Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 852: Trảm kỵ

"Ngươi rất đáng gờm." Khương Vọng khen.
"Sau khi ta ra khỏi Thất Tâm Cốc, mọi người đều nói như vậy."
Điền Thường nói: "Vì thế ta không cần biết điều và ôn hòa như trước."
Gã chỉ vào mặt mình nói: "Không phải ta chọn biểu cảm này, mà là bọn họ buộc ta chọn vậy."
Lời nói này không quá dễ hiểu, nhưng Khương Vọng chắc chắn hiểu.
Điền Thường cũng không để ý dáng vẻ của mình như thế nào, gã chỉ quan tâm dáng vẻ gì mới có thể giúp gã đạt được nhiều thứ.
"Điền An Bình để ngươi phụ trách việc gì?" Khương Vọng hỏi.
Điền Thường lắc lắc đầu, tỏ vẻ gã không thể nói: "Ta sẽ chết."
Khương Vọng suy nghĩ một lát lại hỏi: "Như vậy đi, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu."
Bằng cách từng bước thu nhỏ phạm vi, cũng có thể suy đoán ra được nguyên do. Có lẽ tình báo đến từ Đại Trạch Điền thị sẽ mang đến cho hắn gợi ý hoàn toàn mới về sự kiện Hải Tế.
Nhưng Điền Thường nói: "Cũng không được."
Khương Vọng cũng không tức giận, chỉ nói: "Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có chừng mực."
Lời này của hắn có hai ý nghĩa, một là Điền Thường chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để tránh được cấm chế của Điền An Bình, rồi nói cho hắn biết. Hai là, Điền Thường cần phải hiểu rõ, gã không có tư cách từ chối quá nhiều với Khương Vọng.
Hiển nhiên Điền Thường hiểu ra, gã nói: "Vẫn để ta tự nói đi."
Gã nhìn quanh phòng một hồi, cuối cùng ngồi xuống trước bàn gỗ bày một bộ trà cụ.
Điền Thường dùng cách của mình kiểm tra gian phòng này rồi nói: "Từ trước đây rất lâu ta đã đến sống ở hải ngoại, tham dự vào công việc của Điền gia ở Quần đảo Cận Hải. Ngươi cũng biết Triều Tín đúng không, chính là lấy được từ trên biển."
Triều Tín là một thanh danh đao, là bội đao của một vị gia lão Điền thị nào đó, sau đó bị Điền Thường cướp đoạt rồi giấu đi.
Mà vị gia lão Điền thị đã chết kia tất nhiên chính là chất dinh dưỡng trong lúc Điền Thưởng giấu tài. Có lẽ cũng chỉ là một trong số nhiều ...
Chỉ là từ sau khi ra khỏi Thất Tâm Cốc, tiềm lực của gã đã được thừa nhận, lại có Điền An Bình chống đỡ, cho nên cách gã hấp thu chất dinh dưỡng cũng thay đổi theo.
Từ sau màn tiến ra trước đài.
"Cho nên ta rất quen thuộc công việc ở hải ngoại. Điền gia muốn làm một chuyện rất quan trọng ở Quần đảo Cận Hải. Không biết là may mắn hay là bất hạnh, mà Điền An Bình cho rằng ta có thể phụ trách một phần trong đó."
Điền Thường nói: "Vì thế hiện tại ta ở đây."
Khương Vọng không lên tiếng, lẳng lặng nghe gã kể.
"Ta chỉ có thể nói ra bốn chuyện quan trọng."
Điền Thường duỗi ra bốn ngón tay, sau đó gập từng cái một xuống: "Thứ nhất, những người được phái đến Quần đảo Cận Hải lần này đều thuộc Điền An Bình trực tiếp chỉ huy. Bằng cách nào đó, có thể sắp tới y sẽ trực tiếp chỉ huy bọn ta. Thứ hai, Điền thị bọn ta sẽ tham gia Hải Tế vào ngày mùng bốn tháng bốn. Thứ ba, nguyên nhân phía sau việc hải thú mất khống chế không đơn giản. Thứ tư, Điếu Hải Lâu sẽ có hành động lớn."
Lời này của gã cũng cung cấp một lượng tin tức không nhỏ.
Đầu tiên có thể biết chuyện mà Điền gia muốn làm là quyết định của Điền An Bình. Một lời đã điều động lực lượng Điền gia ở toàn bộ Quần đảo Cận Hải, sắp xếp một vị trí cho Điển Thường, có thể thấy được tuy Điền An Bình bị giảm tu vi, cấm túc ở trong Đại Trạch quận, nhưng sức ảnh hưởng của y ở trong gia tộc vẫn không suy yếu. Điểm này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Thứ hai, cách Điển An Bình trực tiếp chỉ huy Điền Thường cũng thuộc chuyện "bí ẩn" không thể nói. Có lẽ cái này liên quan đến việc Điền An Bình lách qua cấm phong mà tiếp tục tu hành.
Thêm nữa, việc Điền thị tham gia Hải Tế không phải là chuyện quan trọng, bởi vì có rất nhiều thế lực tham dự Hải Tế. Nhưng Điền Thường đã đặc biệt nói ra sự kiện này, vậy chứng tỏ chuyện mà Điền An Bình thao túng kia có liên quan gì đến Hải Tế ngày mùng bốn tháng bốn của Quần đảo Cận Hải. Chỉ là còn e ngại cấm chế, nên gã không thể nói nhiều được.
Về phần chuyện hải thú mất khống chế, thì lại trùng với tình báo của Khương Vọng.
Nhưng sự kiện khiến hắn hứng thú nhất chính là hành động lớn của Điếu Hải Lâu.
"Không biết Điếu Hải Lâu làm đại sự gì sao?" Khương Vọng hỏi.
Điền Thường lắc đầu một cái: "Chúng ta cũng không biết. Bọn ta chỉ phán đoán như vậy thông qua các dấu vết và tình báo.
Còn cụ thể thế nào ta cũng không rõ."
Khương Vọng im lặng một lúc, hỏi: "Ngươi cảm thấy những tin tức này có làm cho ta hài lòng không?"
Không thể nói những tin tức này không có phân lượng, nhưng không có cái nào có thể trực tiếp giúp ích cho hắn.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Điền Thường nhìn hắn: "Hoặc là, ngươi muốn ta làm gì? Không cần ngại cứ nói thẳng, để ta xem có thể tránh được cấm chế của kẻ điên kia không."
Giống như cách Khương Vọng đang quan sát gã, gã cũng thử quan sát Khương Vọng.
Khương Vọng vẫn luôn biết người này sẽ không bị khống chế một cách dễ dàng.
Loại người vừa là thiên tài vừa là kẻ điên như Điền An Bình mà cũng không thể hoàn toàn áp đảo Điền Thường, vậy nên Khương Vọng không nghĩ rằng bản thân mình lại có thủ đoạn hơn cả Điền An Bình.
Khương Vọng cười nói: "Ta cũng không cần ngươi làm gì, cũng không có chuyện gì quá tò mò. Nhưng ngươi cần cho ta biết, ngươi vẫn còn nằm trong sự khống chế của ta."
Hắn không nói "nếu không" hậu quả sẽ thế nào, nhưng hai người bọn họ đều biết rõ hậu quả.
"Đương nhiên, Khương đại nhân."
Điền Thường im lặng một lát, hình như đang sắp xếp lại từ ngữ, sau đó mới nói: "Có một việc ta suy đoán, nhưng hẳn là sự thật. Điền An Bình và Khánh Hi đã hợp tác trong tối từ lâu, quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng bí mật... Không biết tin này có đủ phân lượng không?"
Kẻ điên của Đại Trạch Điền thị lại qua lại trong bóng tối với lão bất tử Tứ Hải thương minh, hơn nữa còn hợp tác đã lâu. Đây đúng là một tin tức cực lớn.
Dù tin tức này không có quá nhiều gia trị với Khương Vọng, nhưng hắn cũng không phủ nhận phân lượng của tin tức này. Chí ít vào lúc này, Điền Thường đã thể hiện mức độ trung thành của gã.
Khương Vọng lập tức nghĩ đến, hẳn là Điền An Bình cũng đã biết việc hắn thông qua Trọng Huyền Tín để sắp xếp Thúy Phương La vào trong buổi đấu giá của Tứ Hải thương minh, sau đó câu ra được chuyện của Vũ Nhất Dũ.
Hẳn là chuyện này không có điểm gì để Điền An Bình lợi dụng.
Chuyện thứ hai mà hắn nghĩ đến, là khoảng thời gian trước khi hắn đi Thất Tinh Cốc, Khánh Hi thường sai người đến lấy lòng hắn, cũng ngỏ ý muốn thu mua bảo vật tăng thọ. Mà chuyện xảy ra trong thế giới Ẩn Tinh cũng thể hiện rõ Điền An Bình đã xác định mục đích chính là bảo vật tăng thọ. Bây giờ nghĩ lại, khả năng hành động lần đó của Điền An Bình là chuẩn bị cho Khánh Hi.
Thế nhưng, nếu như hai người bọn họ thực sự hợp tác từ lâu, như vậy vì sao Khánh Hi còn tìm tới hắn? Là đơn thuần muốn có thêm một lớp bảo hộ, hay là vì giữa lão và Điền An Bình không tín nhiệm nhau?
Khương Vọng nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên giật mình.
Hắn ý thức rằng, bản thân bỗng vô thức coi Điền An Bình là kẻ địch, vô thức đoán mò, cảm giác giống như bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị Điền An Bình nhắm vào.
Đây là một kiểu chột dạ.
Bởi vì hắn đã làm hỏng chuyện của Điền An Bình trong thế giới Ẩn Tinh. Cho dù sau đó Trọng Huyền Thắng đã giúp hắn xử lý dấu vết sạch sẽ, khiến bảo vật tăng thọ của hắn có nguồn gốc rõ ràng. Nhưng hắn vẫn không thể xóa nhòa được nỗi lo âu này, luôn lo lắng sẽ bị Điền An Bình phát hiện.
Nói tới nói thui, vẫn là cái tên Điền An Bình này tạo cho người khác áp lực quá lớn. Chuyện y cường sát con trai trưởng danh môn Liễu Thần Thông khiến cho mọi người ý thức được rằng, y có thể làm bất cứ chuyện gì, hoàn toàn là một kẻ điên.
Khương Vọng không e ngại bất kỳ đối thủ mạnh nào, thế nhưng khó tránh khỏi kiêng kỵ khi phải đối mặt với một kẻ điên cường đại lại hay tùy ý làm bậy. Đây là trạng thái mà mỗi một người bình thường đều sẽ như vậy.
Nhưng Khương Vọng không nên có.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, muốn xóa tan cảm giác kiêng kị trong lòng.
Lúc mở mắt ra, Khương Vọng đã nở một nụ cười: "Được rồi! Tin tức này rất đủ phân lượng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận