Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1278: Chính Cương truyện

Đề tài thay đổi quá đột ngột làm cho Khương Vọng có chút phản ứng không kịp.
Trong lòng hắn nghĩ, cho dù là một người mạnh mẽ cường đại thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi có cái thứ gì đó ngoài ý muốn...
Nhưng ngoài miệng thì tất nhiên hắn không dám nói như thế, hắn cũng không muốn nằm mà đi ra khỏi Trường An Cung đâu.
Vì thế hắn chỉ đáp:
"Khương Vọng ngu dốt, vi thần thực sự không biết."
Khương Vô Hoa lui lại về phía sau, ngồi xuống nói: "Chúng ta là đang nói về việc hồi quan đạo."
Khương Vọng: ...
Hắn phát hiện ra tuy rằng từ trước đến nay Đông Cung thái tử luôn nổi tiếng vì sự nhân từ và giản dị, nhưng thực ra bản thân ngài cũng có chút "xảo quyệt". Khương Vô Hoa đã bắt đầu tiếp tục nói:
"Quan đạo tuy là một sự tình nhưng lại có hai mặt khác nhau của nó. Nếu làm việc mà xứng với chức vụ thì nhân khí gia tăng, mà nếu không làm tròn bổn phận thì nhân khí giảm sút.
Lấy Ngoại Lâu làm ví dụ, nếu như chính quyền hài hòa với nhân dân, thì điều này tự nhiên có thể giúp ngươi nắm giữ cả hiện giới. Nếu dân chúng lầm than, nhân khí bị liên lụy, nhân quả dây dưa, ngược lại càng làm ngươi lâm đường lạc lối."
Nói một cách khác, nếu như ngươi làm tốt chức vị quan này, thì quan đạo chính là sự giúp ích cho tu hành, ngược lại nếu ngươi làm không tốt thì quan đạo lại biến thành thứ kéo chân sau của tu hành giả.
Khương Vọng cũng không ngu ngốc đến nỗi chủ động đi truy hỏi sự tình của thái tử, hắn trầm ngâm nói: "Nói như vậy, người làm quan trên thế gian này, chẳng phải không nên có sao?"
Khương Vô Hoa cười nói: "Cái này thì lại liên quan đến thiên phú.
Phạm vi của thiên phú kỳ thực rất rộng. Có người có thiên phú về tu luyện nhưng lại không có thiên phú về làm quan. Có người có thể đi trên con đường quan lại, nhưng tu hành lại cực kỳ vụng về. Không phải cứ ngươi muốn làm tốt chức vị quan của mình là có thể trở thành một vị quan tốt.”
Ý cười tự tin trong ngôn ngữ của y dường như đang nói rõ với Khương Vọng rằng - Thiên phú tu hành của cô có thể không bằng người, nhưng lại có khả năng làm một vị thái tử rất tốt!
"Quan đạo thứ nhất là sự tụ hội của nhân khí, thứ hai là sự tập trung tài nguyên. Đôi lúc nhân khí sẽ trái ngược lại hoàn toàn với tài nguyên." Khương Vô Hoa tiếp tục hỏi: "Ngươi cũng đã từng trải qua điều này ở trấn Thanh Dương rồi, có thể hiểu được không?"
"Cái này đại khái có thể hiểu đi."
Phải là cực kỳ hiểu rõ mới đúng.
Ví dụ, khi Khương Vọng ở Thanh Dương trấn, hắn có thể trắng trợn cướp bóc tài nguyên để cho chính mình dùng, nhưng việc làm này sẽ làm mất đi nhân tâm, cũng là làm tiêu tán đi cái gọi là "nhân khí" ở trong quan đạo.
Tuy nhiên hắn lại không hề lấy đi một xu của người dân mà ngược lại còn đưa ra rất nhiều trợ cấp.
Như vậy thì tài nguyên của hắn sẽ ít đi, nhưng lại thu phục được nhân tâm, có thể đạt được "nhân khí".
"Có được một tương lai hứa hẹn rồi thì việc làm ăn tự nhiên cũng sẽ dễ dàng, có thể tế thủy trường lưu, trăm sông đổ về một mối.
Nhưng nếu con đường đi phía trước đã khó khăn rồi thì tát ao bắt cá cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nhân khí có thể giúp ngươi xóa bỏ sạch sẽ sự ngu muội, tài nguyên nhưng cũng có thể tích lũy đến một trình độ nhất định."
Khương Vô Hoa nói: "Là một tu sĩ giả thì có người cần mẫn siêng năng tiến lên thì cũng có kẻ lười biếng sa đọa, cũng giống như người làm quan có người có đức có tài nhưng có người chỉ biết nịnh hót mà thôi."
Mặc dù nói là không thể làm ra hành động tát ao bắt cá, nhưng đối với người làm quan mà nói, tát ao bắt cá chính là cách thu được tài nguyên nhiều và nhanh nhất.
Quan đạo cũng giống như tu hành, mỗi một tu hành giả vào lúc mới bắt đầu tu hành, chắc chắn đều muốn tiến về phía trước, nhưng tùy thuộc vào sự ràng buộc của thời gian, hay sự khó khăn của vận mệnh mà dần dần mỗi người lại có một sự lựa chọn khác nhau.
Người tu hành bình thường ví dụ như Cát Hằng ở hầm mỏ Hồ thị hay người tu hành quan đạo như Chủ Thạch Kính ở Gia thành mà sau này chuyển thành Kế Nhâm thanh, thì căn bản cũng là một loại người.
Tiền đồ sáng lạn của tu giả quan đạo tất nhiên là phải đi bộ bằng chính hai chân của họ, cũng cần càng nhiều tài nguyên hơn, và cần càng nhiều nhân khí hơn để duy trì và ủng hộ. Nếu như tiền đồ bị trở ngại, thì nhiều lúc nói không chừng vẫn phải đưa ra những lựa chọn khó coi.
Nghe suy nghĩ của thái tử về vấn đề quan đạo này, lại kết hợp thêm với những kinh nghiệm sẵn có của bản thân,
Khương Vọng đột nhiên có cảm giác bát vân hiện nguyệt.
"Khương Vọng thụ giáo."
"Ngoài ra, " Khương Vô Hoa lại tiếp tục nói: "nhân khí có liên quan đến nhân tâm, nhưng lại không chỉ ở nhân tâm. Điểm trọng yếu của quan đạo chính là ở chỗ "thành tựu”, vì vậy kẻ gian cũng có thể trở thành thần tử, người ác cũng có thể sở hữu công đức."
Nói đến đây, y cười khẽ: "Thực ra làm gì có chuyện có thể nói rõ cái gì là thiện và cái gì là ác chứ?"
Khương Vọng trầm ngâm nói: "Quả thực là như vậy."
Khương Vô Hoa lại nói tiếp:
"Nhỏ thì như một trấn, một thành, lớn thì như một quận, một quốc gia. Vào lúc còn ở Ngoại Lâu, thành tựu thể hiện ở nhân khí, nhân khí đầy đủ thì sẽ không lo lạc đường. Sau khi tiến vào Thần Lâm, thành tựu lại thể hiện ở đạo. Làm quan kỳ thực cũng là một loại đạo. Nếu như người loại bỏ đi chính tức, vì quan mà thành giả, thì cũng có thể vì quan đạo mà rút lui. Vì thế sự truyền thừa của chính cương thì cũng gần giống như một đạo giáo chính thống. Bất đồng về quan điểm chính trị thì thường thường sẽ kết thành thù sinh tử."
Cho đến tận bây giờ, Khương Vọng vẫn không hiểu đến cùng thì thái tử muốn nói với hắn cái gì. Nhưng phần lý luận về quan đạo này của thái tử nói đến mức thật sự thấu triệt. Quan đạo kỳ thực cũng chính là tu hành.
Khó trách rất nhiều cường giả của triều đình, trước khi về ở ẩn đều muốn tìm cho mình một người tới để kế thừa sự nghiệp của chính bản thân, đây thực ra là muốn giữ lấy tu hành của chính mình.
"Tu quan đạo giả tu hành càng dễ dàng hơn. Nhưng quan đạo lại tuy là một việc nhưng lại có hai mặt. Tu quan đạo giả phải vì quan đạo mà lao lực. Nếu chính cương có người kế tục thì có thể thoát thân, dần dần thoát khỏi quan đạo, tu hành sẽ quay về bản thân của chính mình. Đến lúc đó cho dù có là chính tức thì cũng không đáng lo ngại nữa rồi."
Còn nếu như chính cương không thể tiếp tục, thì có lẽ sẽ đến lúc "đạo tiêu".
Nghe đến đây, Khương Vọng không kiềm chế được mà nghĩ, có lẽ đây chính là chỗ khác nhau giữa thể chế quốc gia và tông môn đi!
Nếu như dựa vào quan đạo tu hành thì tốc độ tu hành sẽ càng nhanh hơn. Nhưng các tu sĩ của các tông môn cũng ít khi có thể xóa bỏ được sự trói buộc của quan đạo.
Hai kiểu tu hành này cái nào tốt hơn cái nào xấu hơn thì không thể nói, nhưng bố cục của hiện giới thì đã có thể thấy rõ ràng, ngoại trừ một vài tuyệt đỉnh tông môn thì trong khắp thiên hạn này, nơi đâu cũng là quốc gia.
Không thể nghi ngờ rằng dưới thể chế quốc gia thì càng dễ dàng sản sinh ra những cường giả. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà từ khi lịch sử của đạo một lần nữa được bắt đầu đến nay thì các quốc gia đều đồng loạt xuất hiện và phát triển.
Lịch sử trường hà dâng trào, bao nhiêu đợt sóng tung bay.
Nhân tộc cũng đang không ngừng phát triển, cũng có rất nhiều sự biến đổi đã xảy ra.
Từ khi các tông môn còn cực kỳ đông đúc cho đến lúc các quốc gia trỗi dậy thay thế. Hậu nhân chỉ xem và cảm thán một câu "Thì ra là như vậy".
Còn cho dù nếu như có thể sinh ra ở đó vào thời điểm đó thì cũng không thể biết sự biến hóa long trời đất này đến bậc nào.
Sự biến hóa của kiểu "đạo lộ" này, sự cuốn trôi của nhân đạo hồng lưu, chỉ cần nghĩ một chút thôi, cũng cảm thấy thật to lớn!
"Thậm chí cả Chân Nhãn..."
Hình như thái tử càng nói càng cảm thấy hứng thú, y đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết Ung Đế Hàn Ân không?"
Trong lòng Khương Vọng khẽ nảy một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: "Thái thượng hoàng của Ung quốc sao?"
"Ông ta chính là một ví dụ cực kỳ tốt."
Khương Vô Hoa vỗ tay cười nói: "Ông ta chính là dựa vào chức danh Ung đế để ngồi vững vị trí Chân Nhân, còn có ý đồ tiến xa hơn. Nhưng có lẽ là do thời gian có hạn hoặc là thế lực có hạn, nói tóm lại là chuyện đó đã vượt qua tầm với của ông ta. Ông ta không thể khiến cho Ung quốc tiến thêm dù chỉ một thốn, ngược lại lại còn bòn rút lợi dụng Ung quốc. Tuy rằng ông ta bị áp lực đè ép nên phải truyền ngôi lại cho Hàn Hú, nhưng vẫn nắm chặt quyền lực không buông tay, vẫn là chủ nhân Ủng quốc ở trên thực tế. Bởi vì tu vi Chân Nhân của ông ta là phải liên tục hấp thu quốc vận của Ung quốc thì mới có thể duy trì. Ung quốc vẫn có thể tiếp tục thịnh vượng như vậy là vì nước chảy thì không thối. Lúc ông ta hấp thụ vận khí của quốc gia, tu vi tăng trưởng thì cũng đồng thời đang nuôi dưỡng ngược lại thế lực của quốc gia. Nếu như thế lực Ung quốc bị dừng lại, không thể phát triển thêm thì ông ta sẽ thành con sâu mọt lớn nhất của quốc gia, sớm muộn gì cũng bị diệt!"
Thì ra là như thế...
Khương Vô Hoa chắc chắn không dám đại ngôn bất tàm, nói chuyện Thánh thiên tử lập trữ.
Nhưng thông qua việc bàn luận về đạo quan, lại nói bâng quơ về chuyện của Hàn Ân thì cũng nói ra rõ ràng ý mình rồi.
Đạo của hoàng đế chính là nằm trong thể chế quốc gia.
Đương kim hoàng thượng Tề quốc có tu vi cái thế vô song, ông cũng dẫn dắt Tề quốc trở thành bá chủ của Đông Vực, chính bản thân ông cũng trở thành một hùng chủ có thành tựu. Nhưng nếu xét trên phương diện quan đạo thì ông khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Kỳ thực trước mặt của Tề Thiên Tử chỉ đặt ra có hai con đường.
Một là càn quét Lục Hợp, thống nhất thiên hạ, nếu làm như vậy thì tự nhiên thành tựu của ông sẽ là cái thế vô song, vượt qua cả tuyệt đỉnh siêu phàm. Lựa chọn thứ hai chính là thử thoát khỏi sự trói buộc của quan đạo.
Nhưng cũng giống với các tu sĩ quan đạo khác, ông bắt buộc cần phải tìm được người kế thừa thành tựu và vị trí thiên tử chí tôn hiện tại của mình. Nếu như sau khi ông thoái vị mà thế lực của Tề quốc suy bại, thì không những ông không thể thoát khỏi quan đạo, đem tu vi cái thế thu hồi về trên bản thân mình, mà còn bị Tề quốc đang suy tàn kia kéo rơi xuống.
Vì thế bất luận là nói từ ý nghĩa của tu hành, hay là trên phương diện tình cảm cá nhân hay thành tựu, thiên tử đều cần phải có một người đủ năng lực để kế thừa lại thành tựu của ông. Ít nhất người kế thừa phải có khả năng bảo trì nguyên vẹn vị trí bá chủ Đông vực của Tề quốc.
Đây chính là tất cả nguyên nhân của việc cần phải lập trữ!
Thần Lâm thọ qua năm trăm năm, Chân Nhân thọ qua một nghìn năm.
Nhưng có rất ít Quốc Quân có thể nắm quyền một trăm năm, bởi vì Quốc Quân đã chính là thể chế cao nhất, không thể tiến thêm một bước nào. Mà một khi quốc gia bị đình trệ, thì lại không ngừng hấp thu quốc vận, trở thành sâu mọt của quốc gia.
Hoặc là bị người khác lật đổ, hoặc là kéo quốc gia cùng nhau diệt vong.
Giống như Hàn Ân, ông ta vừa không thể tiến thêm bước nào trên con đường quan đạo, lại vừa không có đủ dũng khí để rời khỏi thể chế quốc gia, nắm quyền hơn ba trăm năm, kỳ thực là đang liên lụy Ung quốc cùng ông ta thối nát dần đi. Ông ta sử dụng quốc vận của Ung quốc để duy trì tu vi Chân Nhân của chính bản thân mình.
Chẳng trách Ung quốc giờ như người gần đất xa trời, cũng chẳng trách các vị quân thần như Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối lại dám ngang nhiên bắt đầu cuộc chiến tranh giữa các nước, lấy yếu địch mạnh.
Thực ra những vị cường giả đó cũng chỉ là miệng hùm gan thỏ mà thôi!
Khương Vọng chỉ cảm thấy càng suy nghĩ, càng cảm thấy thấm thía vô cùng. Rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, thì giờ đây lại đột nhiên sáng tỏ thông suốt, như nhìn nhận được một thế giới mới.
Không hổ là "quan đạo" do bách gia kết hợp mà thành. Chẳng trách sau khi đạo lịch được bắt đầu cho tới ngày nay chỉ có bốn ngàn năm mà quan đạo đã trở thành chủ lưu của hiện thế.
Quả thật là một thế giới tu hành mênh mông rộng lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận