật một lần... và thế là ông ấy đã chết trong Địa Quật."
"Về sau ta được dưỡng phụ nhận nuôi. Ta nói mục tiêu của ta là đối mặt với U Thiên, là muốn trở thành chiến sĩ có thể chém giết được Tinh Thú. Ông ấy khen ngợi ta có chí khí, cũng rất ủng hộ ta. Nhưng mỗi lần ta xin được xuống Địa Quật với ông ấy, ông ấy đều nói ta còn nhỏ, còn phải đợi thêm mấy năm nửa. Lần nào cũng để ta lại trong Hỏa Từ."
"Sau đó, ông ấy cũng chết."
"Ngày ông ấy chết, ta đã đứng ở ngoài thành lũy của Vô Chi Địa Quật. Lúc cánh cửa mở ra, mọi người đưa cho ta một miếng vải rách, nói là mảnh vải trên y phục ông ấy. Đó là đồ vật duy nhất ông ấy để lại, ông ấy đã rơi xuống U Thiên rồi."
Nói đến đây, Khánh Hỏa Kỳ Minh hít một hơi thật sâu: "Không biết vì sao, ta cũng không biết vì sao, ngày đó ta nhìn thành lũy của Vô Chi Địa Quật, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Ta vẫn luôn muốn xuống Địa Quật, đã muốn từ rất nhiều năm, cũng cố gắng vì điều này rất nhiều năm, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, cuối cùng ta cũng không muốn nữa, ta cũng không dám muốn nữa."
Khương Vọng nói: "Hôm nay ngươi vẫn tới."
"Ta không muốn tới, nhưng ta không thể không tới. Sự nhẫn nại tộc nhân dành cho ta đã sắp đến giới hạn rồi. Ngươi biết không? Lúc ta chủ trì nghi thức Điểm Tinh Tướng, có tộc nhân đã nói, nếu nghi thức không thành công thì sẽ đem Vu chúc ta tế trời."
Khánh Hỏa Kỳ Minh mấp máy môi: "Ta biết, bọn họ đang nói nghiêm túc."
Khương Vọng nhớ tới Tướng thú của Sâm Hải Thánh tộc, người ruồng bỏ truyền thống, người đi ngược với giá trị quan phổ biến, cuối cùng bị tộc đàn ruồng rẫy. Những chuyện thế này thậm chí vốn cũng không thể nào phán đoán được đúng sai.
Nếu như do hắn ta mà việc "người đến từ Thanh Thiên" đến tới Địa Quật chọn người cũng bị từ chối thì hậu quả hắn ta phải chịU Không cần nghĩ cũng biết.
Sở dĩ hắn ta nổi giận với Khánh Hỏa Nguyên Thần cụt một tay thực ra cũng không phải hoàn toàn là nổi giận, chỉ vì hắn ta không dám để lại mình Khương Vọng, tự mình trở về bộ tộc.
"Trước khi ngươi xuất hiện, ra đã lên kế hoạch rời khỏi bộ lạc Khánh Hỏa rồi. Nhưng…" Khánh Hỏa Kỳ Minh đắng chát lắc đầu: "Một người không dám xuống Địa Quật thì có bộ tộc nào chấp nhận chứ?"
"Có phải ngươi rất tò mò vì sao ta lại nói những chuyện này với ngươi không?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì hiện tại ta vẫn rất sợ hãi."
"Ta căm hận bản thân vì sao lại sợ hãi đến như vậy nhưng ta cũng không có cách nào khác. Ta thật sự sợ hãi."
"Ta buộc phải nói gì đó…"
"Nhưng ngoài lúc ta cầu khấn ra thì không có ai chịu nghe ta nói."
Giọng Khánh Hỏa Kỳ Minh rất buồn, có một sự cô độc vì bị xa lánh.
Khương Vọng chỉ vỗ vai hắn ta, không nói gì.
Khánh Hỏa Kỳ Minh không sai sao?
Tất cả mọi người trên Phù Lục đều phải đối mặt với uy hiếp đến từ U Thiên.
Tất cả chiến sĩ đều không màng sống chết chiến đấu vì bộ tộc còn Khánh Hỏa Kỳ Minh lại trốn ở nơi an toàn tham sống sợ chết.
Khánh Hỏa Kỳ Minh thực sự hoàn toàn không có lỗi sao?
Hắn ta không thể chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân chẳng lẽ là lỗi của hắn ta sao?
Không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành người dũng cảm. Vậy người không dũng cảm phải chăng không có tư cách để sống sót? Xuất phát từ hiện thực ác liệt mà nói, có lẽ là thế. Nhưng nó không nên như thế.
Khương Vọng cho rằng với trí tuệ và trải nghiệm của mình thì chưa đủ để phán đoán Khánh Hỏa Kỳ Minh đúng hay sai. Hoặc là vấn đề này vốn chẳng hề có đáp án.
Cho nên hắn không hề nói gì.
Hắn chỉ trầm mặc một lúc.
Gừ gừ gừ...
Gừ gừ gừ...
Trong Vô Chi Địa Quật vang lên tiếng gió.
Tiếng gió đó như bắt nguồn từ nơi xa xôi nào đấy, gào thét kéo đến, gào thét áp sát.
"Tinh Thú!"
"Tinh Thú đến rồi!"
Có người hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận