Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 403: Chim sẻ

Thấy ông chủ cửa hàng người giấy lưỡng lự, Hứa Tượng Càn cố gắng nhấn mạnh: "Nếu thật sự ta không trả được, thì ngươi cùng đi với lão Trương đến Thanh Nhai biệt viện đòi tiền, bảo lão Trương tiện thể dẫn ngươi theo!"
Trùng hợp lúc này lão Trương cũng dẫn theo hai hán tử trẻ tuổi trở về, nghe vậy liền góp lời: "Đây là tiên sinh thư viện mà, có cái gì mà không tin được chứ!"
Khương Vọng không nhịn được nhìn lão Trương, người này giọng nói thì âm âm âm lãnh lãnh, nhưng trong lòng lại là một người nhiệt tình.
Chủ cửa hàng người giấy nghe vậy bèn đáp: "Vậy được."
Nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục làm người giấy, dáng vẻ rất là thuần thục.
Bên này, lão Trương giới thiệu với Hứa Tượng Càn: "Hứa tiên sinh, ta tìm được hai người này, đều là người trẻ tuổi chịu làm, khỏe mạnh. Ngài thấy dùng được không?"
Hứa Tượng Càn vung tay: "Vậy họ đi!"
Tiện thể không quên bổ sung: "Để đỡ phiền hai lần, tiền công của họ ngươi cũng qua Thanh Nhai biệt viện lấy nhá."
"Được, được." Lão Trương liên mồm đồng ý.
Hai nam tử kia đúng là khỏe mạnh, trời cuối thu thế mà cũng chỉ mặc một manh áo mỏng, làn da sáng bóng khỏe khoắn. Mỗi người khiêng một đầu quan tài, bước đi rất nhẹ nhàng.
Không phải ý bảo Hứa Tượng Càn với Khương Vọng không khiêng nổi cái quan tài này, hay là hai người đã quen sống sung sướng, mấy việc như này cũng phải kêu người tới phục vụ.
Mà là, nhờ người mang quan, vốn là một bước trong nghi lễ đưa quan, mà đây đã là kết quả sau khi cố gắng hết sức đơn giản hóa nghi lễ rồi.
Vốn lúc hạ táng, người cần phải có tới tám người mang quan, tám người này còn phải là người có tiếng tăm cao trong tộc, có thể phục chúng, gọi là "Bát đài" .
Nhưng ở nơi này, Hứa Phóng không có lấy một người thân nào. Quê Hứa Phóng ở quận Tân Minh, Tùng Thành, đám “người thân” của hắn vì "Bế hộ kim" mà đứng yên nhìn thân thích thi nhau mất mạng, nếu tìm bọn họ tới mang quan, e Hứa Phóng sẽ giận tới mức bò ra khỏi quan tài.
Hai người trẻ tuổi mang quan đi theo phía sau, Hứa Tượng Càn mỗi tay cầm hai người giấy đi trước mở đường.
Theo đúng nghi lễ nhập liệm, ngoài bát đài, còn phải có người mang cờ trắng, người đi mở đường, người đưa người giấy, rải tiền giấy,...
Thế nhưng bây giờ, một mình Hứa Tượng Càn kiêm hết.
Giúp Hứa Phóng tận lực không để nhiều người phải dính vào, vì như vậy vừa khó coi, vừa có chút xui. Lấy thân phận đệ tử Thanh Nhai thư viện, "Hạ mình" làm cho, như thế mới thấy càng đáng quý.
Khương Vọng đi theo đằng sau, bây giờ ở một mức độ nào đó, hắn đã có thể đại biểu cho Trọng Huyền Thắng, đi theo chia buồn đã là cực hạn, cũng có thể hiểu được. Dù gì Hứa Phóng cũng là một người đáng để khâm phục, hơn nữa còn có trợ giúp thiết thực cho Trọng Huyền Thắng, nếu Trọng Huyền Thắng thờ ơ, vậy thì hơi quá.
Nhưng cái chuyện thể hiện sự thân cận như đỡ quan tài thì không nên làm.
Lão Trương cũng đi theo một bên, quan tài này mới vừa mang ra khỏi cửa hàng, lão Trương liền đóng cửa, vội chạy đi Thanh Nhai biệt viện để đòi tiền, dù ngoài mặt có thể hiện mình tin tưởng thế nào, trong lòng cũng vẫn thấy vô cùng lo lắng.
Cũng chỉ là tiện thể đi cùng một đoạn đường, đến con phố phía trước sẽ tách ra đi.
Khương Vọng lơ đãng nhìn quanh, quả nhiên lại nhìn thấy người kia, nhưng chỉ lướt qua một cái, không kinh động ai.
Trong miệng thì vờ như vô tình hỏi lão Trương: "Cửa hàng làm người giấy cạnh tiệm nhà ngươi là mới mở hả?"
Lão Trương ngẩn ra, trả lời: "Cửa hàng cũng mở được vài năm rồi, nhưng ít ngày trước lão Lý đã về quê dưỡng bệnh, nên cho chất tử tới đứng tiệm làm ăn. Chuyện cũng đột ngột lắm, nhoáng cái đã đi rồi, không kịp nói lời nào... Sao thế, chất tử của lão Lý làm người giấy không ổn à? Chúng ta cũng không quen thân, hắn mới đến có mấy ngày, cũng chẳng nói năng gì."
Những người này lão Trương không đắc tội nổi, nên lão phủi sạch trách nhiệm trước.
"Không có, không có." Khương Vọng giải thích: "Chỉ là thấy các ngươi có vẻ không thân lắm, nên hỏi thế thôi."
"À."
Lão Trương đáp à, sau đó hai người không nói thêm gì nữa. Đến giao lộ, lão Trương tự động quẹo sang hướng đi Thanh Nhai biệt viện.
Mà Khương Vọng thì đi theo quan tài, về hướng Thanh Thạch Cung.
Nam tử ở cửa hàng người giấy có vấn đề, mặc dù y làm người giấy rất thuần thục, trông rất giống là người trong nghề.
Nhưng Khương Vọng nhìn ra, cửa hàng rất cũ kỹ, trang phục nam nhân đó mặc cũng được giặt đến trắng bệch, có thể thấy hẳn là người cần kiệm.
Nhưng bán hai người giấy, lại cho bán thiếu. Số tiền này không lớn, đâu phải giống lấy gỗ kim ti nam làm thọ tài, không có lý nào lại cho mua thiếu, trong khi bọn họ vốn không quen.
Rất không giống dáng vẻ của một người làm buôn bán nhỏ.
Sau đó có hơi lưỡng lự, khi Hứa Tượng Càn đòi lấy thêm hai người giấy nữa, nếu đến thế mà vẫn đồng ý ngay lập tức, vậy thì quá giả.
Theo lời lão Trương, nam tử kia là chất tử của ông chủ cửa hàng người giấy. Lý do này không có vấn đề gì, nhưng chưa đủ để hắn không nghi ngờ.
Dưỡng bệnh lại không dưỡng ở Lâm Truy, mà vất vả đường xa chạy về quê dưỡng? Một cái nữa, nếu lão Lý đồng ý cho chất tử thay mình kinh doanh cửa hàng, sao không giới thiệu cho hàng xóm xung quanh, để người ta còn có gì giúp đỡ?
Kết hợp lại, Khương Vọng kết luận, nam tử trung niên kia tuyệt không phải tới chỉ để kinh doanh người giấy.
Nhưng chuyện này không liên quan gì tới hắn. An nguy của thành Lâm Truy tự có cấm quân phụ trách, việc trị an tự có tuần kiểm phủ, hơn nữa, cũng chưa chắc người ta đã là người xấu.
Hắn không thể chỉ vì chút nghi ngờ mà đi làm gì đó, nên chỉ để chuyện này vào trong lòng.
Quan tài được khiêng qua phố, qua hẻm, người đi trên đường tuy khá đông đúc, song đều có ý thức nhường đường.
Ngược lại, ngoài Thanh Thạch Cung vắng ngắt, không có ai cản đường họ, thậm chí chẳng thấy bóng một người.
Ngay cả một ánh mắt khác thường cũng không có, chợt làm người ta thấy sợ hãi.
Hứa Tượng Càn mở đường đi trước, ngoài tiếng bước chân của bọn họ, thì không còn âm thanh nào khác.
Hai người khiêng quan tài, lúc đầu còn tán gẫu với nhau mấy câu để lấy thêm can đảm, càng về sau càng không nói nữa.
Mãi tới khi đến cửa Thanh Thạch Cung, Khương Vọng mới nhìn thấy Hứa Phóng đã chết.
Người vẫn trong tư thế quỳ, mặt nhìn vào cửa cung, hai tay cùng nắm chủy thủ, ngực bị rạch ra... hiện trạng rất là thê thảm.
Vì chết đã nhiều ngày, không có ai dọn cho, nên thi thể đã bị thối rữa ở một mức độ nhất định... Song vẻ ngoài toàn thân coi như hoàn hảo, vẫn nhìn ra được nhân dạng.
Hai người khiêng quan tài ói đến mật xanh mật vàng.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn trầm mặc.
Hứa Tượng Càn dùng hạo nhiên chi khí nâng xác Hứa Phóng lên, bỏ vào trong quan tài.
Khương Vọng thì bắt pháp quyết gọi hoa ăn thịt ra, dọn dẹp đống uế vật trên mặt đất.
Thanh Thạch Cung lát bằng đá xanh lạnh ngắt, không một tiếng động.
Khương Vọng thấy hơi lo, hỏi: "Ngươi dùng hạo nhiên chính khí tiếp xúc thi thể, liệu có ảnh hưởng gì tới tu hành hay không..."
Hứa Tượng Càn hiếm khi nghiêm túc: "Người như Hứa Phóng, dù có thành thi thể, dù thi thể có thối rữa, cũng không phải là uế vật. Bản thân y còn gần đến chính khí hơn cả hạo nhiên chính khí. Hứa Tượng Càn ta được tiễn y vào trong quan tài, là vinh hạnh của ta."
Hạo nhiên chính khí chẳng qua cũng chỉ là một môn công pháp, một người như Liễu sư gia Gia Thành còn tu luyện được, nhưng "Chính khí" thật sự, là phát ra từ trong nhân cách, không thể xóa nhòa.
Khương Vọng ngẩng đầu, nhìn con chim sẻ đang nghiêng nghiêng đầu trên mái hiên cong, như đang tò mò về họ.
"Nơi này ngay cả một con ruồi cũng không nhìn thấy, thế mà lại có chim sẻ?" Hứa Tượng Càn vẻ có ý kiến.
Khương Vọng đưa tay kéo hắn: "Đi thôi. Đừng để lỡ thời gian."
Hứa Tượng Càn đương nhiên nhìn ra được sự cảnh cáo của hắn. Suy nghĩ chốc lát liền gọi hai người khiêng quan tài: "Chúng ta đi thôi."
Hai người kia đã ói xong, nâng quan tài lên rời khỏi, nơi này quả thực có chút làm người ta thấy bất an.
Âm thanh lại vang lên bên ngoài Thanh Thạch Cung, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Thanh Thạch Cung như một vật chết, như một tảng đá xanh, mặc cho gió thổi mưa rơi, mặc cho người ta qua lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận