Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1152: Chí anh hùng (2)

Lần biểu hiện này của Bạch Ngọc Hà quả thật khiến người ta rất có hảo cảm, nhưng ngược lại, khó tránh khỏi khiến hành vi lúc trước của Xúc Mẫn càng thêm đáng ghét.
Bản thân hắn có ác ý với Xúc Mẫn hay không thì không thể phán đoán, nhưng Kiều Lâm nói là hắn vả mặt Xúc Mẫn cũng không phải không có lý.
Xúc Mẫn cũng không trầm mặc, mà là trước khi mấy vị đại nhân vật tỏ thái độ, chủ động lên tiếng khuyên nhủ: “Ta vô cùng lý giải sự kiêu ngạo của Bạch huynh, chúng ta một đường tu hành đến tận đây, không phải là vì nhặt cơm thừa của ai. Nhưng vấn đề là ở chỗ, là vinh nhục cá nhân ngươi quan trọng.
hay là lợi ích của quốc gia Việt quốc quan trọng? Kính xin Bạch huynh suy nghĩ kĩ mới làm.”
Hắn nói câu này thật quá lợi hại.
Vừa khuyên Bạch Ngọc Hà, vừa là đang giải thích cho mình. Xúc Mẫn ta vì sao không muốn mặt chịu người ngoài phỉ nhổ, tìm cơ hội trong số những người bại? Còn không phải vì Hạ quốc sao? Vì lợi ích quốc gia, Xúc Mẫn ta tiếc gì cái thân này!
So sánh thì hành vi của Bạch Ngọc Hà ngươi có vẻ ích kỷ hơn một chút, xem thể diện cá nhân còn quan trọng hơn cả lợi ích quốc gia.
Đồng thời hắn còn có chút ác ý điểm ra, bất kể Bạch Ngọc Hà lựa chọn cách nào để tranh đoạt danh ngạch này, đều chỉ là đang nhặt "cơm thừa" của người khác, chẳng qua chỉ là một tên ăn mày mà thôi. Mà Xúc Mẫn hắn dù nói thế nào, cũng là dựa vào bản thân mà giành được bát cơm trên bàn.
Mặc kệ những lời của Bạch Ngọc Hà có ý nhằm vào hắn, hạ thấp hắn hay không, dù sao cũng là "phản đòn" quyết đoán.
Bạch Ngọc Hà nhìn sang Xúc Mẫn, nghiêm túc nói: “Ý nghĩ của Xúc huynh, Bạch mỗ không thể gật bừa. Hôm nay ta đến Quan Hà đài là đại biểu Việt quốc đến tranh chấp với anh hùng trong thiên hạ. Vinh nhục của ta chính là vinh nhục của Việt quốc. Nếu thật sự chỉ là chuyện của cá nhân Bạch Ngọc Hà, ta bỏ cái mặt mũi này, tranh chút lợi ích cũng không có gì là không thể. Nhưng hôm nay ta đại diện cho Việt quốc, ta tuyệt đối không cho phép bản thân làm ra chuyện nhục quốc cách!”
Lời phản kích này lại càng sắc bén hơn rất nhiều.
Ở trường hợp thiên kiêu các nước tụ tập này, bộ mặt cá nhân chính là bộ mặt quốc gia, bằng không thì loại người “không để ý vinh nhục cá nhân” như Xúc Mẫn ngươi cần gì phải ở đây giải thích?
Khóe miệng Xúc Mẫn khẽ giật một cái, lập tức muốn đáp lại.
Nhưng vào lúc này, Tào Giai đã lên tiếng.
Vừa rồi còn mang vẻ mặt không liên quan đến mình, giờ phút này hắn nghiêng người về phía trước nửa tấc, lập tức khiến người ta nhìn thấy sự hiện hữu của hắn.
“Nhìn một chiếc lá thì biết mùa thu đã đến, hôm nay nhìn thấy Bạch Ngọc Hà, lòng ta rất an ủi! Từ trên người Bạch Ngọc Hà, có thể nhìn thấy vinh quang của Việt Quốc, ta thật cao hứng, họ không có bôi nhọ lịch sử. Người có thể không có tiền tài, không thể không có sống lưng. Nước có thể không giàu sang, không thể không có tôn nghiêm! Ta đại biểu Tề Quốc, đồng ý cho thời gian hai ngày dưỡng thương, cho mấy người trẻ tuổi bị thương khác cơ hội. Ta cũng đại biểu cho chính ta, hy vọng Bạch Ngọc Hà có thể đường đường chính lấy được danh ngạch vòng trong này!”
Tào Giai nói mấy câu đầy dõng dạc.
Một câu cũng không nhắc tới Hạ quốc, nhưng câu nào cũng mắng Hạ quốc.
Không cho Xúc Mẫn có bất cứ cơ hội nào để phản bác, đóng đinh thiên kiêu Hạ Quốc lên trên cột sỉ nhục, vả cho mặt Hạ Quốc vang đôm đốp.
Đây thật sự là lấy lớn hiếp nhỏ.
Nhưng Tào Giai hình như chẳng có chút gánh nặng nào trong lòng cả, dáng vẻ như “lão phu nói chuyện với thiếu niên cuồng, hiện tại đang nhiệt huyết sôi sục”.
Khương Vọng ở bên cạnh cũng cảm thấy cực kỳ xa lạ!
Hôm nay chẳng biết tại sao quốc sư Hạ Quốc Hề Mạnh Phủ lại không có mặt, nhưng cho dù có ở đây, cũng rất khó có cơ hội chen vào.
Bởi vì lúc này Tào Giai mở miệng, là đang cùng Tiển Nam Khôi, Hạ Hầu Liệt thảo luận về vấn đề danh ngạch của đại hội Hoàng Hà. Nói lớn hơn, là đang thảo luận về việc tổ chức đại hội Hoàng Hà. Ngoại trừ thiên hạ lục đại cường quốc, không ai có tư cách xen vào.
Ai muốn nhúng tay vào phần quyền lực này, thiên hạ lục cường sẽ khiến nó rõ ràng, thế nào là thiên hạ lục cường.
“Tào lão ca đã nói như vậy, ta đương nhiên cũng đồng ý, cứ quyết định như vậy đi.” Hạ Hầu Liệt ngáp một cái, đứng dậy: “Nơi này thật nhàm chán, ta tới là để tiện xem đánh nhau, không phải tới đấu võ mồm. Tiểu Xá Lợi, ngươi có đi hay không?”
“Đi thôi!” Hoàng Xá Lợi đem chiến bào cuốn một cái, đứng dậy liền đi theo phía sau Hạ Hầu Liệt, thực là lưu loát dứt khoát.
Bạch Ngọc Hà “đấu võ mồm” với Xúc Mẫn một hồi quả thực rất đặc sắc. Nhưng bị Hạ Hầu Liệt đùa bỡn như vậy, cũng rất khó cho hai người không cảm thấy xấu hổ.
Bạch Ngọc Hà có lẽ còn đỡ một chút.
Khả năng bị Tào Giai chặn đứng khả năng phản kích, tư vị trong lòng chỉ có chính hắn mới biết.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiển Nam Khôi lập tức nói: “Vậy thì cứ như thế, cho các ngươi thời gian hai ngày dưỡng thương, đến lúc đó lại quyết ra danh ngạch vòng trong cuối cùng của trận Nội Phủ.”
Thiên hạ lục đại cường quốc, mấy phương khác không có khả năng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, không đứng ra chính là ngầm thừa nhận kết quả.
Cho nên một phen thảo luận này của ba người bọn họ, có thể nói đã là quyết định cuối cùng.
Đối với toàn bộ đại hội Hoàng Hà mà nói, ngày mai định ra danh ngạch vòng trong của trận Ngoại Lâu, ngày mốt định ra danh ngạch vòng trong của trận U30, như vậy tính ra thời gian cũng vừa khít.
...
...
Từ “Thiên Hạ đài” trở về.
Khương Vọng nhịn không được hỏi Tào Giai: “Ngài có giao tình với vị Hạ Hầu đại đô đốc của Kinh Quốc kia à?”
Hạ Hầu Liệt, trái một câu Tào lão ca định đoạt, phải một câu nghe theo Tào ca, bộ dáng nghe Tào Giai như thiên lôi sai đâu đánh đó, rất khó khiến người khác không hiếu kỳ về quan hệ của bọn họ.
Tào Giai thản nhiên nói: “Xem như quen biết. Từng mấy lần tranh cãi sau Vạn Yêu Chi Môn, từng lĩnh binh giao chiến qua.”
Khương Vọng biết điều nói: “Có lẽ ngài đánh cho hắn tâm phục khẩu phục rồi.”
Tào Đô cười cười: “Thắng bại mỗi người một nửa thôi.”
“Nhìn ngài khách khí kìa.” Khương Vọng rất ân cần nói: “Hạ Hầu đô đốc kia cũng bị ngài đánh cho gọi ca rồi, còn muốn thế nào nữa!”
Tào Giai liếc hắn một cái: “Đó là vì ta lớn tuổi hơn hắn.”
“Ngài đúng là quá khiêm tốn rồi!” Vẻ mặt Khương Vọng như 'ta vì ngài mà sốt ruột': “Không phải thuộc hạ nịnh nọt ngài, ngài vừa mới ở trong Thiên Hạ đài, phải gọi là uy phong bát diện, ép cho cả Tiển Nam Khôi kia cũng buồn bã thất sắc! Cái gì mà Mục Quốc đại tế ti, Kinh Quốc đại đô đốc, so với ngài, tất cả đều kém xa.”
Vẻ mặt Tào Giai như 'ngươi chính là đang nịnh nọt' nhìn hắn: “Công phu nịnh bợ của nhà ngươi cũng quá gượng gạo rồi đấy, sau này rảnh rỗi vẫn phải học tập nhiều hơn… Cứ nói thẳng đi! Có chuyện gì cầu ta?”
Đại hội Hoàng Hà đương nhiên là công bằng, thậm chí có thể nói là sự lựa chọn công bằng nhất hiện thế. Bởi vì thiên hạ lục cường, ai cũng sẽ không cho phép bên nào thao túng vòng chung kết.
Tiển Nam Khôi một câu “luận chủ khách” lập tức bị tất cả mọi người công kích, đây cũng là một cái ảnh thu nhỏ của liệt cường tương tranh trên đại hội Hoàng Hà. Danh dự, địa vị, ảnh hưởng, cái gì cũng muốn tranh, phương diện nào cũng có giao phong.
Mỗi vị thiên kiêu đều chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để giành thắng lợi, điều này không hề nghi ngờ.
Nhưng giữa thiên hạ lục cường có sự ăn ý hay không?
Đương nhiên cũng có.
Tỷ như lượt thứ nhất vòng chung kết ủa đại hội Hoàng Hà, tuyển thủ thiên kiêu của lục cường tuyệt đối sẽ không gặp nhau.
Ví dụ như phần danh sách của vòng chung kết năm nay…
Dựa theo lệ cũ lúc trước, trận tiếp theo, Da Luật Chỉ của Liêu quốc tất nhiên sẽ đụng phải Hoàng Xá Lợi.
Đồng minh năm nước tây bắc nhảy nhót xung quá, Kinh Quốc gõ thì tuyệt đối không nương tay.
Cứ thế suy ra, Tiêu Thứ của Đan quốc tất nhiên sẽ chạm trán với Tần Chí Trăn của Tần Quốc.
Vị thiên kiêu mới thay của Mục Quốc, vốn đối thủ là Giang Ly Mộng của Thịnh Quốc, hiện tại Giang Ly Mộng không còn, có lẽ sẽ đổi đối thủ tương đối yếu hơn.
Cảnh Quốc và Ngụy Quốc cách nhau qua Trường Hà, thiên kiêu Cảnh Quốc tìm tới Đông Quách Báo của Ngụy Quốc cũng rất hợp lý. Hiện tại thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Cảnh Quốc bỏ cuộc, Đông Quách Báo sẽ đấu với Ân Văn Hoa của Tống Quốc cũng khó nói. Nhưng khó nói…là thật sự, bởi vì ngoài thiên hạ lục cường, chỉ cần không bị lục đại cường quốc chọn trúng, danh ngạch bắt cặp là thật sự rất công bằng, coi như tuỳ duyên.
Mà thân là thiên kiêu Tề Quốc, đối thủ loạt thứ nhất của Khương Vọng đương nhiên là Xúc Mẫn của Hạ Quốc. Hoặc cũng có khả năng là Giang Thiếu Hoa của Thân Quốc.
Bởi vì Thân Quốc nằm ở phía bắc Tề Quốc, đi về hướng bắc không xa chính là Đông Vương cốc, hai bên tóm lại có chút liên hệ. Thậm chí cũng có thể nói rõ rằng Đông Vương cốc chính là sau lưng ủng hộ Thân Quốc, để cho Thân Quốc ở trước mặt Tề Quốc bảo trì được tính độc lập.
Nói như vậy, lượt đầu tiên đánh Xúc Mẫn hay là đánh Giang Thiếu Hoa, chỉ xem lần này Tề Quốc muốn gõ ai trước.
Còn Khương Vọng thu lại vẻ mặt khoa trương, nghiêm túc nhìn Tào Giai: “Lượt đầu của đại hội Hoàng Hà, ta muốn đánh Lâm Chính Nhân.”
Hắn nhấn mạnh: “Lâm Chính Nhân của Trang Quốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận