Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 541: Thân bất do kỷ

Tu luyện Hỏa nguyên đồ điển, và trận chiến với Tả Quang Thù, đã giúp Khương Vọng thu được lợi ích không nhỏ.
Hiểu biết sâu hơn về hỏa nguyên, giúp hắn nắm vững hơn đạo thuật hành hỏa của bản thân.
Diễm Tước Hàm Hoa chính là một biểu hiện của sự nắm vững này trong chiến đấu.
Nó là một dạng biến hóa của Bạo Minh Diễm Tước, không giống với Bát Âm Diễm Tước vừa bao hàm vừa cường hóa âm sát, tăng "Minh" lên ngang bằng với "Bạo".
Diễm Tước Hàm Hoa bỏ đi khả năng âm sát, tập trung vào độ bạo liệt của hỏa.
Cả Bát Âm Diễm Tước lẫn Diễm Tước Hàm Hoa, đều là đạo thuật mang theo sát lực của Nội Phủ cảnh. Từ lúc thiên địa cô đảo bừng bừng sức sống, Khương Vọng đã không cần phải lo việc đạo nguyên tiêu hao, bớt đi ‘miệng ăn đạo nguyên siêu cấp’ là thiên địa cô đảo, đạo nguyên do tinh hà đạo toàn dựng dưỡng ra dư sức cho hắn "Phung phí" .
Hỏa nguyên dữ tợn như trở thành nguyên lực duy nhất của vùng trời đất nơi này, khiến tất cả những loại nguyên lực khác tàn tạ.
Bát Âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tức khắc nhấn chìm Vương Di Ngô.
Trong khu vực nổ tung đáng sợ, diễm tước bay múa đầy trời ấy, xuất hiện một nắm đấm.
Một nắm, hai nắm, trăm nắm, ngàn nắm... Vô số nắm!
Vô số nắm đấm đánh ra, phủ khắp bốn phương tám hướng, đánh tan tất cả diễm tước tới gần.
So ra thì, những nắm tay đánh ra khắp bốn phương tám hướng, tương tự với Nhất Kiếm Thành Viên của Khương Vọng.
Bên trong vòng tròn, không gì vào được.
Không vật gây tổn thương nào có khả năng vượt qua nắm tay của y.
Không nổ tung, thì bị âm sát.
Những con diễm tước nổ tung trên nắm tay của Vương Di Ngô, tán thành hỏa tinh, không gây ra được chút tổn thương nào.
Vô Ngã Sát Quyền là sát pháp thành danh của quân thần Khương Mộng Hùng, đã có không biết bao nhiêu danh tướng mất mạng vì quyền pháp này, sự cường đại của nó là không thể nghi ngờ.
Dùng nắm đấm đánh vỡ hết con diễm tước này đến con diễm tước khác, giữa bầy diễm tước không ngừng ùn ùn kéo đến, Vương Di Ngô vẫn từng bước tiến về phía trước.
Đích bước chân của y cho tới bây giờ kiên quyết, quyền đầu của y cho tới bây giờ cương ngạnh.
Nhưng mà liền vào thời khắc này, y bỗng nhiên phát hiện dị trạng, thông thiên cung nội có khác thường xâm nhập!
Rậm rạp chằng chịt con rắn nhỏ màu đen, không biết từ chỗ nào tới, "Chui" vào trong thông thiên cung của y.
Vương Di Ngô nhất tâm nhị dụng, khống chế nắm đấm chuyển vào thế thủ, đồng thời phân ra tâm thần, quản hạt thông thiên cung.
Thông Thiên cung của Khương Vọng phong cách cổ xưa, cao lớn, đơn giản.
Thông Thiên cung của Tả Quang Thù hoa mỹ, cao quý, phức tạp.
Trong thông thiên cung của Vương Di Ngô lúc này, hùng dũng, ngang ngược, sôi sục.
Một con mãnh hổ có cánh từ trên trần bay xuống, giẫm lên lưng đám hắc xà, đạp vỡ chúng.
Là đệ tử quan môn của Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng, kiến thức và tầm mắt của Vương Di Ngô cũng là siêu phàm nhất đẳng.
Y hiểu rất rõ, chiến đấu về mặt thần hồn, không phải chiến trường cỡ Đằng Long cảnh chen vào được.
Vốn chỉ coi Khương Vọng là một môn khách có chút thực lực của Trọng Huyền gia, nên coi trọng một tí, nhưng cũng chỉ là một tí mà thôi. Mức độ coi trọng ở đây đại khái ở chỗ là nếu có cơ hội, không ngại tiện tay diệt luôn, chứ không phải chỉ xem Khương Vọng là một con kiến vớ vẩn có thể mặc kệ bên đường.
Ngay cả Trọng Huyền Thắng y còn chẳng coi vào đâu, khỏi bàn về Khương Vọng.
Có lẽ đã từng giao thủ với nhau trong Thiên phủ bí cảnh, cũng có thể là không, chẳng ai nhớ cả. Một điều duy nhất y biết, là cái chuyến đi Thiên phủ bí cảnh đó, y đã không thành công. Nhưng lúc ấy, y chỉ để ý tới Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn.
Đến lần giao thủ thật sự này... Y không thể không thừa nhận, Khương Vọng đã lại làm y phải giật mình!
Có thể nói là kiếm thuật tuyệt đỉnh, đạo thuật vừa huyền diệu vừa mạnh mẽ, đến lúc này, thậm chí còn ngang nhiên mở ra chiến trường thần hồn!
Cuồng ngạo như y, vậy mà hiếm khi phải khắc chế bản thân, dừng bước tấn công, phân tâm khống chế đạo mạch chân linh để đuổi hắc xà.
Thần hồn nặc xà xâm nhập thông thiên cung!
Khương Vọng mượn thị giác của thần hồn nặc xà, quan sát thông thiên cung của Vương Di Ngô.
Tính về độ rộng, thông thiên cung của Vương Di Ngô không thua kém hắn tí nào. So ra thì, thông thiên cung của Tả Quang Thù nhỏ hơn một chút.
Hổ có cánh là đạo mạch chân linh hắn chưa từng thấy bao giờ, không biết nó có năng lực gì, nhưng từ quan sát hiện hữu, thì có vẻ không yếu hơn lam giao của Tả Quang Thù.
Thần hồn nặc xà đang bị tiêu diệt rất nhanh, nói ra cũng lúng túng, từ khi có đạo thuật thần hồn, chưa lần nào chiến đấu hiệu quả cả.
Vương Di Ngô ở thông thiên cung vô cùng cẩn thận, Khương Vọng từ đầu đến cuối không bắt được cơ hội thích hợp, nhưng theo số lượng thần hồn nặc xà không ngừng giảm bớt, đường sống của hắn cũng càng ngày càng nhỏ. Không thể để tiếp tục như vậy!
Một con hắc xà đột ngột bắn lên, Khương Vọng hóa xuất thần hồn thân hình, một cước đá văng hổ có cánh, tay bắt pháp quyết, những đóa diễm hoa bay ra.
Thần hồn hoa hải!
Vương Di Ngô vừa nhìn thấy Khương Vọng hiện thân, lập tức từ trên trần nhảy xuống, một quyền đánh tới, dùng luôn trạng thái thần hồn, ở trong thông thiên cung thi triển Vô Ngã Sát Quyền.
Thần hồn hoa hải gần như tan rã.
Nhưng trước lúc này, Khương Vọng đã rời đi.
Đệ tử Đại Tề quân thần, quả nhiên không có khuyết điểm. Ngay cả về mặt thần hồn, cũng có đủ khả năng phòng vệ.
Khương Vọng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Vương Di Ngô, hiểu ngay khó mà thắng được trên "Sân nhà" của người ta. May mà hắn vốn cũng chỉ định làm trì hoãn người ta một chút, không kỳ vọng gì nhiều.
Thần hồn trở về thân xác, mang lại cảm xúc vô cùng dồi dào.
Có lẽ là giao phong về mặt thần hồn, đã khiến hắn "Biết" được khắc sâu hơn. Cũng có lẽ là sự giao chiến với các cường giả như Vương Di Ngô, đã giúp ý chí sắc bén hơn.
Khương Vọng chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ rõ ràng đến như vậy.
Bát Âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa vẫn đang tiếp tục, Vương Di Ngô cũng đã kịp thời "Trở về", tiếp tục công việc trước đó.
Khương Vọng không nói một lời, túng kiếm đi về phía trước.
Một kiếm đâm thẳng, như tịch nhật trụy.
Lão Tướng Trì Mộ chi kiếm!
Vương Di Ngô mới vừa phá vỡ tầng tầng lớp lớp diễm tước, liền gặp phải kiếm này. Y không chút chần chừ, vẫn dùng Vô Ngã Sát Quyền ứng phó.
Một quyền đánh ra, vô ngã rồi đến vô địch, va chạm với vòng nắng chiều kia.
Trong quang diễm chói lòa, Trường Tương Tư xoay ngang, tiêu sái quét qua.
Trong thiên địa xuất hiện một đường lằn ngang.
Chém vô tận hận yêu, đạo vô tận phong lưu.
Danh Sĩ Lạo Đảo chi kiếm!
Câu trả lời của Vương Di Ngô vẫn không thay đổi, quyền lại đánh ra, chưa thắng không trở về.
Chỉ trong nháy mắt, y đã đập chừng một ngàn ba trăm quyền lên đường ‘lằn ngang’ kia, đánh tan cả ‘phong lưu’!
"Phong lưu" tiêu tán.
Khương Vọng cầm kiếm, người như cây không rễ, ‘phiêu linh’ giữa những nắm đấm của Vương Di Ngô.
Không hề suy tính, không hề dự trù, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Kiếm khí phóng lên cao, mỗi một viên đạo nguyên đều điên cuồng rúng động.
Đây là một kiếm đã được suy diễn rất nhiều ngày đêm, nhưng đây lần đầu tiên chính thức được thực hiện.
Thức thứ ba của Nhân đạo kiếm!
Lão tướng trì mộ, và Danh sĩ lạo đảo, đều là thân bất do kỷ!
Giống như hắn phiêu linh như chiếc lá rụng dưới quyền thế của Vương Di Ngô vào giờ phút này.
Hai thức Nhân - Đạo trước đó, đều là "xem người" .
Nhưng thức thứ ba này, là quá trình ‘người xem’ từ bên ngoài nhìn vào.
Không chỉ là lão tướng trì mộ Kỷ Thừa, cũng không chỉ là Danh sĩ lạo đảo Hứa Phóng.
Trong Sâm Hải nguyên giới, Thanh Thất Thụ kháng cự truyền thống, đối mặt Yến Kiêu không sợ chết đi.
Trong Phù Lục, Khánh Hỏa Kỳ Minh rơi vào u thiên, cú nhảy kia, rốt cuộc có phải là giãy giụa hay không?
Thân bất do kỷ.
Thân ở hồng trần, thân bất do kỷ.
Thân bất do kỷ, nhưng tâm do kỷ!
Ở trong thất vọng dấy lên mong mỏi, ở trong tuyệt vọng tìm hy vọng.
Khương Vọng trong phiêu linh vô lực, cầm kiếm, nhẹ nhàng đâm về trước một cái.
Một kiếm này hoàn toàn thông suốt ý chí của hắn.
Không có lực, cũng phải chống lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận