Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1401: Thái Cực Huyết Đồ

Quẻ sư phản ứng cực nhanh, cơ hồ cùng lúc cuồng phong đột ngột nổi lên, gã liền khởi động đại trận trên trụ đá.
Những cột đá này, ban đầu nhìn xám đen xù xì, bây giờ đột nhiên sinh ra phản ứng, những hình ảnh điêu khắc trên cột đá dần trở nên rõ ràng.
Có tầng lớp hạ lưu, cũng có cả thư sinh hào hiệp.
Cảnh vật trên mỗi trụ đá không giống nhau.
Bốn mươi chín cây trụ đá đồng thời phát ra ánh sáng màu trắng bạc.
Ánh sáng trắng như sợi dây, xen kẽ đan xen thành lưới, khóa cả Dư Bắc Đấu cùng với Lưu Hoài nằm trên mặt đất vào trong.
Ánh sáng trắng vô cùng hung dữ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nóng bỏng, mà ngược lại chỉ có lạnh lẽo vô tận.
Có âm thanh sầu bi như nỗi buồn của thần linh, có tiếng nói đau thương, như quỷ khóc.
Thiên địa như lồng giam, khóa thần khóa quỷ không thể ra ngoài!
Cực kỳ oán hận!
Ầm ầm!
Ở bên trong hang, tiếng thần khóc quỷ gào, ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc, cũng đột ngột phát sinh biến đổi lớn.
Trịnh Phì Lý Sấu vừa mới bị ném ra ngoài hang động thì đại trận thiên nhiên trong Loạn Thạch Cốc cũng đã bị kích phát.
Trong cốc một trận, trong động một trận.
Quẻ sư nhìn trận bên ngoài hang là biết không thể trông cậy vào Trịnh lão tam và Lý lão tứ rồi. Nhưng rõ ràng trước khi tiến vào hang, gã đã động một ít tay chân ở Loạn Thạch Cốc, nhưng lúc này lại hoàn toàn phản ứng không kịp, vì thế khi phải đối mặt với đại trận thiên nhiên trong Loạn Thạch Cốc, không thể nghi ngờ là gã bị rơi vào thế hạ phong!
Gã nhìn về phía Dư Bắc Đấu, ánh mắt lộ vẻ phòng bị.
Mà Dư Bắc Đấu ngồi xếp bằng giữa không trung, nhìn trận trong động này, cũng nhíu mày: “Thiên địa như lồng giam? Tế máu khóa mệnh trận?”
Lão than thở một tiếng: “Ngươi càng lúc càng tiến xa hơn…đi con đường sai lầm này rồi!”
Lời này hiển nhiên chọc giận Quẻ sư, gã căm hận nói: “Nếu như lời ngươi nói là đúng, vậy tại sao trong thiên hạ này lại không có nổi một chỗ để dung thân, tại sao thế gian lại không truyền thuật đoán mệnh nữa, tại sao ngươi lại giống như chó nhà có tang bị người đuổi ra khỏi Lâm Truy thành?"
Trong con ngươi của gã ánh lên màu máu, tay trái nâng lên một tòa tế đài đá xinh xắn, âm phong lượn quanh người gã, hung uy đột ngột tỏa ra.
Dư Bắc Đấu không nói lời nào, chỉ dời kiếm chỉ, từ xa điểm về hướng Quẻ sư.
Đây cũng là câu trả lời của lão!
Trên đỉnh hang động tối tăm đột nhiên lóe lên vô vàn ánh sao.
Khoảng không gian đấu chuyển tinh di lấy Quẻ sư làm trung tâm, trong vòng ba thước gần như lay động một cái.
Sự “lay động” này kéo dài quá ngắn, cơ hồ khó mà phát hiện ra. Nhưng khi nó đã ổn định lại thì Quẻ sư mới bất ngờ phát hiện ra, bản thân đã ở trong trận!
Đỉnh bốn mươi chín cây trụ đá chạm đến đỉnh hang động, bên dưới tiếp xúc với mặt đất. Những tia sáng màu trắng ngà đan xen tạo thành một chiếc lưới khổng lồ, phong tỏa tất cả khe hở, thậm chí che kín cả hồng trần, đoạn tuyệt nhân quả.
Khóa cả gã vào bên trong!
Trụ đá biến thành thạch ngục, nhốt Dư Bắc Đấu, Lưu Hoài và cả Quê sư vào trong.
Ở đây, dưới tình huống như thế, rất nhiều sát chiêu của trận pháp tế máu khóa mệnh không thể sử dụng...
Bởi vì gã cũng ở trong trận.
Quẻ sư không nói hai lời, giơ tòa thạch chí tế đài ở bên tay trái lên, đập thẳng về phía Dư Bắc Đấu.
Giống hệt như lưu mạnh đầu đường đánh lộn, là những chiêu công kích được sử dụng rất có lực và trực tiếp.
Trong tòa thạch chí tế đài xinh xắn tự có thiên địa của chính nó, có tiếng tụng kinh, có tiếng rao hàng, có tiếng khóc, có tiếng rống giận... Mọi thứ tiếng hòa trộn vào nhau như nước thủy triều dâng lên, bách tính thế gian đều ở trong đó.
Bên trên tế đài huyết quang đỏ đậm trào dâng làm cho người ta cảm thấy thảm thiết và tà quái, chỉ một tế đài nhỏ bé mà giống như muốn chiếm đoạt toàn bộ thiên địa.
Mà bàn tay trái của Dư Bắc Đấu đang một mực bấm pháp quyết, giờ phút này năm ngón tay lão xòe ra, mạnh mẽ chuyển một cái.
Đột nhiên long trời lở đất.
Rõ ràng Quẻ sư dùng tòa thạch đài đập về phía Dư Bắc Đấu, nhưng lại rơi vào hướng ngược lại, càng dùng sức càng kéo ra xa mục tiêu.
Rõ ràng gã muốn cầm tế đài đập Dư Bắc Đấu, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì giống như tế đài đang kéo gã ra bên ngoài!
Loại cảm giác sai sai này khiến cho người ta cảm thầy khó chịu, chóng mặt hoa mắt.
“Trên người của tên mập và tên gầy kia có Bình Hành Huyết phải không?” Dư Bắc Đấu nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn dùng bọn hắn để thế ngươi chết vào lúc quan trọng, ta làm sao để cho ngươi như ý nguyện được? Trận pháp thiên nhiên hỗn loạn kia cũng đủ dày vò bọn hắn một lúc lâu rồi.”
Quẻ sư vừa cố gắng dùng tay trái để lôi kéo tế đài trở về, vừa dựng bốn ngón tay phải lên, dựng thẳng ngón trỏ, trực tiếp rạch một nhát ở mi tâm gã, kéo ra một đường huyết tuyến dài khoảng hai tấc. Gã gằn giọng nói: “Ngươi cho là ngươi có thể tính ra hết thảy sao? Mọi chuyện chưa chắc đã theo ý của ngươi!”
Đường huyết tuyến dài hai tấc ở mi tâm gã đột ngột chuyển một cái, hình thành một vòng tròn máu ở giữa mi tâm của Quẻ sư.
Bên trong vòng tròn máu kia, một đường hoàng tuyến như linh xà đột nhiên xuất hiện, uốn lượn chia vòng tròn thành hai nửa, sau đó, hai chấm đen ở phía bên trái và bên phải, cao thấp cân đối dần xuất hiện...
Một tấm Thái cực đồ màu máu, cứ như vậy khắc ở trên mi tâm gã. Nhìn trông vừa tà ác, lại thần thánh, vừa trực tiếp, lại huyền ảo, mâu thuẫn khó tả, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Không, không đúng.
Tấm huyết sắc Thái cực đồ này không hề ở trên mi tâm của Quẻ sư. Bởi vì không biết từ lúc nào, tay trái của Dư Bắc Đấu đã đè lên trên trán của gã, vì thế tấm huyết sắc Thái cực đồ này cứ thế khắc lên trên mu bàn tay trái của lão!
Vật đổi sao dời, cực kỳ điêu luyện!
Mu bàn tay của Dư Bắc Đấu khẽ run lên, tấm huyết sắc Thái cực đồ bắn lên, miệng lão phun ra một luồng khí như cầu vồng trắng, đâm nát tấm Thái cực đồ kia.
“Ngươi lại dám lấy ra Thái cực huyết đồ...” Thanh âm Dư Bắc Đấu trở nên lạnh lẽo hơn: “Ngươi đã chìm sâu trong vũng bùn rồi, tội đáng chết vạn lần!”
Quẻ sư nhìn tấm Thái cực huyết đồ đã vỡ nát kia, đó chính là vật mà gã lao tâm khổ tứ, dốc hết tâm huyết làm ra, gã lấy nó làm đòn sát thủ cuối cùng, vậy mà đã bị đánh vỡ nát rồi!
“Vượn đội mũ người lại tự xưng là chính nghĩa, chỉ nói ngắn gọn vài từ đã định tội cho người khác!"Mặt mũi gã dữ tợn nhìn Dư Bắc Đấu: “Lão bất tử nhà ngươi! Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Lúc này nhìn gã không thấy bình tĩnh ổn định chút nào.
Quần áo văn sĩ lúc này hoàn toàn không phù hợp với gã.
Bây giờ gã đã không thể giấu khí chất của bản thân đi, hoặc có thể nói là... không muốn giấu.
Rắc rắc.
Tay trái gã nắm chặt tế đài bóp chặt, năm ngón tay gần như gãy nát, dùng sức kéo một cái! Vậy mà có thể kéo tế đài đang kéo gã ra xa quay lại đập thẳng vào mặt Dư Bắc Đấu.
Sự tức giận, nỗi thống khổ, và cả sự hận thù của gã rõ ràng như vậy, sâu sắc như thế.
Gã muốn giết Dư Bắc Đấu, cho dù là đoạn tất cả xương ngón tay, gãy cả hai chân gã cũng muốn giết, không ai có thể ngăn cản gã, chuyện gì cũng không thể lay chuyển ý chí củ gã!
“Ta là ai?” Dư Bắc Đấu dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn gã, bình tĩnh nói: “Ta là Dư Bắc Đấu, thượng thừa tiên mệnh, hạ tuyệt lai đồ. Thuật đoán mệnh là do ta tự mình chấm dứt.”
Lão đưa tay ra một cái, tựa như vô cùng tự nhiên tùy ý, nhưng lại có thể đoạt lấy tế đài trong tay của Quẻ sư. Lão lật tay hất một cái, tế đài bằng đá ầm ầm rơi xuống, huyết quang tràn ngập, đập về phía Lưu Hoài đang nằm yên trên mặt đất!
Rõ ràng Quẻ sư mới là người bày ra trận pháp tế máu khóa mệnh, nhưng Dư Bắc Đấu lại giống như chủ nhân chân chính ở chỗ này, vô cùng ung dung, chỉ đông đánh tây, nhẹ nhàng áp chế Quẻ sư, còn thuận tay đánh Huyết Ma một cái. Còn Lưu Hoài với vết thương ở cổ còn đang chảy máu ròng ròng, giống như không hề biết gì cả, vào thời khắc này, đột nhiên mở mắt ra!
Tòa tế đài bằng đá kia ngừng ngay ở trước mặt y, không thể tiếp tục tiến về phía trước, mà giống như bị một lực lượng nào đó ăn mòn, ngay lập tức vỡ vụn thành bụi phấn, bị gió thổi đi.
Cách một tầng bụi đất bị gió thổi bay, Lưu Hoài đối mặt trực tiếp với Dư Bắc Đấu.
Khi y mở mắt, từ hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
Huyết lệ theo khóe mắt chảy xuống, như biến thành huyết xà trên gương mặt tái nhợt của y.
“Hắc hắc hắc hắc”.
Y phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị: “Nếu như nó vì ngươi mà kết thúc, vậy thì ngươi nên chết đi!"
Nếu Dư Bắc Đấu muốn truy đuổi đến nguồn gốc cuối cùng và tiêu diệt tận gốc [Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công], thì Huyết Ma cũng có thể lấy được càng nhiều lực lượng hơn từ nguồn gốc đó, đây chính là tiền vốn để y có thể chống lại Dư Bắc Đấu. Dư Bắc Đấu càng dùng nhiều lực lượng để đối đầu với Quẻ sư thì y càng nhanh chóng khôi phục tự do. Không phải y chỉ còn lại một chút bản năng ngu ngốc mà là y muốn lấy được càng nhiều lực lượng hơn mà thôi.
Nhưng nếu như Dư Bắc Đấu đã phát hiện ra, thì cũng không còn cách nào khác.
Chỉ đành giết chết lão mà thôi.
Trong tiếng cười quái dị đó, hai con huyết xà chảy từ khóe mắt y đột nhiên sống dậy, huyết quang lóe lên một cái đã không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Dư Bắc Đấu không hề thay đổi, ung dung dùng kiếm chỉ vạch một đường ở phía trước mặt, một con huyết xà bị cắt nhỏ ra.
Nhưng thân thể của lão đang lơ lửng trên không trung cũng không tránh khỏi lay động một cái, sau gáy lão gồ lên một cục, một con huyết xà đã chui vào bên trong, điên cuồng ăn mòn lão.
Chiêu Huyết lệ hóa huyết xà này nhìn thì có vẻ không hề nguy hiểm, thậm chí thanh thế còn không bằng mấy chiêu mà Quẻ sư phát ra, nhưng sự đáng sợ của nó thì cứ nhìn vào người Dư Bắc Đấu là có thể thấy rõ ràng.
Vào giờ phút này, trong mắt, lỗ mũi, lỗ tai của Dư Bắc Đấu đều chảy máu ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận