Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 769: Đứng trong lịch sử

Một phen bày tỏ thái độ này của Uy Ninh hầu Tiêu Võ không thể nói là không quyết liệt, không thể nói là không trung thành.
Những lời này vừa thốt lên, toàn bộ người dân trên dưới Tiều Quốc đều muốn xem lão ta như kẻ thù. Bởi vì lão ta vậy mà lại có ý nghĩ diệt quốc với Tiều Quốc!
Tiết Minh Nghĩa không còn tiếp tục hùng hổ doạ người nữa, mà buông tay xuống, bước sang bên cạnh nhường đường: "Đây là thọ lễ Tiết mỗ tặng, Tiêu lão cứ việc hỏi hắn!"
Vậy là Khương Vọng liền hiểu rõ, Tiết Minh Nghĩa tới với bộ dạng như này chỉ là đang làm thay cho ý của Hàn Húc, chứ không phải thật sự muốn dồn ép ngược lại Tiêu Võ.
Việc làm như này có hai khả năng.
Có thể là Tiêu Võ thực sự đã từng dao động với đề nghị của Tiều Quốc, ví dụ nếu lúc đó Ung Quốc bị diệt, Uy Ninh hầu lão ta thu thập đại quân, cắt đi vài miếng thịt béo, thì không hẳn là không thể trở thành Tịnh Kiên vương của Tiều Quốc.
Nhưng cũng có khả năng... Là vì Mặc Kinh Vũ.
Lợi ích của việc Hàn Húc dẫn nhập Mặc môn rất rõ ràng, Ung Quốc đã nhanh chóng ổn định thế cục, triều chính bắt đầu cải cách chính là bằng chứng rõ ràng. Nhưng hiểm họa ngầm cũng đang dần dần hiện rõ. Nói trắng ra là, đặt Ung hay Mặc đứng trước, đây là một cuộc đấu tranh lâu dài.
Nếu như đổi lại là trước kia, có lẽ hắn sẽ không thể nghĩ được rõ ràng như vậy.
Nhưng sau khi trải qua nhiều, nhìn thấy nhiều thì những việc không hiểu trước đó dần dần cũng có thể hiểu rồi.
Trong lòng nghĩ đến Mặc Kinh Vũ, nhưng mặt lại tuyệt đối không nhìn về phía hắn ta nữa.
Khương Vọng che giấu bản thân rất tốt, đồng thời cũng suy nghĩ xem, tất cả những gì hôm nay nhìn thấy, nghe được này sẽ có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hắn, có thể giúp gì cho hắn.
Tiêu Võ đứng trước mặt văn sĩ trung niên kia, nhìn hắn ta: "Ngươi là người ở đâu? Tên họ là gì, đang làm chức gì, nhận mệnh lệnh của ai, tới phủ Thuận An như vậy là có ý đồ gì?"
Văn sĩ trung niên kia bị tra tấn đến thoi thóp, gần như chỉ còn mang một hơi thở. Trọng lượng của cả cơ thể đều ở trên tay giáp sĩ đang dựng hắn ta dậy.
Nhưng lúc này, cũng không biết là sức lực từ đâu tới mà lại bỗng ngẩng đầu lên!
Hắn ta nhìn thẳng vào Tiêu Võ, dùng đôi mắt đang đọng vảy máu, tích tụ vết máu kia hung tợn nhìn lão ta.
"Phì!" Hắn ta nhổ một ngụm nước miếng.
Nước miếng hòa với máu kia vừa phun ra liền rơi xuống, cứ như vậy rơi trên vạt áo của chính hắn ta một cách yếu ớt.
Còn cách Tiêu Võ rất xa.
Tiêu Võ vô cảm nhìn hắn ta giãy giụa.
Giống như một cây đại thụ sừng sững chăm chú nhìn con kiến càng đang có ý đồ lay động nó.
Hai tên giáp sĩ giữ chặt văn sĩ trung niên này, hắn ta có động đậy cũng không thể cử động nhiều, giọng nói cũng rất khàn.
"Tiêu Võ!"
Nhưng hắn đã dùng hết sức lực để gào lên, chửi bới Tiêu Võ: "Đời sau của nghịch tặc, cũng là nghịch tặc!"
Lồng ngực của hắn ta phập phồng dữ dội như đang thông gió.
Đó là minh chứng rõ ràng cho việc phải dồn hết tất cả mới ép ra được chút sức lực.
"Gia tộc Tiêu gia được hưởng ân huệ của vua, mấy đời nối tiếp làm quan lớn. Phụ thân ngươi là tướng của Tiều Quốc, cầm binh Tiều Quốc, nhưng lại hại người dân Tiều Quốc phải chết, đầu hàng cho kẻ địch của Tiều Quốc! Bán chủ cầu vinh, thật hèn nhát, phản quốc bội nghĩa, uổng làm người! Mà ngươi, ngươi mang dòng máu Tiều Quốc, có tổ tông là người Tiều Quốc, nhưng lại quên nguồn quên gốc, ngông cuồng nói rằng Tiều Quốc sẽ bị diệt vong, người thật sự cho rằng đạo trời không có mắt, không có báo ứng sao!?"
Người đó tức giận chửi mắng với giọng khàn đặc, trông như một con ác quỷ với dáng về vô cùng thê lương.
Khi làm một gián điệp thì quan trọng nhất chính là lòng trung thành. Và lòng trung thành với Tiều Quốc của văn sĩ trung niên này vô cùng rõ ràng, lúc này hắn ta mắng Tiêu Võ đến sảng khoái như vậy, một là muốn chết, hai là muốn bôi nhọ thanh danh của Tiêu gia.
Những người đang ở đây có Mặc Kinh Vũ của Mặc gia và Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa là những người không thể giữ kín chuyện này.
Nhưng Uy Ninh hầu Tiêu Võ lại không hề có biểu cảm gì khác, chỉ chậm rãi nói: "Trong thế giới luôn đại chiến, thiên hạ tranh giành nhau hiện tại. Vua có thể chọn thần thì thần cũng có thể chọn vua."
Âm thanh của lão ta không hề cao, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều nghe rõ.
"Ngươi nói gia tộc Tiêu gia được hưởng ân huệ của vua Tiều Quốc, lẽ nào ngươi lại không nhớ được tổ phụ, tổ tiên của ta đã chết vì ai sao?"
"Cha ta làm tướng của Tiều Quốc lại chưa từng thất trách! Trước kia ông ấy cầm binh Tiều Quốc đại chiến với Minh Hoàng đế, đánh một trận quân binh đã xâm lấn được đất Ung Quốc! Là ai kiêng dè công thần, quân lương ba ngày không tới? Là ai vừa lâm trận đã sợ hãi, khiến đại quân tan rã ngàn dặm. Là ai không chịu chi viện khiến cha ta bị giam hãm cô thành?"
"Những cái này ta đều không cần phải nói nữa, ta đã quên rồi, nhưng bút tích của lịch sử như sắt đá, các ngươi có thể quên sao? Những vong hồn trung dũng đã chết một cách vô tội kia có thể quên sao?"
"Tiêu gia ta chỉ nhớ được, là ai không tính toán hiềm khích trong quá khứ, cho phép làm quan lớn, phát bổng lộc hậu hĩnh, gặp gỡ thân thiết một cách chân thành, tín tưởng tam quân. Là ai sau ba tháng cha ta cô thành bị vây, Đã một mình tiến vào thành, hết lòng khuyên hàng."
"Cha ta khi chết là Ung thần, khi ta chết, cũng sẽ như vậy!"
"Nếu ngươi đã không nói ngươi là ai thì bổn hầu cũng không muốn biết. Ta chỉ có một lời muốn nói với ngươi, Thạch gia không xứng được hưởng giang sơn như vậy. Hôm nay lại dám đến gây chia rẽ, vậy thì đường đến suối vàng, ngươi tạm ở đó mà đợi Thạch Hanh đi!"
Đây chính là lời thể diệt quốc, từ nay không đội trời chung với Tiều Quốc, trong kiếp sống chính trị sau này của mình, lão ta chắc chắn phải dốc hết sức thực hiện đại kế diệt Tiêu để giữ trọn lời nói của ngày hôm nay.
Tiêu Võ nói tới đây liền vung tay áo quay người, ngồi trổ lại ghế chính một lần nữa.
Lão ta nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng giơ hai tay lên: "Ca múa tiếp tục, thọ yến tiếp tục. Còn Võ Công Hầu... Mời ngươi cứ tùy ý."
Đến hiện tại, thái độ của Uy Ninh hầu Tiêu Võ đã vô cùng rõ ràng.
Võ Công Hầu bày ra cuộc gặp mặt như vậy ở thọ yến của lão ta.
Lão ta thực sự vô cùng buồn bực, tức giận và căm hận.
Lão ta không tiếc lòng muốn thúc đẩy cuộc chiến diệt Tiêu để chứng minh lão ta không hề có bất kỳ sự cấu kết nào với Tiều Quốc, nhưng đây lại chỉ là toan tính âm mưu từ một phía của Tiều Quốc.
Còn khi Võ Công Hầu trở về muốn nói như thế nào, Hàn Húc muốn làm như thế nào thì giống như lão ta nói, "Mời tùy ý!"
Liên giống như lão ta vừa nói "Trong thế giới luôn đại chiến, thiên hạ tranh giành nhau hiện tại. Vua có thể chọn thần thì thần cũng có thể chọn vua" người được ám chỉ là phụ thân lão ta và triều đình họ Thạch của Tiều Quốc, vậy sao lại không thể là lão ta và Hàn Húc nhỉ?
Nếu Hàn Húc tín nhiệm, lão ta sẽ trở thành người mà ông ta có thể dùng. Còn nếu Hàn Húc không tin tưởng, lão ta sẽ đi cửa riêng của mình.
"Tên gian tế xảo quyệt này, đeo bám vu khống người trung thành, thực sự khiến bổn hầu phẫn nộ, khiến người vây xem sợ hãi!"
Tiết Minh Nghĩa duỗi tay nắm lấy tóc văn sĩ trung niên kia, nhẹ nhàng nhấc lên, cả một cái đầu người cứ thế bị nhấc lên. Không có một chút máu tươi nào bắn ra. Thi thể mất đần vẫn bị giáp sĩ nhấc lên, dựng tại chỗ.
Hai tay hắn ta cung kính nắm đầu lâu, dâng lên Tiêu Võ: "Vậy ta liền lấy đầu của gian tặc này chúc mừng Uy Ninh hầu!"
Trong lòng Khương Vọng bỗng nảy sinh một loại sáng tỏ.
Đến lúc này mới coi như là nhìn ra được một chút gì đó.
Chuyện này lẽ ra đã được cho qua như vậy rồi...
Văn sĩ Tiều Quốc này đương nhiên là một người trung quân yêu nước, nhưng phụ thân Tiêu Võ bị hắn ta chửi mắng cũng tuyệt đối không phải gian thần. Thế giới chân thực không phải thế giới không là đen thì là trắng, có nhiều lúc, không có đúng sai, chỉ có lập trường.
Mà trong câu chuyện vừa phơi bày rõ ràng trong cuộc đối thoại giữa Tiêu Võ và văn sĩ Tiều Quốc, Ung Minh đế đương nhiên là minh chủ, Tiều vương khi đó đương nhiên ngu ngốc, phụ thân Tiêu Võ có lẽ cũng là một trung thần thực sự.
Nhưng Tiêu Võ thì chưa hẳn...
Như Tiêu Võ nói, người mà Tiêu gia nhớ tới, đội ơn và trung thành đích thực là vua Ung. Nhưng vị vua Ung kia có lẽ là Ung Minh đế. Nếu như Tiêu gia vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này, vậy thì lúc Hàn Húc cướp đoạt đế vị, tàn sát huyết mạch của Hàn Chu, Tiêu gia đã ở đâu vậy nhỉ?
Rất nhiều chuyện không nói rõ ràng, không nói sáng tỏ, tùy tiện kéo một tấm màn che xuống, có thể là những câu chuyện nhìn thấy sẽ đau lòng.
Nhưng điều này không hề quan trọng.
Điều mà Tiết Minh Nghĩa, hoặc có thể nói là Hàn Húc sau lưng hắn ta muốn chính là phen bày tỏ thái độ công khai này của Tiêu Võ. Để làm yên lòng người cũng được, để cảnh cáo nội bộ Mặc môn có vài người cũng được, nói chung mục đích của Hàn Húc có lẽ là đã đạt được rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì trong khoảng thời gian này, một công tám hầu của Ung Quốc sẽ lần lượt bày tỏ thái độ bằng nhiều cách khác nhau để củng cố quyền vị của Hàn Húc. Tất cả sẽ có một tiếng nói thống nhất trong toàn bộ phạm vi của Ung Quốc.
Luôn miệng nói cải cách chính trị, cái cách chính trị, nhưng bước đi lớn thực sự của Hàn Húc rốt cuộc là gì?
Khương Vọng nhận thức được, lần đứng ngoài quan sát tình cờ này của bản thân đường như đang chứng kiến một thời khắc lịch sử nào đó của Ung Quốc.
Nhưng đa số những người đang đứng trong thời khắc lịch sử lại đều ngây thơ không biết.
Giữa ánh nhìn của mọi người, Tiêu Võ đang ngồi một mình ở ghế chính vung tay lên, rất tùy tiện nói:
"Tạm thời trùm phần thọ lễ này lên, gửi vào biên giới Tiều Quốc cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận