Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2154: Nhật nguyệt kỷ biến, nhân hải kỷ điệt

Hóa ra Tuế Nguyệt kiếm các đại danh đỉnh đỉnh, cũng chỉ là một ngôi nhà tranh tầm thường.
Nó được dựng lên từ cỏ tranh, nhìn qua thì có vẻ như không có gì đặc biệt.
Nhưng độc lập với đỉnh núi Cô Phong, nó đã xuyên qua những trận mưa gió vô tận trong lịch sử.
Kiếm chủ của kiếm các Tư Ngọc An, cũng chỉ là một người nam nhân trung niên khí tức tầm thường, bình tĩnh ngồi trên tảng đá xanh trên vách núi.
Khoác trên người bộ áo bào rộng lớn, khó mà nhìn ra vóc người của người này ra sao. Tư thế ngồi cũng vô cùng tùy ý, không thể nhìn ra khí tràng kinh thiên động địa đến thế nào.
Đương nhiên, dung mạo của ông ta cực kỳ dễ nhìn, sấu phong tước thần, hai lọn tóc mai rủ xuống bên sườn mặt, nhẹ nhàng như bay, lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là một mỹ nam tử cực kỳ hiếm có.
Ninh Sương Dung dẫn Khương Vọng lên đỉnh núi, liền một mình rời đi.
Con đường núi hiểm trở chạy dài khoác lên mình màu xanh mướt, ẩn hiện trong mây mù.
Khương Vọng tiến đến, nghiêm túc hành lễ:
“Tề Võ An Hầu Khương Vọng, bái kiến Tư Chân Quân.”
Viên đá xanh khổng lồ bên cạnh vách núi sáng chói rực rỡ như gương.
Sau lưng kiếm chủ kiếm các đang ngồi khoanh chân xếp bằng kia, là biển mây vạn dặm.
Tư Ngọc An nhìn ngôi nhà tranh đơn sơ, buồn bã nói:
“Ba vạn năm trước, tổ sư sáng lập ra bổn kiếm các đã sống trong ngôi nhà tranh này, cầu kiếm vấn đạo. Hàng vạn năm thăng trầm đã trôi qua, thật không biết rõ nhật nguyệt đã trải qua mấy hồi biến đổi, nhân hải đã đi qua mấy đổi thay. Hôm nay ta cũng ngồi ở nơi đây, ngôi nhà tranh vẫn vậy. Không biết tổ sư ba vạn năm về trước trong lòng có cùng nỗi lo như ta không?”
“Tâm sự của Chân Quân, há có phải là thứ mà tiểu tử có thể hiểu nổi?”
Khương Vọng trả lời:
“Nhưng cho dù nhật nguyệt có chuyển dời, hay núi sông có biến đổi như thế nào đi nữa, thì con người sống trên cõi đời này, có một số điều sẽ không bao giờ thay đổi.”
Tư Ngọc An quay người, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn hắn:
“Vừa rồi ngươi ở Chúng Sinh kiếm khuyết chất vấn ta, cũng không phải là cái loại ngữ khí này.”
Khương Vọng nói:
“Vừa rồi có nhiều người, tuổi tác ta còn nhỏ, còn có chút sĩ diện…”
Tư Ngọc An ha ha cười lớn:
“Đây là cách ngươi thường dùng để dỗ dành Khương Thuật à?”
Khương Vọng không trả lời vấn đề này, chỉ chắp tay, nghiêm túc đáp:
“Khương Vọng không phải người vô lễ, chẳng qua ta với Hướng Tiền vốn có sinh tử chi giao. Thấy hắn phải chịu nhục vô cớ, nhất thời không kiềm chế được bản thân.”
Nói xong, hắn lại bổ sung:
“Hơn nữa, tiểu tử tới kiếm các lần này cũng có người chống lưng, nên lá gan mới dám to hơn một chút.”
“Đúng là thành thực!”
Tư Ngọc An cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
“Nếu ngươi đã nói Nguyễn Tù sẽ chống lưng cho ngươi, vậy không ngại nói cho bổn tọa nghe xem, tại sao Nguyễn Tù lại ra lệnh cho ngươi đi chuyến đi này?”
Khương Vọng vốn tưởng rằng không cần nói rõ mục đích của chuyển đi lần này, bởi vì phàm là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được. Nhưng nếu Tư Ngọc An đã hỏi vấn đề này, hắn vẫn cần trả lời bình thường.
Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói:
“Trước đây, trong kỳ quan khảo ở Nam Cương, thủ lĩnh Bình Đẳng quốc Chiêu Vương dẫn các hộ đạo nhân Triệu Tử, Tiền Sửu, Chử Tuất, đại náo Hổ Đài, ý đồ đoạt lấy Tư Huyền địa cung, không biết Tư Chân Quân có biết chuyện này không?”
Sắc mặt Tư Ngọc An không chút gợn sóng:
“Đại loại cũng có nghe qua.”
Khương Vọng cân nhắc chọn lời rồi đáp:
“Nguyễn Giám Chính cho rằng, Cẩm An phủ là một phủ vô cùng xuất sắc, đứng cô lập bên ngoài pháp luật. Phụng Lệ, Hội Minh, Thiệu Khang và Uyển Hưng ở xung quanh đều để lộ ra tâm phúc, điều này thực sự bất lợi cho việc bảo vệ biên giới, bảo vệ dân chúng. Tư Huyền địa cung đã trở thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, để tránh việc Bình Đẳng quốc ngóc đầu trở lại, gây họa cho Nam Cương, Tề quốc ta không thể không chuẩn bị nhiều hơn.”
Lời này tất nhiên là nói bậy.
Nhưng ít nhất nó là một lý do có thể được đưa lên mặt bàn để bàn luận.
Nếu không, chẳng lẽ ngươi muốn nói thẳng là Nguyễn Tù cho rằng Lương quốc có kiếm các ủng hộ, không xứng để chiếm lấy Cẩm An phủ, Tư Ngọc An không cho hắn một cú phi cước ngay tại chỗ mới là lạ.
Sau khi Tư Ngọc An nghe được lý do của Khương Vọng, bình tĩnh nói: ...
“Sự lo lắng của Nguyễn Tù quả thực vô cùng hợp lý. Tuy nhiên, kiếm các chưa bao giờ có nhu cầu về quốc thổ, chuyện của Cẩm An phủ không phải là vấn đề của kiếm các. Bổn tọa chỉ có thể nói, đệ tử kiếm các sẽ không xuất hiện ở Cẩm An phủ.”
Khương Vọng vội vàng hành lễ, đem những lời này biến thành thực thể:
“Có những lời này là quá đủ rồi. Ta xin thay mặt cho Nam Hạ Tổng Đốc phủ, đa tạ sự châm trước của các chủ!”
Tư Ngọc An lại nói:
“Ngươi có biết chữ Tù trong tên của Nguyễn Tù, giải thích như thế nào không?”
Khương Vọng chần chừ nói:
“Thực ra ta cũng không quá quen thuộc với Nguyễn Giám Chính. Là do công sự lần này, mới giao lưu với nhau mà thôi.”
“Chớ khẩn trương, cho dù bổn tọa có bất mãn với Nguyễn Tù, cũng sẽ không liên lụy tới ngươi. Vả lại, ta cũng không có gì bất mãn với Nguyễn Tù cả.”
Tư Ngọc An cười một tiếng, lại nói:
“Nguyễn Tù có một nữ nhi, ngươi có quen thuộc với nàng ta hay không?"
Khương Vọng không biết ông ta muốn nói cái gì, lắc đầu nói:
“Chỉ mới nghe qua, chưa từng gặp mặt.”
Tư Ngọc An nói:
“Tên nhi nữ của Nguyễn Tù chỉ có một chữ ‘Chu’. Khi Nguyễn Tù nhất đạo đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực tinh chiêm, dùng thân mình tù độ biển khổ, cũng chính là nghĩa của chứ Tù trong tên của hắn. Một người như vậy, lại mông muốn nữ nhi của mình về sau có thể dùng thuyền để vượt qua biển khổ. Từ điều này có thể thấy rằng, các bậc cha mẹ trong thiên hạ thương xót tử nữ, đều là tâm tư như vậy.”
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng biết được, tên của hai cha con Nguyễn Tù và Nguyễn Chu, vốn có ý nghĩa như vậy, Nguyễn Giám Chính quả thực là vô cùng yêu quý nữ nhi của mình. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu được, tại sao đột nhiên Tư Ngọc An lại muốn nói với hắn những điều này.
Âm mưu trong đầu loạn chuyển.
Chẳng lẽ Tư Ngọc An còn muốn dùng Nguyễn Chu uy hiếp Nguyễn Tù hay sao?
Cũng không đúng, Nguyễn Chu đang ở Quan Tinh Lâu ở Lâm Tri, làm sao có thể có vấn đề an toàn gì được?
Hắn ở chỗ này suy nghĩ lung tung. Tư Ngọc An bên kia lại nói tiếp:
“Cảnh Tiêu đứa nhỏ này, ta đã nhìn hắn ta lớn lên. Hắn ta không phải là một người có phẩm đức hoàn mỹ, nhưng cũng không phải là người xấu. Sở dĩ hắn ta nhằm vào đứa nhỏ tên Hướng Tiền kia, chính là vì sư phụ Hướng Phượng Kỳ của hắn, ông ta đã từng tới kiếm các của ta để kiêu chiến, chặt đứt cánh tay trái của sư phụ Đồ Ngạn Ly của hắn ta. Thân là một người đồ đệ, hắn ta muốn trút giận thay cho sư phụ của mình, cũng như ngươi muốn trút giận thay cho bằng hữu của mình vậy. Đôi khi thật khó để nói đúng hay sai, đúng hay sai phụ thuộc vào vị trí của ngươi đứng ở đâu. Ngươi thấy có đúng hay không?”
Không nói đến việc Hướng Phượng Kỳ và Đồ Ngạn Ly là luận kiếm công bằng, mỗi người phải tự gánh lấy hậu quả, quả thực không nên có cái gì mà “trút giận” ở đây. Lùi một bước mà nói, ngay cả khi Tư Không Cảnh Tiêu muốn thay sư phụ hắn ta trút giận, thì cũng phải đường đường chính chính chờ Hướng Tiền thành tựu Thần Lâm, rồi sau đó mới rút kiếm khiêu chiến, chứ không phải là dùng Thần Lâm áp chế Nội Phủ, treo Hướng Tiền lên rồi làm nhục.
Khương Vọng vốn định nói như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn đáp:
“Là đạo lý này.”
Tư Không Cảnh Tiêu đủ mạnh, cho nên hắn ta mới có thể không giảng đạo lý.
Khương Vọng đủ mạnh, nên hắn mới có thể giúp Hướng Tiền giảng đạo lý.
Đạo lý kiểu này nếu cứ tiếp tục bàn luận, thì lại không còn đạo lý gì nữa.
Ngược lại, những gì Tư Ngọc An vừa nói mới chính là bản chất.
Mọi thứ trên thế gian này, liên quan đến đúng hay sai, nhiều lúc chỉ phụ thuộc vào việc ngươi đang đứng ở đâu.
Như vậy, có loại đúng sai nào chuẩn xác trong tất cả tứ hải hay không?
Lần đầu tiên trong đầu Khương Vọng có ý nghĩ như vậy.
Tất nhiên, bây giờ hắn không có cách nào đưa ra được câu trả lời. Tư Ngọc An lại nói:
“Cảnh Tiêu không thể lấy Thần Lâm để ức hiếp Nội Phủ, nên hắn ta mới trổ tài khôn vặt, cố tình khiêu khích Hướng Tiền, sau đó động thủ treo ngược hắn lên.
Lần này, hắn ta lại lặp lại mánh khóe cũ, đến để khiêu khích ngươi, nhưng lại bị ngươi giáo huấn ngược lại, cũng coi là nhân quả tuần hoàn, phải nhận quả báo thích đáng. Nhưng Đồ Ngạn Ly không biết gì về chuyện này cả. Ông ta đường đường là Đương Thế Chân Nhân, là người đứng đầu trong kiếm các Ngũ Đại Kiếm Chủ, sẽ không để ý đến những chuyện vụn vặt của Chúng Sinh kiếm khuyết. Chỉ là do lần này ngươi tới bái sơn, lại dính dáng đến trận quyết đấu với Cảnh Tiêu, ông ta mới tham dự vào mà thôi…”
“Chuyện thắng bại giữa ngươi và Cảnh Tiêu, tất nhiên là chuyện riêng của các ngươi. Gãy tay gãy chân, Cảnh Tiêu đều phải tự mình gánh chịu. Nhưng ngươi lại đánh cho Cảnh Tiêu phải bắt buộc quỳ xuống dưới đất, chém gãy ngạo cốt của hắn ta, Đồ Ngạn Ly thân là sư phụ, đương nhiên sẽ cảm thấy đau lòng thay cho đồ đệ, không thể cho ngươi sắc mặt tốt được, không có mặt mũi tốt với ngươi, thật ra bản tâm ông ta cũng không có ý cậy mạnh. Bổ kiếm các thừa nhận Vô Tâm Kiếm Chủ làm như vậy là không đúng, làm mất sự công bằng. Nhưng cách Đồ Ngạn Ly thương yêu đồ đệ cũng giống như cách Nguyễn Tù thương yêu nữ nhi của mình, đều là tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, loại chuyện như vậy thật khó tránh khỏi.”
Ông ta nhìn về phía Khương Vọng:
“Ngươi cho là điều này đúng hay sai?”
Nói một vòng lớn về chuyện của Nguyễn Chu, hóa ra là muốn nói về chuyện này!
Trong lòng Khương Vọng nhất thời bừng tỉnh, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng chủ nhân của kiếm các, phải là một nhân vật khai thiên phân dã, không nghĩ tới lại dễ nói chuyện đến như vậy.
Một vị Đương Thế Chân Nhân như Tư Ngọc An, là nhân vật đứng ở tầng cao nhất trong hiện thế, lại không chỉ đưa ra lời cam kết, hoàn toàn phối hợp với mục đích của chuyến đi lần này của hắn, mà còn tận tình đưa ra lời giải thích thay cho Đồ Ngạn Ly và Tư Không Cản Tiêu.
Cái này đúng là khó mà không khiến người khác cảm thấy huênh hoang.
Nhưng lúc này, Khương Vọng lại hoàn toàn thu liễm thái độ kiêu ngạo của mình lại, thành khẩn nói:
“Những lời Tư Chân Quân vừa nói, Khương Vọng đều có thể hiểu được. Cũng là do Khương Vọng tuổi trẻ khí thịnh, dễ dàng nổi nóng. Tỉ thí chính là tỉ thí, cho dù có lòng thương tiếc chí hữu, những cũng không nên bắt buộc Tư Không sư huynh quỳ xuống mặt đất như vậy. Về sau ta sẽ xin huynh ấy thứ tội.”
“Cái này thì không cần, dạy cho hắn ta một bài học cũng là chuyện tốt. Ngọc tốt mà không mài giũa, thì khó có thể thành binh khí được.”
Tư Ngọc An khoát khoát tay:
“Chỉ cần ngươi không giữ việc này trong lòng, thì chuyện này cứ coi như chuyện nhỏ, để gió thổi đi là được.”
“Xin các chủ an tâm. Vãn bối không phải là một người thích ghi thù..”
Khương Vọng đáp.
Tư Ngọc An nhìn hắn một cái thật sâu, đang muốn nói cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phương xa, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
“Xảy ra chuyện gì?”
Khương Vọng hỏi.
“Họa Thủy sinh biến.”
Tư Ngọc An nghiêm trọng nói ra bốn chữ này, sau đó đứng dậy từ viên đá xanh:
“Ta sẽ tự mình đi tới chỗ Họa Thủy để tìm hiểu. Võ An Hầu mau trở về Quý Ấp, thông báo chuyện này cho Nam Hạ Tổng Đốc phủ biết, để Tề đình mau chóng nghe tin. Chuyện liên quan đến Họa Thủy, không thể khinh thường.”
Họa Thủy là hiểm địa trong thiên hạ, Khương Vọng tuy chỉ có hiểu biết chung chung về nó, nhưng cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của nó, lập tức nói:
“Thiên hạ hưng vong, không chối từ trách nhiệm! Nam Hạ Tổng Đốc phủ bên kia, làm phiền kiếm các hỗ trợ thông báo, xin Tư Chân Quân cho ta cùng đồng hành.”
Tư Ngọc An nhìn hắn nói:
“Đây không phải là một tai họa thông thường, Họa Thủy là một vùng đất cực kỳ tà ác, một khi xảy ra chuyện, chắc chắn không phải chuyện nhỏ, cho dù là Thần Lâm, cũng khó lòng bảo vệ chính mình, Hạ địa bên kia càng cần ngươi đi để liên lạc điều động, nên phân rõ lợi hại.”
Khương Vọng nghiêm túc nói:
“Sư Tổng Đốc dùng mười vạn Đông Tịch quân đóng quân ở Trường Minh phủ, Trường Minh địa quật chắc chắn sẽ không có sơ sót. Chỉ là việc thông báo tới Nam Hạ Tổng Đốc phủ, cửa ngõ truyền tin của kiếm các chắc chắn là nhanh hơn so với việc ta trực tiếp phi về. Thân nam nhi sống trong thiên địa, chỉ cần đứng đó, tự mình gánh chịu gió mưa. Ta đã đi qua Mê giới, cũng đã đi qua biên hoang, không có lý do gì khiến ta phải rụt đầu trước Họa Thủy cả.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy thân hình Ninh Sương Dung hạ xuống từ kiếm quang, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, báo cáo với Tư Ngọc An:
“Huyết Hà tông truyền tin tới, nói Họa Thủy sinh biến, thỉnh Tốc Điều kiếm chủ của chúng ta mau chóng đến tiếp viện.”
Thông đạo liên lạc đường dài giữa Huyết Hà tông và kiếm các vẫn luôn được mở, điều này cũng cho thấy mối quan hệ thâm sâu giữa hai nhà.
Tuy nhiên, với tu vi của Tư Ngọc An, ông ta đã phát hiện ra sự biến hóa của Họa Thủy trước khi tin tức của Huyết Hà tông truyền tới.
Lúc này, ông ta chẳng qua chỉ gật đầu một cái: …
“Đã biết. Chuyến này ta chính mình đi.”
Ninh Sương Dung liếc nhìn Khương Vọng một cái, có chút do dự nói:
“Người của Huyết Hà tông cũng nói, Tề diệt Hạ, thu được ngàn vạn dặm đất màu mỡ, thì cũng nên gánh vác trách nhiệm của ngàn vạn dặm đất đó. Nếu Võ An Hầu cũng ở kiếm các, vậy thì không nên quay về tránh né.”
Lần đi về phía nam này của Khương Vọng, vốn đã được giống trống khua chiêng. Huyết Hà tông biết hắn ở kiếm các cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là người của Huyết Hà tông dùng cách này để nói ra mấy lời như vậy, khó tránh khỏi có chút kỳ quái.
Tề quốc cũng không phải là một bá chủ quốc không chịu trách nhiệm.
Từ Mê giới đến Vạn yêu Môn, chiến trường nhân tộc nào mà không nhuốm máu của người Tề quốc?
Sau khi diệt Hạ, lại trực tiếp cho mười vạn tinh binh Cửu Tốt đóng quân ở Trường Minh phủ, có thể nói là xem việc an nguy của Họa Thủy trong Trường Minh địa quật quan trọng hơn bất kỳ sự vụ biên phòng nào.
Hơn nữa, từ bên ngoài mà nói, trong cuộc chiến Tề Hạ, Huyết Hà Chân Quân còn ra tay giúp đỡ ngăn chặn Trường Sinh Quân của Nam Đấu Điện, bất kể thỏa thuận đằng sau nó là gì. Theo lý mà nói, đáng lẽ ra mối quan hệ cao tầng song phương giữa Tề quốc và Huyết Hà tông phải rất tốt mới đúng. Tại sao giọng điệu của tin nhắn từ Huyết Hà tông lại không phù hợp như vậy?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Khương Vọng biểu hiện ra điều gì cả, chỉ nói:
“Đạo hữu ở Huyết Hà tông cũng nghĩ hơi nhiều rồi. Việc Tề lật đổ Hạ, là vương sư diệt cướp. Bất kể là an dân, ngăn địch, hay chịu trách nhiệm, Tề quốc chúng ta chắc chắn sẽ chỉ làm tốt hơn Hạ quốc. Đâu cần thúc giục? Vừa nghe chuyện Họa Thủy có biến, ta đã muốn cùng đi với Tư Chân Quân.”
Ninh Sương Dung nhìn Tư Ngọc An. Tư Ngọc An lúc này mới gật đầu:
“Bổn tọa sẽ cùng đi với Võ An Hầu, Sương Dung, ngươi phải chiếu cố tốt những người bằng hữu của Võ An Hầu, và phải mau chóng truyền tin tới Nam Hạ Tổng Đốc phủ càng sớm càng tốt. Lần Họa Thủy sinh biến lần này, sợ là không phải chuyện nhỏ.”
Ninh Sương Dung chắp tay nói:
“Đệ tử thỉnh mệnh!”
Tư Ngọc An giơ tay ngăn cản:
“Ngươi vừa mới thành tựu Thần Lâm, còn có rất chỗ cần phải bổ khuyết,. Nếu như xuất sơn, sẽ là họa chứ không phải phúc.”
Nói xong phất ống tay áo một cái:
“Đi thôi!”
Khương Vọng không tự chủ phóng người lên không, phi đến bên cạnh Tư Ngọc An.
Còn vị chủ nhân kiếm các này, chỉ tùy tiện rút một thân cỏ tranh từ trong ngôi nhà tranh kia ra, như thể rút ra một thanh kiếm!
Thanh kiếm cỏ này bất ngờ lao tới, lơ lừng dưới chân ông ta và Khương Vọng.
Kiếm quang vừa lóe lên, biển mây, dãy núi, sông ngòi, cảnh tượng phía trước như đèn kéo quân vụt qua trước mắt Khương Vọng!
Võ An Hầu hai mươi mốt tuổi, thậm chí còn có tuế nguyệt kiếm các.
Chân Quân biến cỏ thành kiếm, bỗng nhiên cả ngàn dặm...
Chính là đi Họa Thủy giết địch.
Sau khi tất cả cảnh vật trước mặt chuyển qua, tầm nhìn của Khương Vọng đã cố định trở lại, hắn mới phát hiện ra bản thân đã đứng phía ngoài sơn môn của Huyết Hà tông. Hoặc là nói ‘động môn’? Thứ đầu tiên hiện lên trông tầm mắt là một sườn núi dựng đứng loang lổ dấu vết của thời gian.
Sườn núi này được gọi là ‘Khổ Hải’.
Thường thuyết phục thế nhân quay đầu.
Người Nam vực đi từ phía đông đến đây, căn bản sẽ không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Mặc dù rất khó vượt qua sườn núi này, kể cả các loài chim ở đây cũng đã tuyệt chủng. Sườn núi cao đá cũng dầy, cũng không thua những sơn mạch nổi danh kia. Nhưng với nhĩ lực của Khương Vọng, hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh thủy triều yếu ớt đằng sau sườn núi cao.
Nghe nói ở phía sau sườn Khổ Hải, là một vùng hải vực, nước biển không thể nhấn chìm nổi một sợi lông ngỗng, vô cùng đắng, đắng đến mức có thể khiến người ta khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi. Cũng có rất ít thế nhân có thể tiếp xúc với nó.
Lối vào của Huyết Hà tông, là một hang động khổng lồ, mở ra một vách đá trên sườn Khổ Hải.
Trước cửa hang có một tảng đá hình dải màu đỏ tươi, trên đó có khắc ba chữ lớn màu đen ‘Huyết Hà tông’.
Trước tảng đá này, có một quảng trường rộng lớn, lúc này đã có không ít người tụ tập ở đây, tất cả đều mặc võ phục màu huyết sắc đại biểu cho Huyết Hà tông. Một số đang xếp hàng bày trận, một số đang kiểm tra quân giới hình con tàu, và một số đang tụ lại một chỗ để thảo luận... và rất nhiều người nữa.
Hắn có thể nghe thấy các đệ tử của Huyết Hà tông đang hét lên:
“Thông tri đến kiếm các chưa?”
Đó là một hán tử vạm vỡ mặc bộ trang phục huyết sắc. Khí thế hùng hồn, đã có kim khu ngọc tủy.
“Đã thông báo rồi!”
Bên cạnh có người lớn tiếng đáp lại.
Hắn ta tuần tra tới lui:
“Đã thông báo tới người của Tam Hình Cung chưa?”
“Cũng đã thông báo rồi!”
“Mộ Cổ thư viện?”
“Đã thông báo!”
Người kia suy ngha một lát, lại nói; “Trách nhiệm Họa Thủy, là trách nhiệm của Hạ quốc. Hôm nay Hạ địa đã trở thành Tề địa, người Tề quốc có gánh vác hay không?”
Lúc này Khương Vọng ấn kiếm tiến về phía trước, cao giọng nói:
“Người Tề quốc đã tới!”
Mà Tư Ngọc An ở phía sau hắn, chỉ thản nhiên đeo cây cỏ tranh kia ở bên hông, giống như đeo một thanh bảo kiếm tuyệt thế, tự nhiên có một loại phong tư không thể nói thành lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận