Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 814: Trường Nhạc

Đông cung được đặt tên là Trường Nhạc, là nơi ở của Thái tử, trữ quân hoa các.
Như lệ cũ, Thái tử cũng có một nhóm quan viên nòng cốt, phụ trách xử lý đa phần chính sự.
Trữ quân phân ưu với quốc quân, đó là bổn phận.
Như Khương Vô Lượng ngày đó, thậm chí còn được tham dự triều chính, quyết định chuyện thiên hạ.
Chính Sự Đường, Binh Sự Đường, tất cả công việc quan trọng của một quốc gia, đều không thoát qua khỏi tay hắn. Thậm chí hồi thời Tề - Hạ tranh bá, ý kiến của hắn không giống với Tề đế, còn không ngừng tranh luận với nhau trên hội nghị thượng triều.
Dĩ nhiên kết quả sau cùng là gì, mọi người đều đã biết.
Nhưng Thái tử Khương Vô Hoa hiện giờ trời sinh tính tình lười biếng, không giống người tiền nhiệm. Chuyện gì tránh được là đều tránh, chuyện gì không phải Đông cung quản là kiên quyết không đụng vào, mấy chuyện mập mờ đều tuyệt đối không làm, chỉ khi bị Tề đế cưỡng ép đưa xuống bắt làm, hắn mới miễn cưỡng nhắm mắt nhắm mũi mà xử lý. Mặc dù cũng xử lý vô cùng thỏa đáng, nhưng đấy đều là những chuyện nhỏ nhẹ, không tạo được công lao gì.
Cả đông cung đều giống như chủ, một năm từ đầu năm đến cuối năm chẳng xử lý bao nhiêu chính sự. Có thể nói đây là vị Thái tử có độ tồn tại yếu nhất từ khi nước Tề khai quốc tới nay.
Hèn gì đám đệ đệ muội muội thi nhau chứng tỏ, hết người này đến người kia muốn tranh trữ vị với hắn. Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà, Khương Vô Khí, có ai không phải nhân kiệt đâu! Muốn thiên phú có thiên phú, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, còn có cả chỗ dựa hỗ trợ.
Trong khi Thái tử Khương Vô Hoa, tài hoa, thiên phú, xử sự, đều chẳng có điểm nào nổi bật. Ngay cả mẫu tộc cũng vô cùng bình thường. Hà gia vốn không có gia thế cao, hồi ấy khi Khương Vô Lượng bị phế, mẫu thân của hắn là Ân hoàng hậu cũng bị đánh vào lãnh cung, chưa tới một năm tích tụ phẫn uất mà chết.
Chắc là cân nhắc đến chuyện cân bằng các thế lực ngoại thích, Tề đế mới chỉ định Hà thị vốn chẳng có chỗ dựa gì làm hoàng hậu.
Hà gia quá bình thường, một trăm thế gia hàng đầu Lâm Truy, không hề có tên Hà gia. Đệ đệ duy nhất của Hà hoàng hậu là Hà Phú, tài năng bình bình, gia chủ đời tiếp theo của Hà gia là Hà Thực, cũng chỉ là một tên ăn chơi chọi chim chọc chó, hoàn toàn chẳng cung cấp được trợ lực nào.
Khương Vô Hoa có vẻ chỉ nhờ được sinh ra trước, tuổi lớn hơn, mới chiếm được ưu thế khi Khương Vô Lượng bị phế truất.
Nhưng “sinh ra trước, tuổi lớn hơn” mà là ưu thế cái gì! Vẫn còn một người có tuổi lớn hơn, vẫn còn đang bị nhốt trong Thanh Thạch Cung kìa!
Nước của Lâm Truy thành rất sâu, ai cũng lo cho chuyện của mình. Vô số mạch nước ngầm chảy, xung đột với nhau trong ngấm ngầm, chưa đến khi lộ chân tướng, thì không ai nhìn thấy được kết quả.
Khương Vô Hoa cầm một cây kéo to sáng ngời sắc lẹm, đang tỉa hoa trong vườn.
Động tác rất chậm rất kỹ càng cẩn thận, mỗi một chi tiết đều rất chú trọng.
Một viên nội quan mặt trắng không râu đứng sau lưng, hít thở khẽ khàng, nhỏ nhẹ báo cáo: "Thanh Dương Trấn Nam ở Ôn Ngọc thủy tạ không công mà về hẳn là không sai. Nhưng hình như có đạt được cái gì đó ở Hoa Anh Cung. Bên Trường Sinh Cung không có động tĩnh gì, hình như Cửu hoàng tử thật sự không hề tiếp xúc với Thanh Dương Trấn Nam, nhưng Lôi gia rất để ý đến hắn. Ngài từng phân phó, thám thính tin tức phải đặt yêu cầu không được để lộ bản thân lên hàng đầu, nên tạm thời chưa lấy được thông tin cụ thể."
Tốc độ nói rất nhanh, nhưng rất rõ: "Thanh Thạch Cung vẫn im lìm không tiếng động. Theo tiểu nhân thấy, điện hạ ngài hoàn toàn không cần… ".
Lời đang nói chợt dừng lại.
Vì Khương Vô Hoa đã dừng tay cắt tỉa, quay qua nhìn hắn.
"Cô chỉ nghe, ngươi chỉ nhìn. Không cần có quan điểm, không cần có ý kiến, không cần nói với cô, ngươi nghĩ như thế nào, các ngươi nghĩ như thế nào."
"Nghe có hiểu không?" Hắn hỏi.
Nội quan nuốt nước miếng: "Dạ hiểu."
Khương Vô Hoa không hề làm vẻ mặt nghiêm khắc, lúc nói câu này, bắp thịt trên mặt hắn thậm chí còn hoàn toàn thả lỏng tự nhiên, không hề có tính công kích.
Nhưng có ai dám coi thường ý kiến của hắn!
Khương Vô Hoa hài lòng gật đầu, quay lại ngắm nghía cành hoa trước mặt, ngẫm nghĩ quyết định xong, mới tiếp tục vung kéo.
Nội quan đứng hầu bên cạnh, không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu sau, mũi Khương Vô Hoa chợt giật giật.
Hắn cười vui vẻ: "Thuốc của ta làm xong rồi!"
Bỏ cây kéo vào tay nội quan, Khương Vô Hoa ôn tồn dặn: "Ngươi cắt tỉa tiếp đi, nhất định phải khiến nó làm thái tử phi hài lòng, không được làm sai. Những chuyện khác cứ tạm để sang bên, chuyện này là quan trọng nhất."
Nhẹ nhàng xoay người, đi về phía phòng ăn.
Xem dáng vẻ thì Thanh Thạch Cung, Hoa Anh Cung, Dưỡng Tâm Cung, Trường Sinh Cung gì gì, cũng không quan trọng bằng thuốc.
Lúc trở về Tề quốc, Khương Vọng đi rất vội vàng, phúc địa khiêu chiến ngày mười lăm tháng hai hắn cũng chỉ làm cho xong rồi chạy.
Đang ở Bát Trì Sơn hạng bốn mươi rớt xuống Luận Sơn hạng bốn mươi mốt.
Cái kiểu tụt hạng này, Khương Vọng sớm đã quen rồi. So chiêu với cường giả, vui vẻ vô cùng. Trong trạng thái không bị nguy hiểm đến tính mạng, sự đuổi theo người đã vượt thật xa phía trước này đối với hắn là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Dĩ nhiên, nếu còn giành được thắng lợi, thì sẽ càng làm người ta thỏa mãn hơn.
Về cơ bản, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ không bỏ qua một trận chiến nào. Chỉ có một băn khoăn duy nhất là nếu phúc địa bị tụt hạng, cơ hội sẽ trở nên khó hơn. Cũng may trong Thái Hư ảo cảnh, có tới bảy mươi hai phúc địa, vẫn còn đường sống để lùi.
Phúc địa khiêu chiến mỗi tháng một lần của Thái Hư ảo cảnh, cơ bản là hắn không có cửa nào thắng hết. Không thể hát vang tiến mạnh như ở Luận Kiếm Đài, cuối cùng cũng vào một trăm hạng đầu, đứng thứ chín mươi sáu.
Điểm đáng kể là, Tả Quang Thù đang ở phủ cảnh xếp hạng sáu mươi bốn trong Thái Hư ảo cảnh.
Khương Vọng biết nếu hắn mở hết chiến lực, sẽ mạnh hơn Tả Quang Thù không ít, nếu có đủ thời gian, xông vào ba mươi hạng đầu là không thành vấn đề.
Không biết Thái Hư ảo cảnh rốt cuộc thu nạp bao nhiêu tu sĩ nội phủ cảnh, thực lực này nhìn khắp thế giới hiện thực, sẽ có một vị trí nhất định.
Vì một trăm người kế tiếp không được xếp hạng, nên có lẽ chỉ có người đứng sau lưng Thái Hư ảo cảnh mới biết câu trả lời.
Dạo gần đây, Khương Vọng mơ hồ cảm giác được Thái Hư ảo cảnh đang xuất hiện một sự thay đổi âm thầm nào đó, nhưng bảo nói ra, thì lại không nói được thay đổi ở chỗ nào, chỉ chắc chắn đó không phải là ảo giác.
Sự tồn tại của Thái Hư ảo cảnh không thể giấu giếm được tất cả mọi người, nhưng thái độ của các thế lực lớn lại hết sức mập mờ, không có nhà nào tuyên truyền, cũng không có nhà nào gióng trống khua chiêng ngăn chặn. Những người có gia thế như Tả Quang Thù, Trọng Huyền Thắng đều ậm ờ khi nói về Thái Hư ảo cảnh.
Chắc không bao lâu nữa, sẽ có sự thay đổi.
Và Khương Vọng rất mong đợi sự thay đổi này xảy ra.
Hoàn thành tu luyện thường ngày xong, Khương Vọng lại đắm chìm vào đống tin tức liên quan đến quần đảo, muốn tìm ra một hướng đột phá để cứu Trúc Bích Quỳnh.
Độ khó chuyện này là cực lớn, ngay cả có Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng hỗ trợ, cơ hội thành công cũng hết sức mong manh.
Làm ruộng một trăm, chỉ cầu thu hoạch một ly.
Trong lúc đang suy tư, sân ngoài chợt vọng vào tiếng huyên náo.
Nơi này là Hà Sơn biệt phủ của Trọng Huyền Thắng, thường không thể có ồn ào như vậy mới đúng.
Khương Vọng khó hiểu đẩy cửa đi ra, từ xa đã nghe thấy tiếng bá phụ của Trọng Huyền Thắng, trưởng tử của Bác Vọng hầu, Trọng Huyền Minh Quang.
"Đám cô nhi quả mẫu này tìm tới cửa, Trọng Huyền gia chúng ta không thể không quản được. Tiểu Thắng đâu rồi? Nó đâu, kêu nó ra đây! Bác Vọng hầu phủ chúng ta, lại để người ta nói xấu hay sao?"
Nếu bỏ qua tài năng, đức hạnh, Trọng Huyền Minh Quang thật là dáng vẻ đường đường.
Tuổi tác rất lớn, tu vi thua kém rất xa, nhưng dáng vẻ vẫn rất là phóng khoáng. Áo quần phục sức đều vô cùng tỉ mỉ khéo léo, mỗi một sợi tóc, đều được xử lý cẩn thận.
Giọng nói lúc này cũng rất ư là thuần hậu, còn có thêm mấy phần thân cận. Nếu là người không quen biết nhìn thấy ông ta lần đầu, rất khó mà không tin tưởng ông ta.
Khương Vọng tới nơi, thấy trong sân có một đống người già con nít, con nít thì khóc, người già thì gào, người nào cũng tơi tả thê thảm, cảnh tượng vô cùng khó coi.
Người này la đói, người kia kêu khóc bảo không muốn sống, người nữa thì bảo sống không nổi nữa, bị ép chết mất thôi, vân vân.
Người không biết nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ tưởng Trọng Huyền Thắng đã làm những chuyện thương thiên hại lý như đào cả mộ nhà người ta.
Trọng Huyền Minh Quang đứng giữa đám người kia, mở mồm ra là "Trọng Huyền gia sẽ làm chủ cho các ngươi", rõ ràng là người tới bất thiện.
Hai người giữ cửa mặt đầy khó xử đứng ở bên, hiển nhiên là không dám cản trưởng tử của Bác Vọng hầu.
Khương Vọng nghe một hồi, đại khái đã hiểu được một ít.
Vương Duy Ngô bị trục xuất khỏi Lâm Truy thành, kinh doanh của Trọng Huyền Tuân bị ảnh hưởng nặng nề, không tránh được một số người thiếu năng lực bị mất đi sinh kế.
Đây vốn không phải vấn đề gì. Nếu bảo bị mất việc làm, thì đi tìm việc thôi. Có đầy đủ tay chân , chẳng lẽ ở Lâm Truy mà còn có thể chết đói?
Chưa kể, trên đời này có được mấy người, dám can đảm đến tìm Trọng Huyền gia gây phiền toái?
Chuyện này khỏi cần tra cứu, cũng biết Trọng Huyền Minh Quang nổi ý đồ đen tối, gom đám người này lại, tới ép đòi Trọng Huyền Thắng giải thích, dáng vẻ muốn làm mất mặt Trọng Huyền Thắng, công kích danh dự của hắn.
Nhưng mà cái mánh khóe này nông cạn quá. Nhìn cái dáng vẻ đắc ý kia của Trọng Huyền Minh Quang đi, rõ là vô cùng tự đắc, tưởng mình nắm chắc mọi việc trong tay đây.
Khương Vọng lúc ra cửa còn có chút bận tâm chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy Trọng Huyền Minh Quang thì đã yên tâm, nhìn thêm một hồi cảnh tượng náo loạn trước mặt, thì chỉ còn thấy buồn cười.
Chút phiền toái tí ti này, xử lý khó lắm chắc?
Rõ ràng là Trọng Huyền Thắng cũng có suy nghĩ giống hắn. Vốn từ một cửa khác giận đùng đùng xông vào, nhưng chỉ vừa nhìn thấy bá phụ nhà mình, thì liền mặt mày tươi roi rói.
"Ấy, bá phụ là người thường ngày không thấy mặt, từ sáng tối đi thỉnh an không biết bao nhiêu chuyến, sao hôm nay lại có rảnh rỗi, tới Hà Sơn biệt phủ của chất nhi thế?"
Ngữ khí Trọng Huyền Thắng mơ hồ mang theo dao búa, ngầm ám chỉ Trọng Huyền Minh Quang ngày thường trừ đi nịnh bợ Trọng Huyền Vân Ba vui vẻ, thì chả làm cái chính sự gì.
Thế nhưng Trọng Huyền Minh Quang lại chẳng nghe ra, mặt đầy nghiêm túc nhìn thằng cháu mập, giọng đầy quan tâm thật lòng: "A Thắng à, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi biết chút lý lẽ là được liền. Bá phụ cũng không có muốn quản đâu, nhưng đám tiểu bối các ngươi thật là bậy quá! Không phải bá phụ nói chứ, mấy chỗ kia đang làm ăn tốt quá chừng, sao ngươi bảo đóng là đóng? Thật ra đóng cũng không sao, đám trẻ tuổi các ngươi tranh giành với nhau, bá phụ cũng không nói gì. Nhưng sao lại không lưu đường sống cho người ta? Sau này ai còn phục ngươi, ai còn dám tin tưởng Trọng Huyền gia?"
Trọng Huyền Minh Quang cái gì không có, nhưng lời lẽ xã giao thì lại nói rất hay, chắc là có liên quan tới chuyện từ nhỏ đã thường được đưa ra ngoài đi giao tiếp.
"Bá phụ dạy rất đúng." Trọng Huyền Thắng sao không hiểu, cười tít mắt: "Không biết đám người này hôm này tụ tập ở đây, là muốn ép ta làm cái gì đây?"
Hắn đi tới, đứng đó, ùng ùng như một tòa núi nhỏ: "Cứ việc gì thì nói ra xem."
Giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà vừa mới nói xong, tất cả âm thanh trong sân, tiếng khóc, tiếng huyên náo, tiếng ầm ĩ, đều im bặt.
Trọng Huyền công tử, oai phong vậy đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận