Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 266: Người thông minh

Giết một thành chủ, vào ngày thường, đương nhiên là đại sự, nhưng tình huống của Tịch Mộ Nam lần này thì khác.
Đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn gốc gây ôn dịch, nhưng rõ ràng, Tịch Mộ Nam chính là kẻ đã làm ôn dịch lây lan rộng như thế này.
Vì gia tộc cũng được, vì quyền vị của bản thân cũng được.
Ôn dịch bùng nổ, người Dương quốc đều căm phẫn, giết ông ta chính là ý của lòng dân.
Khương Vọng rút kiếm giết người, theo công luận, thuộc về nghĩa cử.
Hơn nữa Gia Thành nhờ sự cố gắng của hắn, mới chịu công khai chân tướng, sự cống hiến của hắn không cần hắn phải nói, đã quá rõ ràng.
Thứ hai, Trọng Huyền gia đã cai quản Thanh Dương trấn ba mươi năm, đã được Dương Đình thừa nhận. Khương Vọng thừa kế quyền cai trị này, cống hiến vì dân, về tình về lý đều là chấp nhận được.
Cho nên chỉ là một chấp sự của Tứ Hải Thương Minh cũng dám nói sẽ lo liệu chu toàn, vì hắn biết, Dương Đình chưa chắc sẽ đưa ra phản ứng.
Nói cách khác, nếu Dương Đình thật sự đưa ra phản ứng về chuyện này, thì cái ‘chu toàn’ của Tiền chấp sự Tứ Hải Thương Minh đương nhiên chẳng bằng một cái rắm.
Cho nên Khương Vọng cũng chỉ coi như nghe một chuyện tiếu lâm thôi.
Nhưng mà, Dương Đình thật sự sẽ có phản ứng gì không?
Khương Vọng cho là, sẽ không!
Thứ nhất ôn dịch bùng nổ quá mạnh, bản thân Dương Đình tự lo cho mình còn không xong, ngay cả một việc đại sự của quốc gia là phân phối vật liệu mà cũng còn phải giao cho Tứ Hải Thương Minh của Tề quốc xử lý, đủ thấy Dương quốc chỉ là một thuộc quốc yếu ớt, thật bi ai cho một thuộc quốc không có khả năng tự chủ trương khi gặp phải khó khăn!
Thứ hai, cũng là vì ôn dịch. Toàn bộ Dương quốc, Khương Vọng là một trong những người coi trọng ôn dịch này sớm nhất, hơn nữa còn là người đầu tiên cho công bố công khai, gần như là dùng sức một mình mình, công bố chân tướng sự thật. Đúng là có rất nhiều người căm hận hắn, nhưng số người coi hắn là anh hùng còn nhiều hơn. Dương Đình không thể không cân nhắc đến điểm này.
Thứ ba, Dương Đình chưa đủ khả năng khống chế các thành vực. Việc quan trọng nhất Dương Đình cần phải làm bây giờ là, phòng chống ôn dịch, tăng cường sự nắm giữ các nơi vào trong tay. Bất kỳ một người có kiến thức nào làm thống trị, cũng biết không được khinh thường một điểm này.
Mà muốn nắm Gia Thành vào trong tay, đầu tiên Dương Đình phải làm gì? Xử lý Tịch gia!
Vừa vặn Tịch gia giấu giếm ôn dịch, đã tự tìm một tội danh cực mạnh cho mình.
Nếu Dương Đình lấy lý do này để làm khó dễ, thì càng không thể lấy lý do này để trách Khương Vọng.
Vì vậy Khương Vọng cơ bản là không lo những thứ này.
Hắn không giết Tịch Tử Sở, nguyên nhân cũng rất đơn giản: hiện giờ, cả Gia Thành không có người thứ hai có khả năng điều động sức người, sức của nhiều bằng Tịch Tử Sở, cũng không có người thứ hai thay thế được Tịch Tử Sở về phương diện tác dụng cứu người.
Đương nhiên, hắn tự tin mình sẽ không bị Tịch Tử Sở vượt qua, nên dù có khả năng nuôi hổ thành họa, nhưng để cứu được càng nhiều người hơn, hắn đành phải tạm gác sát tâm qua một bên. Dù đối phương có thật sự thành "Hổ", hắn cũng có lòng tin giết được.
Nếu Tịch Tử Sở biểu hiện có thiên phú giống Duẫn Quan, Vương Di Ngô, hắn sẽ không lựa chọn như vậy, mà sẽ giết ngay khi hai người có kết thù, bởi vì còn sống mới có lễ tiết độ lượng, mới thể hiện được tài năng cứu vớt thiên hạ.
Còn một lý do chưa từng nói ra nữa, là Tịch Tử Sở là người thông minh, lúc tỉnh táo lại sẽ suy nghĩ ra. Nhất là khi biết tình hình bệnh dịch của Dung quốc trước đó một ngày.
Trên thực tế, chính vì Khương Vọng nhìn thấy sự cố gắng của Tịch Tử Sở đối với tình hình bệnh dịch, nên hắn mới cho Tịch Tử Sở cơ hội để "Trao đổi", lấy khả năng điều động toàn bộ lực lượng của Tịch gia đi cứu nạn để đổi lấy cơ hội giữ lại mồi lửa cho huyết mạch gia tộc.
Bởi vì đến khi Dương Đình rảnh tay tiếp nhận Gia Thành, với tội Tịch gia phạm phải, nhất định sẽ bị giết sạch!
Nhìn Tiền chấp sự của Tứ Hải Thương Minh cầm một túi đầy đạo nguyên thạch rời đi, nhìn tên thống lĩnh hộ vệ đầu trọc nghênh ngang, Tiểu Tiểu hận đến ngứa răng, nhưng nàng không bao giờ nghi ngờ quyết định của Khương Vọng.
Ngược lại Trương Hải lại là người không nhịn được, nói: "Hai trăm viên đạo nguyên thạch, cứ như vậy cho bọn họ?"
Nhiêu đó luyện được bao nhiêu là đan!
Thật ra, hắn có hơi chút oán trách Hướng Tiền. Thời gian vừa qua mặc dù khổ cực, nhưng Khương Vọng chưa từng keo kiệt với bọn họ, cái gì cần đều đưa đến đủ.
Hai trăm viên đạo nguyên thạch không phải con số nhỏ, số đạo nguyên thạch này mặc dù đều là Khương Vọng tự móc tiền túi, nhưng đạo nguyên thạch của Khương Vọng, không phải là để cho bọn họ sao?
"Đây chính là giá trị của cái tên Tứ Hải Thương Minh!"
Khương Vọng nói: "Nhưng nếu họ cứ lạm dụng nó như vậy, sẽ bị mất đi giá trị nhanh thôi!"
Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ.
Nhìn mấy người trong trấn thính, Khương Vọng nói tiếp: "Ta hy vọng có một ngày, khi bảng hiệu của chúng ta được giương lên, cũng sẽ là một cái tên nổi tiếng. Chỉ một cái tên, cũng đủ khiến người ta phải nhượng bộ, nể mặt. Đến lúc đó, hy vọng các ngươi nhất định phải quý trọng."
Hắn không nói, hai trăm viên đạo nguyên thạch này mặc dù là cách nhanh nhất hạ gục tâm tư muốn làm lớn chuyện của Tứ Hải Thương Minh, nhưng trong đó cũng có một phần là nhắm vào Hướng Tiền.
Từ đầu tới cuối, Hướng Tiền luôn giữ dáng vẻ một ông chú chán đời, không nói một lời.
Từ đầu đến cuối, đều rũ cặp mắt cá chết nhìn xuống, cứ như chẳng thèm để ý cái gì.
Chỉ đến khi Khương Vọng nói xong, mới khẽ gật đầu, bày tỏ mình có nghe.
"Chấp sự đại nhân, tên họ Khương kia màu mỡ như vậy, sao ngài không đòi nhiều thêm một tí?"
Rời khỏi trấn thính Thanh Dương, vẫn còn ở trên đường, thống lĩnh hộ vệ đã không nhịn được nói: "Chẳng lẽ hắn còn dám trở mặt với Tứ Hải Thương Minh ta hay sao?"
"Ngu xuẩn!" Tiền chấp sự mắng: "Chính một tên Khương Vọng, thì ép ra được bao nhiêu mỡ? Thương Minh làm công tác cứu nạn khắp Dương quốc, mới là chỗ lợi ích thật sự. Một ngàn kim lời thêm này, ta sẽ không bớt xén của ngươi, ngươi ở kho hàng cũng không được giở trò nữa, nếu dám để lỡ đại sự, ta tự tay giết ngươi!"
"Dạ!" Thống lĩnh hộ vệ không cam lòng, nhưng chỉ còn cách gật đầu nghe lời.
Hắn cũng không phải người ngu, đương nhiên biết ích lợi thật sự nằm ở đâu. Giành lấy lợi nhuận của cả Dương quốc, hơn xa ép từ một tên lãnh chúa nho nhỏ như Khương Vọng. Nhưng Tứ Hải Thương Minh có lấy được thêm bao nhiêu lợi nhuận hơn nữa, cũng có liên quan gì tới hắn đâu? Nắm vào tay, mới là của mình.
Hắn luôn biết Tiền chấp sự keo kiệt, nhưng không ngờ lại có thể keo kiệt đến mức này. Mình lấy tận hai trăm viên đạo nguyên thạch, vậy mà chỉ phân cho hắn có một ngàn kim!
Tình hình bình thường ai mạnh thắng, quan hơn một cấp đè chết người.
Cả Tứ Hải Thương Minh có mấy trăm chấp sự, Tiền chấp sự ở trong này không là cái gì, nhưng nếu muốn trị một thống lĩnh hộ vệ như hắn, lại rất dễ dàng.
Trải qua chuyện lần này, hắn coi như đã hiểu, so với cái kẻ đạp cửa cướp trứng gọt hắn thành đầu trọc, thì tên tu sĩ trẻ tuổi tên Khương Vọng kia, mới thật sự là kẻ ác.
Quăng một phát hai trăm viên đạo nguyên thạch, hoàn toàn khiến Tiền chấp sự im miệng. Biểu hiện này chính là một loại thái độ.
Ở Thương Minh mấy năm nay, điều hắn hiểu biết nhất là: những kẻ bình thường càng ra tay hào phóng, trông như tán tài đồng tử, thì càng đáng phải cảnh giác.
Những kẻ dám bỏ tiền ra để làm việc, thì lúc muốn lấy mạng ngươi, cũng không hề tiếc.
Chớ nói chi kẻ ấy còn là người ra tay giết người đứng đầu Gia Thành!
Không xúi giục Tiền chấp sự thành công, thống lĩnh hộ vệ đầu trọc quyết định sau này vẫn nên biết điều làm người.
Dù gì cũng có một ngàn kim này của Tiền chấp sự rồi, hơn nữa giá trị của mớ hàng "Bị cướp" kia khi mang đi bán, thu được cũng không ít.
Đến lúc đó chuyển tay cho người khác bán, với giá thị trường hiện giờ, e không chỉ một ngàn kim đâu.
Chỉ tiếc không lấy được đạo nguyên thạch, đến lúc đó còn phải mua ngoài.
Hắn vừa đi vừa tính toán trong lòng.
Kho hàng của Thương Minh Thanh Dương trấn, sau này vẫn vận hành bình thường thì hơn. Dù gì lâu lâu rỉa rỉa ti tí như hồi trước cũng khó mà kiếm được một ngàn kim.
"Nếu không làm sao người ta lại bảo, Tứ Hải Thương Minh đều là người thông minh!"
Thái Hư ảo cảnh, mắt Trọng Huyền Thắng đã híp tới mức gần như không nhìn thấy: "Chấp sự có thông minh của chấp sự, hộ vệ có thông minh của hộ vệ."
"Bằng không làm sao sau bao năm phát triển, ngay cả tổ chức thương hội lâu đời nhất của nước Tề, thanh thế lại ngày càng dần không bằng Tụ Bảo Thương hội!"
Khương Vọng nhìn y đầy nghi ngờ: "Ngươi đang định làm gì?"
"Cái gì mà định làm gì?"
"Mỗi lần ngươi nheo mắt lại, thì chính là muốn giết người!"
"Vậy à?" Trọng Huyền Thắng sờ sờ cái cằm cả ba nọng mỡ: "Sau này ta phải để ý mới được."
"Còn làm gì á hả..." Y nhìn Khương Vọng, cười: "Quân lệnh như núi, ta không nói được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận