Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1299: Nguồn gốc vạn ác

Có nghĩa là, lần trước hắn đi Tinh Nguyệt Nguyên, thì người cùng đi với hắn vừa vặn cũng là Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu.
Lần đó Quan Diễn đại sư ra tay, ngăn cản sự xâm nhập và tiến công của các cường giả Bình Đẳng quốc, đồng thời cũng phát hiện ra một nữ cường giả là môi giới truyền dẫn lực lượng của Bình Đẳng quốc.
Mà với ánh mắt sắc bén bậc nhất của Lệ Hữu Cứu, và Nhạc Lãnh được xưng là Bổ Thần, vẫn để vuột mất mục tiêu!
Bây giờ Khương Vọng ngẫm nghĩ lại toàn bộ việc này mới thấy, dưới sự theo dõi âm thầm của hai vị danh bộ Thần Lâm Cảnh mà vẫn để cho cường giả Bình Đẳng quốc tìm ra cơ hội xuất thủ ngay dưới mắt của hai người, ý đồ muốn lưu lại ấn ký ở trong tâm của Khương Vọng.
Chẳng lẽ điều này không khả nghi sao?
Hai người bọn họ rốt cuộc là theo dõi cái gì?
Đã phá án cả đời, truy bắt tội phạm cả đời, cho dù thực lực không bằng những cường giả của Bình Đẳng quốc, cũng không đến mức không cảm nhận được chút vấn đề nào mới đúng.
Nhưng nếu coi như không thấy, thì tất cả mọi thứ đều có thể giải thích một cách cực kỳ hợp lý.
Giữa Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu, chỉ cần một người có mối liên hệ với Bình Đẳng quốc thì có thể hoàn thành việc che giấu này.
Vậy người đó là ai?
Khương Vọng tạm thời ngừng suy nghĩ.
Trạng thái cơ thể hắn đã khôi phục được một chút, có thể đối phó được một trận chiến nữa.
Chỉ là bộ Như Ý Tiên Y khoác trên người đã hư hại nghiêm trọng, trông thật khó coi.
Kiện bảo bối đáng thương của tiên cung này, lần đầu tiên sử dụng, đã đụng phải cường giả không thể chống cự lại. Đầu tiên là bị đánh nát phòng ngự, sau đó là bị xé nát.
Xem ra đã hỏng rồi...
Khương Vọng đang chuẩn bị cởi bộ Tiên Y đã hư hỏng này ra, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận thấy một chút khác thưởng, kiểm tra kỹ lại thì thấy Như Ý Tiên Y hình như đang dần dần khôi phục lại!
Nó đang chậm rãi hấp thu lực lượng của Khương Vọng, không phải là để gia cố phòng ngự, cũng không phải tích trữ lực lượng, mà đang tự chữa trị.
Có thể tự chữa trị làm gia tăng giá trị của bộ tiên y cực lớn.
Bộ tiên y này làm từ chất liệu gì? Sao có thể làm được điều này? Có phải nó chứa một loại tiên thuật nào không?
Khương Vọng là người sở hữu Như Mộng Lệnh, Thanh Văn Tiên Điển, Vân Đỉnh Tiên Cung, cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ!
Bất kỳ một bộ phận nào liên quan đến bí mật tiên cung, đều có thể giúp hắn thăng hoa Như Mộng Lệnh, có thể giúp hắn xâu chuỗi tất cả các truyền thừa tiên cung lại một cách mạch lạc.
Nhưng bây giờ còn có một việc cấp bách hơn. Nếu như Như Ý Tiên Y đã có khả năng tự mình sửa chữa thì cũng không cần thiết phải cởi nó xuống.
Khương Vọng cảm thụ Nguyệt Thược ở trong lòng bàn tay, trực tiếp tiến nhập vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn vừa tiến vào phúc địa Lục La Sơn thì thấy từng đàn từng đàn hạc giấy rậm rạp dày đặc lao nhanh xuống, trông con nào cũng to béo một cách dị thường, chen chúc đầy trời.
Tuy hắn còn chưa mở những bức thư kia ra, nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp.
Cho dù trải qua bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu người mang lòng ác ý với hắn, đối mặt với bao nhiêu âm mưu mưu hại, vẫn luôn có người tin tưởng hắn, ủng hộ hắn, quan tâm hắn!
Thế giới này không hề ôn nhu với hắn, nhưng cũng không phải tất cả đều là tàn khốc.
Hắn tiện tay mở ra một con hạc giấy, trên đó viết:
“Đang ở đâu? Trả lời!”
Con thứ hai:
“Ngu ngốc! Người đâu rồi?”
Con thứ ba:
“Nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta chắc chắn sẽ bắt Nhạc Lãnh, Lệ Hữu Cứu, Lâm Hữu Tà phải chôn cùng!”
Con thứ tư....
Trọng Huyền Thắng một khi bình tĩnh trở lại thì có thể trở thành một gia hỏa lạnh lùng và tàn khốc hơn bất kỳ ai.
Với trí thông minh của gã đương nhiên hiểu rõ, cho dù có gửi bao nhiêu con hạc giấy đi chăng nữa thì căn bản cũng không thể ảnh hưởng được gì.
Nhưng những con hạc giấy béo mập nặng nề này cứ liên tục được gửi tới.
Khương Vọng không tiếp tục xem thư nữa, thuận tay gửi lại một con hạc giấy: “Vẫn còn sống.”
Một khắc sau, lời mời không gian Tinh Hà xuất hiện.
Khương Vọng tiếp nhận lời mời, người ngay lập tức xuất hiện trong Tinh Hà.
Tên béo đang ngồi trong đình Tinh Hà, trông hoàn toàn không có vẻ vội vàng nóng nảy như ở trên thư tín, ngược lại liếc xéo mắt, nhìn Khương Vọng mấy lần.
“Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc đầu óc phải như thế nào, mới có thể rời khỏi biên giới quốc gia ngay trong lúc đang thay bệ hạ xử lý vụ án, Khương Thanh Tử à.”
Gã lắc lắc đầu: “Ngươi quả thực để cho ta mở rộng tầm mắt!”
Trong lúc Khương Vọng ra khỏi quốc gia truy bắt tội phạm bị mất tích, sinh tử không rõ. Các tin tức tiêu cực liên tục truyền về làm xôn xao dư luận. Hai vị Thanh bài cấp bậc Thần Lâm đã bị tiếp nhận thẩm vấn ở Bắc Nha Môn. Mà Khương Vọng thì lại không thể liên lạc được...
Cho dù thông minh như gã cũng cảm thấy nóng giận bất an. Đối với một người bình tĩnh cơ trí như gã thì những cảm xúc này chính là biểu hiện của sự mất kiểm soát.
Gặp lại Khương Vọng làm cho gã cảm thấy thẹn quá hóa giận.
“Những chuyện đã xảy ra thì không cần nhắc lại làm gì, hoàn toàn vô dụng!” Khương Vọng phất phất tay, sau đó thoải mái hỏi: “Sao rồi? Tưởng ta chết à?”
“Ha ha.” Trọng Huyền Thắng ngồi xuống, cười lạnh hai tiếng nói: “Ta chỉ cần dùng một cọng tóc cũng có thể nghĩ tới, bày ra cục diện như thế thì chắc chắn không phải để giết ngươi. Chỉ cần có thể chịu được hậu quả thì giết ngươi không cần phải phức tạp như thế! Không ngờ ngươi dễ bị lừa như thế!”
Khương Vọng tự động xem nhẹ câu nói cuối cùng. Trong lòng nghĩ thầm, hóa ra hắn không phải sử dụng thịt mỡ, mà sử dụng tóc để trợ giúp suy nghĩ à?
Con đường phía trước của Hứa trán cao không đơn độc rồi!
Hắn cũng ngồi xuống cạnh Trọng Huyền Thắng, không có ý tốt nói: “Vậy ngươi sử dụng cọng tóc để phân tích giúp ta một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trọng Huyền Thắng mang đầy cảm giác ưu việt về tri thức, hưởng thụ sự sùng bái từ ánh mắt Khương Vọng.
Gã lùi về phía sau một chút, để bản thân ngồi dựa vào ghế thoải mái hơn, nói: “Bắt đầu nói từ lúc ngươi và Lâm Hữu Tà đến Chiếu Hành thành đi.”
Khương Vọng cười nhẹ nói: “Nhưng ta cảm thấy trước tiên chúng ta nên nói về Dư Bắc Đấu.”
“Dư Bắc Đấu?” Trọng Huyền Thắng chà nhẹ trán một chút, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt ung dung nữa: “Đây quả thực khá mơ hồ.”
Lúc này, Khương Vọng kể lại kỹ chuyện hắn đã trải qua từ khi hắn rời khỏi phủ, đến lúc gặp phải Dư Bắc Đấu trên đường.
Hắn biết rõ xét về mặt trí tuệ, Trọng Huyền Thắng hơn hắn rất nhiều, nên hắn căn bản không thêm bất kỳ một cảm xúc cá nhân nào vào, chỉ đơn giản là kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
Trọng Huyền Thắng yên lặng lắng nghe, sau đó nói: “Ta phát hiện ra chỗ không hợp lý."
Khương Vọng cực kỳ kiểu cách nói: “Nói ta nghe thử xem.”
Trọng Huyền Thắng trả lời: “Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu không hề nói dối chút nào về những chuyện đã trải qua với ngươi.”
Trầm mặc trong chốc lát, Khương Vọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trọng Huyền Thắng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “À, ta quên kể cho ngươi nghe. Bây giờ Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu ở Bắc Nha Môn sắp cắn nhau đến chết rồi, cả hai đồng thời tố đối phương chính là kẻ bán nước.”
Khương Vọng nhăn mày nói: “Ngươi nói rõ hơn một chút đi.”
Rõ ràng Trọng Huyền Thắng cũng đã quá quen rồi, gã thở dài một hơi, sau đó nói: “Nói rõ ra là, cả hai người bọn họ tin là ngươi sẽ không chết, cho nên nếu nói dối thì sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần. Nếu không, lấy cấp bậc bổ đầu cực cao của hai người bọn họ, thì có đầy chỗ để bọn họ có thể hạ lưỡi câu với đối phương, cần gì phải lựa chọn cách này.”
Khương Vọng im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể hiểu như thế này không, Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu đều biết người thần bí truy sát ta chắc chắn sẽ không giết chết ta? Vì thế có thể nói, cả hai người bọn họ đều quen biết người thần bí này?”
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn một cái: “Xem ra người đuổi giết ngươi, để lại cho ngươi ấn tượng cực sâu?”
Vừa rồi khi Khương Vọng thuật lại câu chuyện mà hắn trải qua, hắn gần như chỉ dùng mấy câu để miêu tả quá trình bị đuổi giết, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh những đặc điểm ẩn giấu của người thần bí kia.
Giờ phút này hắn lạnh nhạt nói: “Cũng xem như khá ấn tượng.”
Trọng Huyền Thắng lúc này mới trả lời: “Chưa chắc đã quen biết. Nhưng với tính cách, tác phong của hai người bọn họ, chắc là cũng biết sơ qua đấy.”
“Bởi vậy cả hai người này đều có vấn đề?” Khương Vọng hỏi.
“Có khả năng. Nhưng đối với chúng ta thì chính là như vậy.” Trọng Huyền Thắng trả lời.
Khương Vọng hỏi tiếp: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì? Không phải ta coi nhẹ chính mình, nhưng cho dù ta là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu, thì cũng chỉ mới đạt tới Nội Phủ Cảnh. Có cần thiết phải điều động lực lượng, phí nhiều công sức như vậy không?”
“Trước đó...” Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, cười nói: “Ngươi chắc không biết được tình hình bây giờ của ngươi tại Lâm Truy thành?”
Khương Vọng trợn trắng mắt nhìn gã: “Ta đi đâu để biết được mấy thứ đó? Bây giờ trong mắt của ta, chỉ có một con chó!”
Mí mắt Trọng Huyền Thắng giật giật vài cái, không hiểu sao gã lại có cảm giác như đang bị nhục mạ.
Nhưng gã cũng không muốn tính toán với kẻ lỗ mãng vừa mới trải qua thập tử nhất sinh này làm gì, bèn cười hì hì, kể lại toàn bộ những lời đồn đại được truyền trong Lâm Truy thành mấy ngày qua cho Khương Vọng nghe, gã còn thuật lại những lời bình luận của mấy người tạp vụ, hoàn toàn vẽ ra hoàn cảnh dư luận trong Lâm Truy thành hiện tại.
Tuy chỉ là thuật lại, nhưng giọng điệu bắt chước lại đặc biệt tinh túy.
Tỷ như:
“Khương Vọng tên khốn kiếp kia, thật là cái thứ đồ gì ấy...”
“Thật không ngờ Khương Thanh Dương mặt người dạ thú, lại dám làm ra loại chuyện này...”
Khương Vọng cực kỳ hờ hững nghe hết những lời này.
Hắn phát hiện bản thân lại dám vô pháp vô thiên ở trong Dao Quang phường đá cửa nhà quả phụ, dám đào cả mộ phần của người khác trên Cản Mã Sơn, bao che tàn dư của Dương thị, hãm hại tướng quân Tào Giai, là mật thám của Bình Đẳng quốc, sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, thành viên bí mật của Điếu Hải Lâu, âm mưu lật đổ quốc gia, nhúng tay vào việc tranh giành Đế vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận